Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Triệu Gia Thôn
2024-09-29 12:29:47
Leng keng!
Chiếc vòng tay trên cổ tay phát ra tiếng leng keng.
Dải lụa trắng ở đuôi tóc của thiếu nữ bị gió cuốn vào mái tóc rồi bị che kín chỉ để lộ một khoảng trắng nhỏ.
“Đi trú mưa.” Nàng đưa ngón trỏ chỉ về phía bên ngoài khu rừng xanh, hàng mi đen nhánh khẽ run rẩy: “Và nhìn kìa.”
Mọi người đều nhìn theo hướng nàng chỉ. Giữa khu rừng xanh có một tấm bia đá lộ ra một nửa, phía trên tấm bia đá khắc một chữ “Triệu” bằng chữ đỏ lem luốc, phần còn lại bị cỏ dại che khuất không nhìn rõ được viết gì.
Triệu Tử Minh và những người khác nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy đến vạch cỏ ra, nhìn kỹ rồi đọc: “Triệu gia thôn?”
“Quả nhiên là một thôn làng!”
“Hóa ra nơi quỷ quái này vẫn có người ở? Tại sao trước đó chúng ta không tìm thấy nơi này?”
Câu hỏi này dành cho Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư quay người lại, vẻ mặt bất lực: “Các ngươi cứ cắm đầu đi về hướng đông, cứ thế mà xoay vòng làm sao đi ra được? Còn mong tự mình tìm đường sao?” Nàng lẩm bẩm: “Tuổi còn nhỏ mà toàn mơ mộng. Quả là một đám ngốc.”
Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Tông: "..."
Có vẻ đúng là vậy.
Lộ Chi Ngư thở dài, lại cảm thấy hệ thống đang gây khó dễ mình.
Nàng vốn là người lười biếng, giờ đây lại phải gánh vác trách nhiệm của một sư tỷ chăm sóc cho đám nhóc con này, chưa kể đến việc phải tìm cách cứu thế giới.
Cứ tưởng nàng ta là vị cứu tinh hay gì?
“Nhanh lên, trời sắp mưa rồi!”
Nói xong, nàng không đợi họ đã tự mình đi vào Triệu gia thôn.
Mọi người đứng lại một lúc, không kịp phản ứng.
Qua một lúc lâu mới có người do dự nói: “Sư... Lộ sư tỷ, hình như không có ý định hại chúng ta.”
Tại Thượng Thanh Tông, đệ tử ngoại môn chỉ được phép gọi tên họ của nhau, ví dụ như họ gọi Giang Ngộ Phong là Giang sư huynh. Chỉ có Lộ Chi Ngư, một trong Thượng Thanh Thập Lục Tử mới được gọi theo thứ tự là Tam sư tỷ.
“Tuy Lộ Sư tỷ miệng lưỡi độc địa, thường xuyên nói những lời chúng ta không thích nghe, còn dựa vào thân phận mà bắt nạt chúng ta...” Một nữ đệ tử do dự nói: “Nhưng hình như tỷ ta không hề có ý định giết chết chúng ta, nếu không tại sao tỷ ta lại cố gắng đưa chúng ta ra khỏi miếu chứ?”
“Ta nghĩ... Lộ sư tỷ chỉ là độc mồm độc miệng thôi chứ bản tính không xấu.”
Có người thấy họ nhanh chóng đứng về phía Lộ Chi Ngư, lườm nguýt: “Này! Các ngươi nhanh như thế đã đứng về phía nàng ta rồi sao? Các ngươi chẳng lẽ quên rằng chính nàng ta đã dẫn chúng ta đến nơi quỷ quái này à?”
“Mặc dù vậy nhưng nàng ta cũng không cố ý. Chúng ta là đồng môn, sống với nhau lâu như vậy, ai cũng biết tính khí của Lộ sư tỷ ngang ngược, kiêu ngạo, tùy hứng... Hơn nữa, nàng ta vốn không muốn cùng chúng ta đi tu luyện, lỡ đường cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy thì cứ để nàng ta muốn làm gì thì làm à? Chúng ta phải phục tùng nàng ta sao? Ta không làm đâu!”
“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa.”
Triệu Tử Minh nhìn bóng dáng Lộ Chi Ngư đang từ từ đi xa, nói: “Dù sao lần này nàng ta đã cứu chúng ta. Hơn nữa, chúng ta là đồng môn, có gì không thể giải quyết chứ?”
“Hơn nữa, Lộ sư tỷ tuy là sư tỷ, nhưng tuổi cũng không lớn hơn chúng ta là bao, trong Thượng Thanh Thập Lục Tử, nàng ta là người nhỏ tuổi nhất, những sư huynh sư tỷ khác thường ngày cũng nhường nhịn nàng ta huống chi là chúng ta.”
“Còn nữa! Các ngươi chẳng lẽ đã quên lời dặn của chưởng môn và Giang sư huynh khi chúng ta xuất phát e? Đó là bảo vệ Lộ sư tỷ. Các ngươi muốn bị trách phạt sao?”
Nghe vậy lập tức có người nói: “Nàng ta cũng chẳng cần chúng ta bảo vệ đâu! Biết rõ nhiều thứ mà không nói, chỉ biết hù dọa chúng ta.”
Triệu Tử Minh cũng gãi đầu, khổ sở nói: “Có lẽ Lộ sư tỷ không biết phải nói với chúng ta như thế nào.”
“Tuy nàng ta có vẻ thông minh, nhưng võ công lại rất kém, nếu gặp yêu quái, chúng ta còn có thể rút kiếm chiến đấu có lẽ còn giữ được mạng. Nhưng nếu là Lộ sư tỷ thì chắc chắn chưa cần yêu quái ra tay, nàng ta đã bị dọa ngất rồi.”
Điều này đúng thật.
Các đệ tử Thượng Thanh Tông cuối cùng cũng đồng ý với một điểm.
Dù sao thì, Lộ Chi Ngư quả thật rất yếu!
Tu luyện hơn mười năm trời, đã uống bao nhiêu linh đan diệu dược mà mới chỉ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, quả thực là người mất mặt nhất trong Thượng Thanh Thập Lục Tử.
“Các ngươi làm gì mà chậm chạp thế? Mau đuổi theo đi!” Phía trước, thiếu nữ khoanh tay,dừng lại thúc giục họ.
Triệu Tử Minh vội vàng hô lớn: “Đến đây đến đây!”
Sau đó, hắn ta vẫy tay dẫn mọi người chạy theo.
Thấy vậy, Lộ Chi Ngư quay người lại, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe lăn tròn, trong đôi mắt hổ phách ẩn chứa một tia ý cười nhưng miệng vẫn lẩm bẩm phàn nàn: “Đi chậm quá.”
“Xin lỗi sư tỷ, lần sau sẽ không vậy nữa!”
...
“Tí tách...”
Bầu trời xám xịt, mây đen bao phủ, mưa rơi như trút nước, từng giọt mưa rơi xuống vũng bùn trên mặt đất tạo thành những vũng nước nhỏ.
“Ở kia có nhà! Chúng ta trú mưa ở đó!”
Mọi người vội vàng chạy ra khỏi màn mưa, trú chân dưới mái hiên của một ngôi nhà nông dân, rồi lắc người để nước mưa bắn tung tóe.
“Trời mưa đúng lúc ghê, thật phiền phức.”
“Ghét thật, tóc ta ướt hết rồi.
Lộ Chi Ngư cũng bị ướt một chút, nhưng không sao. Nàng đến trước cửa nhà nông, gõ cửa và hỏi: “Có ai ở nhà không?”
Một lúc lâu không có ai trả lời.
Triệu Tử Minh đến bên cạnh Lộ Chi Ngư, dùng kiếm gõ cửa. Gõ mấy tiếng mà không ai trả lời, hắn ta liền nói: “Trong nhà không có ai, sư tỷ, chúng ta vào đi.”
Nói rồi hắn ta định đẩy cửa.
“Cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa gỗ màu tím sẫm phát ra tiếng kêu rít lên rồi tự động mở ra.
Triệu Tử Minh giơ hai tay lên, vẻ mặt kinh hãi: “Trời đất chứng giám! Ta chưa chạm vào đâu!”
Lộ Chi Ngư nghiêng đầu nhìn vào, chỉ thấy trong bóng tối sau cánh cửa có một cậu bé đang đứng.
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, mặc áo vải rách rưới, mặt mày tái nhợt, đôi mắt đen láy và chiếc cằm nhọn, nhìn họ một cách sợ hãi, giọng nói khàn khàn: “Các ngươi tìm ai?”
Đồng thời:
[Ting…]
[Chào mừng người chơi gia nhập ma vực: Triệu gia thôn]
[Bây giờ bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên: Hãy tìm ra Ma Tôn - Tiết Triền đang ẩn náu trong số ba nghìn sáu trăm người dân của Triệu gia thôn]
Lộ Chi Ngư khẽ nheo mắt, bàn tay nắm chặt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu ý: Tiết Triền là một loại bệnh kiều, thuộc về nhân cách chống đối xã hội, sự bệnh kiều của hắn ta sẽ thể hiện trên người người yêu, còn trước mặt mọi người thì hắn sẽ giả vờ rất bình thường.
Chiếc vòng tay trên cổ tay phát ra tiếng leng keng.
Dải lụa trắng ở đuôi tóc của thiếu nữ bị gió cuốn vào mái tóc rồi bị che kín chỉ để lộ một khoảng trắng nhỏ.
“Đi trú mưa.” Nàng đưa ngón trỏ chỉ về phía bên ngoài khu rừng xanh, hàng mi đen nhánh khẽ run rẩy: “Và nhìn kìa.”
Mọi người đều nhìn theo hướng nàng chỉ. Giữa khu rừng xanh có một tấm bia đá lộ ra một nửa, phía trên tấm bia đá khắc một chữ “Triệu” bằng chữ đỏ lem luốc, phần còn lại bị cỏ dại che khuất không nhìn rõ được viết gì.
Triệu Tử Minh và những người khác nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy đến vạch cỏ ra, nhìn kỹ rồi đọc: “Triệu gia thôn?”
“Quả nhiên là một thôn làng!”
“Hóa ra nơi quỷ quái này vẫn có người ở? Tại sao trước đó chúng ta không tìm thấy nơi này?”
Câu hỏi này dành cho Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư quay người lại, vẻ mặt bất lực: “Các ngươi cứ cắm đầu đi về hướng đông, cứ thế mà xoay vòng làm sao đi ra được? Còn mong tự mình tìm đường sao?” Nàng lẩm bẩm: “Tuổi còn nhỏ mà toàn mơ mộng. Quả là một đám ngốc.”
Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Tông: "..."
Có vẻ đúng là vậy.
Lộ Chi Ngư thở dài, lại cảm thấy hệ thống đang gây khó dễ mình.
Nàng vốn là người lười biếng, giờ đây lại phải gánh vác trách nhiệm của một sư tỷ chăm sóc cho đám nhóc con này, chưa kể đến việc phải tìm cách cứu thế giới.
Cứ tưởng nàng ta là vị cứu tinh hay gì?
“Nhanh lên, trời sắp mưa rồi!”
Nói xong, nàng không đợi họ đã tự mình đi vào Triệu gia thôn.
Mọi người đứng lại một lúc, không kịp phản ứng.
Qua một lúc lâu mới có người do dự nói: “Sư... Lộ sư tỷ, hình như không có ý định hại chúng ta.”
Tại Thượng Thanh Tông, đệ tử ngoại môn chỉ được phép gọi tên họ của nhau, ví dụ như họ gọi Giang Ngộ Phong là Giang sư huynh. Chỉ có Lộ Chi Ngư, một trong Thượng Thanh Thập Lục Tử mới được gọi theo thứ tự là Tam sư tỷ.
“Tuy Lộ Sư tỷ miệng lưỡi độc địa, thường xuyên nói những lời chúng ta không thích nghe, còn dựa vào thân phận mà bắt nạt chúng ta...” Một nữ đệ tử do dự nói: “Nhưng hình như tỷ ta không hề có ý định giết chết chúng ta, nếu không tại sao tỷ ta lại cố gắng đưa chúng ta ra khỏi miếu chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta nghĩ... Lộ sư tỷ chỉ là độc mồm độc miệng thôi chứ bản tính không xấu.”
Có người thấy họ nhanh chóng đứng về phía Lộ Chi Ngư, lườm nguýt: “Này! Các ngươi nhanh như thế đã đứng về phía nàng ta rồi sao? Các ngươi chẳng lẽ quên rằng chính nàng ta đã dẫn chúng ta đến nơi quỷ quái này à?”
“Mặc dù vậy nhưng nàng ta cũng không cố ý. Chúng ta là đồng môn, sống với nhau lâu như vậy, ai cũng biết tính khí của Lộ sư tỷ ngang ngược, kiêu ngạo, tùy hứng... Hơn nữa, nàng ta vốn không muốn cùng chúng ta đi tu luyện, lỡ đường cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy thì cứ để nàng ta muốn làm gì thì làm à? Chúng ta phải phục tùng nàng ta sao? Ta không làm đâu!”
“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa.”
Triệu Tử Minh nhìn bóng dáng Lộ Chi Ngư đang từ từ đi xa, nói: “Dù sao lần này nàng ta đã cứu chúng ta. Hơn nữa, chúng ta là đồng môn, có gì không thể giải quyết chứ?”
“Hơn nữa, Lộ sư tỷ tuy là sư tỷ, nhưng tuổi cũng không lớn hơn chúng ta là bao, trong Thượng Thanh Thập Lục Tử, nàng ta là người nhỏ tuổi nhất, những sư huynh sư tỷ khác thường ngày cũng nhường nhịn nàng ta huống chi là chúng ta.”
“Còn nữa! Các ngươi chẳng lẽ đã quên lời dặn của chưởng môn và Giang sư huynh khi chúng ta xuất phát e? Đó là bảo vệ Lộ sư tỷ. Các ngươi muốn bị trách phạt sao?”
Nghe vậy lập tức có người nói: “Nàng ta cũng chẳng cần chúng ta bảo vệ đâu! Biết rõ nhiều thứ mà không nói, chỉ biết hù dọa chúng ta.”
Triệu Tử Minh cũng gãi đầu, khổ sở nói: “Có lẽ Lộ sư tỷ không biết phải nói với chúng ta như thế nào.”
“Tuy nàng ta có vẻ thông minh, nhưng võ công lại rất kém, nếu gặp yêu quái, chúng ta còn có thể rút kiếm chiến đấu có lẽ còn giữ được mạng. Nhưng nếu là Lộ sư tỷ thì chắc chắn chưa cần yêu quái ra tay, nàng ta đã bị dọa ngất rồi.”
Điều này đúng thật.
Các đệ tử Thượng Thanh Tông cuối cùng cũng đồng ý với một điểm.
Dù sao thì, Lộ Chi Ngư quả thật rất yếu!
Tu luyện hơn mười năm trời, đã uống bao nhiêu linh đan diệu dược mà mới chỉ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, quả thực là người mất mặt nhất trong Thượng Thanh Thập Lục Tử.
“Các ngươi làm gì mà chậm chạp thế? Mau đuổi theo đi!” Phía trước, thiếu nữ khoanh tay,dừng lại thúc giục họ.
Triệu Tử Minh vội vàng hô lớn: “Đến đây đến đây!”
Sau đó, hắn ta vẫy tay dẫn mọi người chạy theo.
Thấy vậy, Lộ Chi Ngư quay người lại, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe lăn tròn, trong đôi mắt hổ phách ẩn chứa một tia ý cười nhưng miệng vẫn lẩm bẩm phàn nàn: “Đi chậm quá.”
“Xin lỗi sư tỷ, lần sau sẽ không vậy nữa!”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tí tách...”
Bầu trời xám xịt, mây đen bao phủ, mưa rơi như trút nước, từng giọt mưa rơi xuống vũng bùn trên mặt đất tạo thành những vũng nước nhỏ.
“Ở kia có nhà! Chúng ta trú mưa ở đó!”
Mọi người vội vàng chạy ra khỏi màn mưa, trú chân dưới mái hiên của một ngôi nhà nông dân, rồi lắc người để nước mưa bắn tung tóe.
“Trời mưa đúng lúc ghê, thật phiền phức.”
“Ghét thật, tóc ta ướt hết rồi.
Lộ Chi Ngư cũng bị ướt một chút, nhưng không sao. Nàng đến trước cửa nhà nông, gõ cửa và hỏi: “Có ai ở nhà không?”
Một lúc lâu không có ai trả lời.
Triệu Tử Minh đến bên cạnh Lộ Chi Ngư, dùng kiếm gõ cửa. Gõ mấy tiếng mà không ai trả lời, hắn ta liền nói: “Trong nhà không có ai, sư tỷ, chúng ta vào đi.”
Nói rồi hắn ta định đẩy cửa.
“Cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa gỗ màu tím sẫm phát ra tiếng kêu rít lên rồi tự động mở ra.
Triệu Tử Minh giơ hai tay lên, vẻ mặt kinh hãi: “Trời đất chứng giám! Ta chưa chạm vào đâu!”
Lộ Chi Ngư nghiêng đầu nhìn vào, chỉ thấy trong bóng tối sau cánh cửa có một cậu bé đang đứng.
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, mặc áo vải rách rưới, mặt mày tái nhợt, đôi mắt đen láy và chiếc cằm nhọn, nhìn họ một cách sợ hãi, giọng nói khàn khàn: “Các ngươi tìm ai?”
Đồng thời:
[Ting…]
[Chào mừng người chơi gia nhập ma vực: Triệu gia thôn]
[Bây giờ bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên: Hãy tìm ra Ma Tôn - Tiết Triền đang ẩn náu trong số ba nghìn sáu trăm người dân của Triệu gia thôn]
Lộ Chi Ngư khẽ nheo mắt, bàn tay nắm chặt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu ý: Tiết Triền là một loại bệnh kiều, thuộc về nhân cách chống đối xã hội, sự bệnh kiều của hắn ta sẽ thể hiện trên người người yêu, còn trước mặt mọi người thì hắn sẽ giả vờ rất bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro