Bảo Châu (1)
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Vệ Châu im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi kể lại quá khứ của mình: “Ta
vốn là người Lạc Châu, họ Vệ, cha mẹ lớn tuổi rồi mới có được một nữ nhi là ta, họ yêu ta như châu bảo, cho nên đặt cho ta cái tên Vệ Châu. Thuở nhỏ, ta sống vô ưu vô lo, cha mẹ ta vô cùng thương yêu nhau, mặc dù mẫu thân chỉ sinh ra được một nữ nhi là ta đây, nhưng phụ thân lại nói rằng nhi tử hay nữ nhi đều là duyên phận, ông không nạp thiếp, cũng không
tin vào việc nữ nhân thì nên giúp chồng dạy con, mẫu thân ta thường
xuyên đi theo phụ thân buôn bán. Dưới sự đồng lòng lo liệu của cha mẹ,
việc làm ăn của Vệ gia ta càng ngày càng lớn, đã có tiếng là nhà giàu
nhất ở Lạc Châu. Thật ra cha mẹ không hề để những hư danh ấy trong lòng, luôn làm việc thực tế, làm người khiêm tốn, mỗi khi đến ngày Tết, mẫu
thân còn đưa ta đi chùa quyên góp đèn nhang. Ai ngờ, dân thường vô tội,
mang ngọc lại có tội. Vào năm Thiên Thụ thứ tư, ta vừa qua sinh nhật tám tuổi, phụ thân phải đến nơi khác buôn bán, vì đơn hàng rất lớn, mẫu
thân sợ xảy ra sai sót nên người cũng đi cùng phụ thân, nhưng sau đó thì bọn họ và đội buôn Vệ gia lại chưa từng quay trở về. Sau này ta mới
biết được rằng, ngay từ ban đầu, “đơn hàng lớn” này đã là một cái bẫy.”
Minh Hoa Thường không hề bất ngờ, năm đó, đội buôn của Vệ gia chết thảm hết thảy, chấn động một thời, đến cả hồ sơ của Thương Châu cũng có ghi chép lại. Đêm nay Minh Hoa Thường đã tìm kiếm rất lâu, nàng vừa nhìn thấy ghi chép về Vệ gia Lạc Châu là đã biết ngay, ấu chủ “không có năng lực tự vệ”, “bán gia sản lấy tiền” chính là đại nha hoàn Bảo Châu nhanh nhẹn khôn khéo trong đại trạch Phong gia.
Tên thật của nàng ta là Vệ Châu, khi Vệ gia xảy ra chuyện, nàng ta chỉ mới tám tuổi, cô bé nhỏ tuổi ngây thơ, không có năng lực tự vệ này, thì có thể có được kết cục tốt gì chứ? Cuối cùng đã lưu lạc đến mức trở thành nô tịch, đổi tên thành Bảo Châu, vào Phong gia trở thành nha hoàn hầu hạ người khác.
Có lẽ, lưu lạc nô tịch là thật, còn bước vào Phong gia lại là việc mà nàng ta khổ tâm cầu được.
Trong hồ sơ chỉ có mấy nét bút ít ỏi ghi chép lại thảm án Vệ gia thôi, còn những người đã chết kia chỉ là một con số lạnh băng trong ghi chép của quan phủ; nhưng trong lời kể của Vệ Châu, những người ấy được hiện lên sống động vô cùng, bọn họ là cha mẹ thân sinh của nàng ta, là thúc thúc hộ viện từ nhỏ đã đưa nàng ta đi chơi, là bá bá phòng thu chi dạy nàng ta gảy bàn tính. Minh Hoa Thường thở dài, rồi nàng hỏi: “Sao ngươi biết đó là cái bẫy?”
“Vì đâu đâu cũng là sơ hở!” Tâm trạng của Vệ Châu trở nên kích động, nàng ta nói: “Từ trước đến nay phụ thân của ta luôn cẩn thận, hộ vệ đi theo cũng là người mà nhà bọn ta đã quen dùng, Vệ gia cũng đã từng áp tải hàng hóa quý giá hơn cái đơn hàng đó, lần nào cũng bình an quay về cả. Nhưng lần đó, khi bọn họ đi đến núi Hoàng Long, thương lộ vốn dĩ nên được giữ bí mật lại chợt xuất hiện thổ phỉ, kẻ đó giết hết tất cả mọi người dễ dàng như thể là có thần linh trợ lực, không một người nào có thể chạy thoát được. Sau đó quan phủ đưa thi thể về, trên người của rất nhiều thị vệ chỉ có một vết thương trí mạng, như thể là họ không hề phản kháng được một chút nào mà đã bị người ta chém chết. Trừ phi bọn họ bị người ta bỏ thuốc, nếu không thì một nhóm hộ vệ tiêu cục trẻ tuổi cường tráng, võ nghệ tinh thông như thế, sao có thể bại trận trước bọn thổ phỉ có nhân số không nhiều bọn họ kia chứ? Tất cả những việc diễn ra sau đó liên tiếp kéo đến nhanh vô cùng. Chủ hàng biết đồ bị mất, dẫn theo người tới tận cửa, đến cả việc gia hạn một ngày thôi mà họ cũng không chịu, như thể là đang cố ý nói cho cả thành biết là Vệ gia ta đang không có ai làm chủ, ai cũng có thể bắt nạt cả. Tường đổ mọi người đẩy, gia đình nhũ mẫu của phụ thân ta nhân cơ hội lấy hết của hồi môn của mẫu thân ta, lấy danh nghĩa nhũ mẫu mà tự ý làm mọi việc thay ta, liên tục bán sản nghiệp của Vệ gia ta cho người khác với giá cực kỳ thấp, sau đó còn bán ta cho người môi giới.”
Vệ Châu nói đến đây thì nheo mắt, trong nỗi hận sâu đậm, nàng ta nói: “Tổ mẫu ruột của ta chết sớm, phụ thân nể tình bà ta cho ăn sữa từ nhỏ nên luôn dùng lễ của nhũ mẫu để hậu đãi cả nhà bọn họ, dù trượng phu và nhi tử của bà già ôn thần đó có dính vào bài bạc, phụ thân ta vẫn không chịu đuổi bọn họ đi, lại còn lặng lẽ bù vào khoản thua của bọn họ nữa. Nhưng mà, trên đời này, người tốt bụng lại không nhận về được báo đáp tốt, phụ thân dùng nhân nghĩa để đối đãi với bọn họ, còn bọn họ lại cấu kết với người ngoài, mưu đoạt tài sản Vệ gia, cửa hàng của Vệ gia bị mua lỗ giá thấp, không biết là cả nhà bọn họ đã ăn được bao nhiêu tiền chiết khấu trong đó nữa! Nếu khi ấy ta lớn hơn thế chừng năm tuổi, không, dù chỉ là ba tuổi thôi, thì ta cũng sẽ không để cho đám người đó có thể gây nên sóng gió.”
Minh Hoa Thường nghe thấy thì thở dài. Với năng lực của Vệ Châu, nếu lúc đó nàng ta lớn hơn thế chừng năm tuổi thôi, thì chắc chắn là sẽ có thể khống chế được tình hình, không để cho sản nghiệp Vệ gia tiếp tục trôi mất đi, sau khi khôi phục lại, Vệ gia “Đông sơn tái khởi” cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng, thế gian này lại keo kiệt cái từ “nếu” ấy nhất.
Minh Hoa Thường không hỏi kết cục của nhà nhũ mẫu, gần như cả Phong gia đã chết sạch rồi, huống chi đó còn là nhà nhũ mẫu đã tự tay đẩy Vệ Châu xuống vực sâu nữa, còn có thể có kết cục kiểu nào? Minh Hoa Thường chỉ hỏi: “Vậy thì sao ngươi lại tìm ra được Phong gia?”
Vệ Châu nói: “Sau khi ta bị người môi giới mua lại, thì ta đã đi qua rất nhiều nơi, đồng bạn bên cạnh tới lui nhiều. Có người, sau khi cha mẹ mất thì bị ca ca và tẩu tẩu bán đi, cũng có người bị gia đình giàu có đuổi đi mất. Nhờ có bọn họ, ta đã học được không ít đạo lý đối nhân xử thế, dần dần hiểu rằng chuyện xảy ra với Vệ gia năm đó không hề bình thường. Sau này ta lại quay về Lạc Châu, cả nhà nhũ mẫu vì dính vào nợ nần và bài bạc mà lại nghèo rớt mồng tơi thêm một lần nữa, ta chỉ cần sử dụng chút kế đơn giản thôi mà bọn chúng đã khai ra sự thật rồi.”
“Thì ra, năm đó, cái gọi là “khách hàng lớn” nhờ Vệ gia đi đơn hàng gấp, ngay từ đầu Phong lão thái gia đã ngấp ghé tài nguyên của Vệ gia rồi. Đầu tiên là ông ta mượn một thân phận để đặt hàng, lại mua chuộc nhà nhũ mẫu bằng tiền, thúc giục phụ thân ta nhận đơn hàng này. Sau khi đội buôn xuất phát, Phong lão thái gia cấu kết với sơn tặc, tiết lộ đường đi và thời gian của Vệ gia cho chúng; còn lão ta thì sẽ ở trong đội buôn hỗ trợ chúng, ông ta bỏ thuốc mê vào trong nước, đợi đến khi tất cả mọi người không còn khả năng hành động nữa, sơn tặc sẽ xông ra từ nơi mà chúng đã mai phục từ trước, cứ thế mà giết chết hết tất cả người của Vệ gia ta, và số hàng hóa đó chính là thù lao. Đến khi tin tức Vệ gia gặp nạn truyền về Lạc Châu, ông ta phái người tới tận nhà ta làm ầm làm ĩ lên, lại âm thầm hứa hẹn là sẽ trả cho nhũ mẫu thù lao cao, rồi thu mua sản nghiệp của Vệ gia với cái giá vô cùng thấp, sau cùng là chuyển tay bán đi với giá thành cao. Số tiền có được kia, ông ta sẽ rót vào Phong gia, bấy giờ mới có được sự phú quý như Phong gia hôm nay. Tòa nhà này của Phong gia, còn có lâm viên Giang Nam mà bọn họ xây dựng nên, đều là tiền của Vệ gia. Ồ, đúng rồi, còn ngọc Tùy Hầu bị ông ta lấy đi với giá thành thấp kia, ông ta không nỡ bán nên giữ lại, mưu toan lấy làm bảo vật gia truyền của Phong gia.”
“Sau đó thì ngươi đến Thương Châu, cố ý để người môi giới bán ngươi vào Phong gia, trở thành nha hoàn của Phong gia, rồi sau đó thì chờ đợi thời cơ báo thù?”
Vệ Châu không phủ nhận, Minh Hoa Thường coi như là nàng ta đã ngầm tán thành. Minh Hoa Thường thở dài: “Từ lời miêu tả của ngươi thì thấy, có vẻ như là người môi giới đó đối xử với ngươi cũng không tệ, và với tài năng của ngươi, ở bên này làm ăn với vốn buôn bán nhỏ, cũng không khó để sống trong những ngày tháng tiểu phú. Vốn dĩ ngươi còn có thanh xuân tốt đẹp, có vô vàn lựa chọn; nhưng sau khi bước vào Phong gia, ngươi không chỉ phải bưng trà rót nước nuốt hận vào bụng, mà còn phải chịu đựng việc Phong đại lang quấy rối ngươi, không có ngày thoát thân nữa. Ngươi trả thù Phong gia thành công, nhưng cũng làm liên lụy cả cuộc đời mình, Vệ Châu, có đáng không?”
Vệ Châu đã im lặng cả một hồi lâu, bấy giờ nàng ta cắn răng nói: “Đáng. Phong lão thái gia hại chết cả nhà ta, bọn họ dựa vào đâu mà lại dám sống những ngày tháng tốt lành kia chứ? Người Phong gia không chết hết thì cả đời này ta khó mà yên lòng được.”
“Cho nên, ngươi giết Phong lão thái gia rồi nhưng vẫn không hết hận, bèn giết luôn cả Phong đại lang, Phong nhị lang, quản gia. Nếu bọn ta không tới, thì có phải là Phong đại thái thái, Phong nhị thái thái, thậm chí là cả trẻ con của Phong gia, cũng khó lòng mà trốn thoát được thủ đoạn thâm độc của ngươi không?”
Vệ Châu im lặng, nàng ta không trả lời, không phải là vì muốn trốn tránh, mà là vì nàng ta cũng không biết.
Một tay Phong lão thái gia bày ra âm mưu nhắm vào Vệ gia, tội đáng chết vạn lần; chính tay bọn sơn tặc hại chết cha mẹ người thân của nàng ta, cũng rất đáng chết; quản gia theo bên cạnh Phong lão thái gia, thực hiện việc mua thấp bán cao năm đó, cũng nên chết đi. Còn Phong đại lang, Phong nhị lang thì được hưởng thụ phú quý dính đầy máu tươi của Vệ gia, cũng đáng chết. Nhưng còn thê tử và con cái của bọn họ thì sao?
Mấy đứa trẻ đó, đứa lớn nhất cũng chỉ mới bằng tuổi Vệ Châu năm đó thôi, sau khi cha mẹ mất, không khó để tưởng tượng ra rằng bọn chúng sẽ rơi vào kết cục giống như Vệ Châu. Nhưng, liệu bọn chúng có may mắn gặp được một người môi giới thương tiếc cho cảnh ngộ của bọn chúng, đối đãi với bọn chúng như con cái ruột thịt như thế hay không?
Vệ Châu mờ mịt.
Sau khi biết được sự thật về cái chết của cha mẹ, nàng ta luôn đau khổ trong lòng, ăn ngủ không yên. Nàng ta nhờ người môi giới đưa nàng ta đến Thương Châu, đổi tên thành Bảo Châu, bước vào Phong gia làm nô tỳ. Người môi giới đã khuyên nhủ nàng ta nhiều lần, nhưng lòng Vệ Châu cũng vẫn như sắt đá, không hề dao động lấy một chút nào. Ở Phong gia, nàng ta đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi khổ sở, oan uổng không muốn cho ai biết, không phải là nàng ta chưa từng có suy nghĩ lùi bước, nhưng mỗi khi nàng ta nhìn thấy cái khuôn mặt già vênh váo hất hàm sai khiến của Phong lão thái gia, thì thù hận thấu xương lại bộc phát từ đáy lòng, thù hận chống đỡ cho nàng ta, để nàng ta nhịn xuống, để nàng ta chịu đựng.
Cuối cùng, nàng ta đã chịu đựng tới khi được đến bên cạnh Phong lão thái gia, đợi được đến khi được trở thành đại nha hoàn được ông ta trọng dụng nhất. Vì thế, nàng ta đã làm theo ý của Phong lão thái gia, chịu đựng thứ mùi khác thường trên người ông ta, đổ bô cho kẻ thù của mình; chịu đựng trước những hành vi đùa giỡn thân thể và không biết bao nhiêu lời cợt nhả của hai lang quân trẻ tuổi, chịu đựng hai thái thái hay gây khó dễ cho nàng ta trước mặt mọi người, chịu đựng đám người hầu ăn nói quái gở… Vệ Châu đều đã chịu đựng tất cả.
Nàng ta bước vào Phong phủ năm mười ba tuổi, ẩn náu năm năm, vẫn luôn tìm cơ hội báo thù. Nàng ta hầu hạ bên cạnh Phong lão thái gia, thật ra là nàng ta có rất nhiều cơ hội ra tay, nhưng thứ nàng ta muốn không chỉ đơn giản là giết chết Phong lão thái gia, mà nàng ta còn muốn khiến cho tất cả bọn giết người năm đó phải gánh chịu kết cục thảm hại. Cho nên, dù cho thù hận đã thiêu đốt trái tim nàng ta thành ngọn lửa, nàng ta cũng vẫn lẳng lặng chịu đựng, lặng lẽ chờ đến thời cơ tốt nhất.
Tháng Sáu năm nay, Thương Châu có một vị Thứ sử mới, nghe nói hắn là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, thanh danh tốt đẹp được cả thiên hạ biết đến, hắn được Tắc Thiên Hoàng đế phá lệ phong làm Ung Vương, là người thừa kế hoàng vị còn chính thống hơn cả đương kim thánh thượng. Sau khi Phong lão thái gia có tiền thì lại nuôi thêm “giấc mộng Xuân Thu”, ước ao có thể thành côngthay đổi địa vị của Phong gia, trở thành quan lại thế gia, Phong gia bèn vui vẻ chạy đi lấy lòng, nhưng cuối cùng lại bị từ chối, kết quả này không khiến người ta bất ngờ chút nào.
Con người ta càng già thì chấp niệm càng sâu, Phong lão thái gia không cam tâm nếu chỉ làm một thân hào nông thôn có tiền chứ không có quyền, đã sớm quên rằng, nếu như không có Vệ gia, thì đến cả ngày tháng phú quý như hôm nay, bọn họ cũng không sống nổi. Phong lão thái gia như điên như dại, muốn mượn công tòng long [*] để thay đổi đẳng cấp, Ung Vương đã không chịu làm “con rồng” này, thì Phong lão thái gia chỉ đành chuyển ánh mắt về nơi khác thôi.
[*] Công tòng long (从龙之功): Công phò trợ vua lên ngôi.
Thu đi đông đến, Phong lão thái gia liên tục liên lạc với bên ngoài, vào cuối tháng Mười một, lúc đang ở trong viện hầu hạ, Vệ Châu nghe thấy Phong lão thái gia và Phong nhị lang nói chuyện, nói là muốn mời Ung Vương đến Phong gia làm khách.
Nhưng Ung Vương chưa bao giờ lui tới quá nhiều với thương nhân thân hào nông thôn, đã từng có không biết bao nhiêu người muốn mở tiệc chiêu đãi phu thê Ung Vương, thiệp mời xem kịch, ngắm hoa được gửi đi rất nhiều, vậy mà hai người đều uyển chuyển từ chối hết. Dựa vào đâu mà Phong gia họ lại có thể có mặt mũi to hơn nhà khác kia chứ?
Phong lão thái gia tự cho rằng mình siêu phàm, nhưng cũng biết là Phong gia không mời được Ung Vương, thế là ông ta đã nghĩ ra một kế sách – chính là báo án.
Nếu Phong gia mất đồ, dùng danh nghĩa phá án để mời Ung Vương đến, thì sẽ không có lý nào mà Ung Vương từ chối được. Quả nhiên, vừa mới vào tháng Mười hai, đầu giường của Phong lão thái gia đã có một bức thư của đạo thánh, công bố là ba ngày nữa sẽ tới Phong gia lấy ngọc Tùy Hầu đi.
Phong lão thái gia không tiếc tự khui ra ngọc Tùy Hầu chỉ để gọi Ung Vương tới, nếu nói ông ta không có gì để cầu xin, thì dù có nói thế nào đi chăng nữa, Vệ Châu đều sẽ không tin đâu. Vệ Châu nhạy bén cảm nhận được, hình như cơ hội của nàng ta đã đến rồi.
Trong lòng Phong lão thái gia và Phong nhị lang có quỷ, mà Phong đại lang không cùng một lòng với phụ thân và đệ đệ, đây chính là cơ hội của nàng ta.
Mùng Ba tháng Mười hai, đã đến thời gian mà đạo thánh nói tới trong thư, Vệ Châu biết đây là màn kịch quan trọng của Phong lão thái gia. Nàng ta lạnh mặt nhìn Phong lão thái gia mắng đạo tặc trong sự “căm phẫn tột độ”, cứ khăng khăng muốn ở lại tầng ba, một hai phải tự trông coi ngọc Tùy Hầu. Vệ Châu nhanh trí, nàng ta biết, căn bản là không có đạo thánh gì cả, nhưng chắc chắn là tối nay ngọc Tùy Hầu sẽ mất, đây là thời điểm Phong lão thái gia ở một mình đầy hiếm có, dù ông ta có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể dính dáng đến nha hoàn người hầu được.
Vệ Châu quyết định giết chết Phong lão thái gia vào đêm nay, nhưng muốn thoát thân an toàn thì cần phải trù tính nhiều hơn thế. Lúc nàng ta giúp Phong lão thái gia dọn đồ dùng vào ban đêm qua, Phong đại lang lại đến nói mấy lời không sạch sẽ nữa. Vệ Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tham lam háo sắc của Phong đại lang, trong đầu nảy ra kế sách.
Nàng ta giả vờ yếu thế, nói mình “đặt chân” bên cạnh Phong lão thái gia khó khăn lắm, nàng ta cũng muốn “rửa tay” làm di nương, cũng muốn giúp chồng dạy con, sống trong những tháng ngày thanh nhàn, nhưng nàng ta lại quản lý tài vật của Phong lão thái gia, nếu như nàng ta gả cho Phong đại lang, chắc chắn là Phong lão thái gia sẽ không cho phép. Vệ Châu khóc lóc một trận, quả nhiên là Phong đại lang đã mắc câu, thề son sắt rằng hắn ta sẽ bảo đảm mọi mặt thay cho nàng ta ngay trước mặt Phong lão thái gia, tuyệt đối không để cho người khác gây khó dễ với nàng ta.
Vệ Châu thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn vờ tỏ vẻ khéo hiểu lòng người, nói rằng nàng ta vẫn sẵn lòng ở lại bên cạnh Phong lão thái gia, giúp Phong đại lang để ý đến tài sản của Phong lão thái gia, rồi trong tương lai, khi chia nhà, Phong đại lang cũng không đến mức bị động; nếu như Phong đại lang không tin, nàng ta có thể nói cho Phong đại lang biết trước về con đường phát tài, đợi Phong đại lang lấy được tiền rồi thì sẽ biết lòng nàng ta hướng về đại phòng.
Phong đại lang vui lắm, vội hỏi đường phát tài ở đâu. Vệ Châu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” mà nói cho hắn ta biết rằng, cái gọi là đạo thánh tới chơi chỉ là một màn kịch mà Phong lão thái gia diễn cho Ung Vương xem thôi, thật ra ngọc Tùy Hầu đã bị Phong lão thái gia chuyển đi từ lâu rồi, không hề có trong hộp cất bảo vật. Tối nay, trên lầu Trích Tinh chỉ có một mình Phong lão thái gia thôi, chỉ cần bỏ chút thuốc mê cho ông ta, rồi đợi đến khi không có ai thì đi lên lầu bằng mật đạo, lén lấy ngọc Tùy Hầu từ trên người lão thái gia đi, sau đó thì chỉ cần hắn ta “cắn chết” nói không biết, thì còn ai có thể biết rằng ngọc Tùy Hầu đang ở trong tay Phong đại lang kia chứ?
Thật ra Vệ Châu đã sớm nhìn ra được rằng, khi đóng hộp cất bảo vật đi, Phong lão thái gia đã lặng lẽ giấu ngọc Tùy Hầu vào trong hộc ẩn của đầu cây gậy. Nhưng nàng ta không nói cho Phong đại lang biết, chỉ bảo Phong đại lang là buổi tối lên lầu rồi tìm, dù sao thì, với cái đầu óc ấy của hắn ta, chắc chắn là hắn ta sẽ không tìm thấy được.
Phong đại lang nghe xong thì mừng như điên, không ngừng nói với Vệ Châu là nàng ta có tướng vượng phu. Vệ Châu chịu đựng sự ghê tởm mà nhắc nhở Phong đại lang nhớ cẩn thận, nếu để người ta biết chuyện hắn ta bỏ thuốc cho lão thái gia, vậy thì tình cảnh của đại phòng sẽ càng trở nên tồi tệ hơn thế này. Vì để không để xảy ra sai sót, nàng ta có thể cung cấp thuốc mê cho đại lang, thuốc này là do truyền nhân của Mặc gia phối ra, bảo đảm là không mùi không màu không vị, sẽ không để lại bất kỳ một sơ suất nào.
Phong đại lang cũng không hoàn toàn ngu dốt, nghe thấy Vệ Châu bảo là đã chuẩn bị cả thuốc cho hắn ta rồi, thì hắn ta cũng nửa tin nửa ngờ, yêu cầu Vệ Châu cùng hành động với hắn ta. Vệ Châu giả vờ đồng ý, rồi sau khi đuổi được Phong đại lang đi, Vệ Châu quay về viện chính lấy thuốc mê và kim độc. Tất cả nha hoàn trong viện đều đang bận rộn, không ai chú ý thấy nàng ta đã đi đến chái nhà, bình tĩnh thản nhiên mờ lồng vẹt ra.
Minh Hoa Thường không hề bất ngờ, năm đó, đội buôn của Vệ gia chết thảm hết thảy, chấn động một thời, đến cả hồ sơ của Thương Châu cũng có ghi chép lại. Đêm nay Minh Hoa Thường đã tìm kiếm rất lâu, nàng vừa nhìn thấy ghi chép về Vệ gia Lạc Châu là đã biết ngay, ấu chủ “không có năng lực tự vệ”, “bán gia sản lấy tiền” chính là đại nha hoàn Bảo Châu nhanh nhẹn khôn khéo trong đại trạch Phong gia.
Tên thật của nàng ta là Vệ Châu, khi Vệ gia xảy ra chuyện, nàng ta chỉ mới tám tuổi, cô bé nhỏ tuổi ngây thơ, không có năng lực tự vệ này, thì có thể có được kết cục tốt gì chứ? Cuối cùng đã lưu lạc đến mức trở thành nô tịch, đổi tên thành Bảo Châu, vào Phong gia trở thành nha hoàn hầu hạ người khác.
Có lẽ, lưu lạc nô tịch là thật, còn bước vào Phong gia lại là việc mà nàng ta khổ tâm cầu được.
Trong hồ sơ chỉ có mấy nét bút ít ỏi ghi chép lại thảm án Vệ gia thôi, còn những người đã chết kia chỉ là một con số lạnh băng trong ghi chép của quan phủ; nhưng trong lời kể của Vệ Châu, những người ấy được hiện lên sống động vô cùng, bọn họ là cha mẹ thân sinh của nàng ta, là thúc thúc hộ viện từ nhỏ đã đưa nàng ta đi chơi, là bá bá phòng thu chi dạy nàng ta gảy bàn tính. Minh Hoa Thường thở dài, rồi nàng hỏi: “Sao ngươi biết đó là cái bẫy?”
“Vì đâu đâu cũng là sơ hở!” Tâm trạng của Vệ Châu trở nên kích động, nàng ta nói: “Từ trước đến nay phụ thân của ta luôn cẩn thận, hộ vệ đi theo cũng là người mà nhà bọn ta đã quen dùng, Vệ gia cũng đã từng áp tải hàng hóa quý giá hơn cái đơn hàng đó, lần nào cũng bình an quay về cả. Nhưng lần đó, khi bọn họ đi đến núi Hoàng Long, thương lộ vốn dĩ nên được giữ bí mật lại chợt xuất hiện thổ phỉ, kẻ đó giết hết tất cả mọi người dễ dàng như thể là có thần linh trợ lực, không một người nào có thể chạy thoát được. Sau đó quan phủ đưa thi thể về, trên người của rất nhiều thị vệ chỉ có một vết thương trí mạng, như thể là họ không hề phản kháng được một chút nào mà đã bị người ta chém chết. Trừ phi bọn họ bị người ta bỏ thuốc, nếu không thì một nhóm hộ vệ tiêu cục trẻ tuổi cường tráng, võ nghệ tinh thông như thế, sao có thể bại trận trước bọn thổ phỉ có nhân số không nhiều bọn họ kia chứ? Tất cả những việc diễn ra sau đó liên tiếp kéo đến nhanh vô cùng. Chủ hàng biết đồ bị mất, dẫn theo người tới tận cửa, đến cả việc gia hạn một ngày thôi mà họ cũng không chịu, như thể là đang cố ý nói cho cả thành biết là Vệ gia ta đang không có ai làm chủ, ai cũng có thể bắt nạt cả. Tường đổ mọi người đẩy, gia đình nhũ mẫu của phụ thân ta nhân cơ hội lấy hết của hồi môn của mẫu thân ta, lấy danh nghĩa nhũ mẫu mà tự ý làm mọi việc thay ta, liên tục bán sản nghiệp của Vệ gia ta cho người khác với giá cực kỳ thấp, sau đó còn bán ta cho người môi giới.”
Vệ Châu nói đến đây thì nheo mắt, trong nỗi hận sâu đậm, nàng ta nói: “Tổ mẫu ruột của ta chết sớm, phụ thân nể tình bà ta cho ăn sữa từ nhỏ nên luôn dùng lễ của nhũ mẫu để hậu đãi cả nhà bọn họ, dù trượng phu và nhi tử của bà già ôn thần đó có dính vào bài bạc, phụ thân ta vẫn không chịu đuổi bọn họ đi, lại còn lặng lẽ bù vào khoản thua của bọn họ nữa. Nhưng mà, trên đời này, người tốt bụng lại không nhận về được báo đáp tốt, phụ thân dùng nhân nghĩa để đối đãi với bọn họ, còn bọn họ lại cấu kết với người ngoài, mưu đoạt tài sản Vệ gia, cửa hàng của Vệ gia bị mua lỗ giá thấp, không biết là cả nhà bọn họ đã ăn được bao nhiêu tiền chiết khấu trong đó nữa! Nếu khi ấy ta lớn hơn thế chừng năm tuổi, không, dù chỉ là ba tuổi thôi, thì ta cũng sẽ không để cho đám người đó có thể gây nên sóng gió.”
Minh Hoa Thường nghe thấy thì thở dài. Với năng lực của Vệ Châu, nếu lúc đó nàng ta lớn hơn thế chừng năm tuổi thôi, thì chắc chắn là sẽ có thể khống chế được tình hình, không để cho sản nghiệp Vệ gia tiếp tục trôi mất đi, sau khi khôi phục lại, Vệ gia “Đông sơn tái khởi” cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng, thế gian này lại keo kiệt cái từ “nếu” ấy nhất.
Minh Hoa Thường không hỏi kết cục của nhà nhũ mẫu, gần như cả Phong gia đã chết sạch rồi, huống chi đó còn là nhà nhũ mẫu đã tự tay đẩy Vệ Châu xuống vực sâu nữa, còn có thể có kết cục kiểu nào? Minh Hoa Thường chỉ hỏi: “Vậy thì sao ngươi lại tìm ra được Phong gia?”
Vệ Châu nói: “Sau khi ta bị người môi giới mua lại, thì ta đã đi qua rất nhiều nơi, đồng bạn bên cạnh tới lui nhiều. Có người, sau khi cha mẹ mất thì bị ca ca và tẩu tẩu bán đi, cũng có người bị gia đình giàu có đuổi đi mất. Nhờ có bọn họ, ta đã học được không ít đạo lý đối nhân xử thế, dần dần hiểu rằng chuyện xảy ra với Vệ gia năm đó không hề bình thường. Sau này ta lại quay về Lạc Châu, cả nhà nhũ mẫu vì dính vào nợ nần và bài bạc mà lại nghèo rớt mồng tơi thêm một lần nữa, ta chỉ cần sử dụng chút kế đơn giản thôi mà bọn chúng đã khai ra sự thật rồi.”
“Thì ra, năm đó, cái gọi là “khách hàng lớn” nhờ Vệ gia đi đơn hàng gấp, ngay từ đầu Phong lão thái gia đã ngấp ghé tài nguyên của Vệ gia rồi. Đầu tiên là ông ta mượn một thân phận để đặt hàng, lại mua chuộc nhà nhũ mẫu bằng tiền, thúc giục phụ thân ta nhận đơn hàng này. Sau khi đội buôn xuất phát, Phong lão thái gia cấu kết với sơn tặc, tiết lộ đường đi và thời gian của Vệ gia cho chúng; còn lão ta thì sẽ ở trong đội buôn hỗ trợ chúng, ông ta bỏ thuốc mê vào trong nước, đợi đến khi tất cả mọi người không còn khả năng hành động nữa, sơn tặc sẽ xông ra từ nơi mà chúng đã mai phục từ trước, cứ thế mà giết chết hết tất cả người của Vệ gia ta, và số hàng hóa đó chính là thù lao. Đến khi tin tức Vệ gia gặp nạn truyền về Lạc Châu, ông ta phái người tới tận nhà ta làm ầm làm ĩ lên, lại âm thầm hứa hẹn là sẽ trả cho nhũ mẫu thù lao cao, rồi thu mua sản nghiệp của Vệ gia với cái giá vô cùng thấp, sau cùng là chuyển tay bán đi với giá thành cao. Số tiền có được kia, ông ta sẽ rót vào Phong gia, bấy giờ mới có được sự phú quý như Phong gia hôm nay. Tòa nhà này của Phong gia, còn có lâm viên Giang Nam mà bọn họ xây dựng nên, đều là tiền của Vệ gia. Ồ, đúng rồi, còn ngọc Tùy Hầu bị ông ta lấy đi với giá thành thấp kia, ông ta không nỡ bán nên giữ lại, mưu toan lấy làm bảo vật gia truyền của Phong gia.”
“Sau đó thì ngươi đến Thương Châu, cố ý để người môi giới bán ngươi vào Phong gia, trở thành nha hoàn của Phong gia, rồi sau đó thì chờ đợi thời cơ báo thù?”
Vệ Châu không phủ nhận, Minh Hoa Thường coi như là nàng ta đã ngầm tán thành. Minh Hoa Thường thở dài: “Từ lời miêu tả của ngươi thì thấy, có vẻ như là người môi giới đó đối xử với ngươi cũng không tệ, và với tài năng của ngươi, ở bên này làm ăn với vốn buôn bán nhỏ, cũng không khó để sống trong những ngày tháng tiểu phú. Vốn dĩ ngươi còn có thanh xuân tốt đẹp, có vô vàn lựa chọn; nhưng sau khi bước vào Phong gia, ngươi không chỉ phải bưng trà rót nước nuốt hận vào bụng, mà còn phải chịu đựng việc Phong đại lang quấy rối ngươi, không có ngày thoát thân nữa. Ngươi trả thù Phong gia thành công, nhưng cũng làm liên lụy cả cuộc đời mình, Vệ Châu, có đáng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Châu đã im lặng cả một hồi lâu, bấy giờ nàng ta cắn răng nói: “Đáng. Phong lão thái gia hại chết cả nhà ta, bọn họ dựa vào đâu mà lại dám sống những ngày tháng tốt lành kia chứ? Người Phong gia không chết hết thì cả đời này ta khó mà yên lòng được.”
“Cho nên, ngươi giết Phong lão thái gia rồi nhưng vẫn không hết hận, bèn giết luôn cả Phong đại lang, Phong nhị lang, quản gia. Nếu bọn ta không tới, thì có phải là Phong đại thái thái, Phong nhị thái thái, thậm chí là cả trẻ con của Phong gia, cũng khó lòng mà trốn thoát được thủ đoạn thâm độc của ngươi không?”
Vệ Châu im lặng, nàng ta không trả lời, không phải là vì muốn trốn tránh, mà là vì nàng ta cũng không biết.
Một tay Phong lão thái gia bày ra âm mưu nhắm vào Vệ gia, tội đáng chết vạn lần; chính tay bọn sơn tặc hại chết cha mẹ người thân của nàng ta, cũng rất đáng chết; quản gia theo bên cạnh Phong lão thái gia, thực hiện việc mua thấp bán cao năm đó, cũng nên chết đi. Còn Phong đại lang, Phong nhị lang thì được hưởng thụ phú quý dính đầy máu tươi của Vệ gia, cũng đáng chết. Nhưng còn thê tử và con cái của bọn họ thì sao?
Mấy đứa trẻ đó, đứa lớn nhất cũng chỉ mới bằng tuổi Vệ Châu năm đó thôi, sau khi cha mẹ mất, không khó để tưởng tượng ra rằng bọn chúng sẽ rơi vào kết cục giống như Vệ Châu. Nhưng, liệu bọn chúng có may mắn gặp được một người môi giới thương tiếc cho cảnh ngộ của bọn chúng, đối đãi với bọn chúng như con cái ruột thịt như thế hay không?
Vệ Châu mờ mịt.
Sau khi biết được sự thật về cái chết của cha mẹ, nàng ta luôn đau khổ trong lòng, ăn ngủ không yên. Nàng ta nhờ người môi giới đưa nàng ta đến Thương Châu, đổi tên thành Bảo Châu, bước vào Phong gia làm nô tỳ. Người môi giới đã khuyên nhủ nàng ta nhiều lần, nhưng lòng Vệ Châu cũng vẫn như sắt đá, không hề dao động lấy một chút nào. Ở Phong gia, nàng ta đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi khổ sở, oan uổng không muốn cho ai biết, không phải là nàng ta chưa từng có suy nghĩ lùi bước, nhưng mỗi khi nàng ta nhìn thấy cái khuôn mặt già vênh váo hất hàm sai khiến của Phong lão thái gia, thì thù hận thấu xương lại bộc phát từ đáy lòng, thù hận chống đỡ cho nàng ta, để nàng ta nhịn xuống, để nàng ta chịu đựng.
Cuối cùng, nàng ta đã chịu đựng tới khi được đến bên cạnh Phong lão thái gia, đợi được đến khi được trở thành đại nha hoàn được ông ta trọng dụng nhất. Vì thế, nàng ta đã làm theo ý của Phong lão thái gia, chịu đựng thứ mùi khác thường trên người ông ta, đổ bô cho kẻ thù của mình; chịu đựng trước những hành vi đùa giỡn thân thể và không biết bao nhiêu lời cợt nhả của hai lang quân trẻ tuổi, chịu đựng hai thái thái hay gây khó dễ cho nàng ta trước mặt mọi người, chịu đựng đám người hầu ăn nói quái gở… Vệ Châu đều đã chịu đựng tất cả.
Nàng ta bước vào Phong phủ năm mười ba tuổi, ẩn náu năm năm, vẫn luôn tìm cơ hội báo thù. Nàng ta hầu hạ bên cạnh Phong lão thái gia, thật ra là nàng ta có rất nhiều cơ hội ra tay, nhưng thứ nàng ta muốn không chỉ đơn giản là giết chết Phong lão thái gia, mà nàng ta còn muốn khiến cho tất cả bọn giết người năm đó phải gánh chịu kết cục thảm hại. Cho nên, dù cho thù hận đã thiêu đốt trái tim nàng ta thành ngọn lửa, nàng ta cũng vẫn lẳng lặng chịu đựng, lặng lẽ chờ đến thời cơ tốt nhất.
Tháng Sáu năm nay, Thương Châu có một vị Thứ sử mới, nghe nói hắn là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, thanh danh tốt đẹp được cả thiên hạ biết đến, hắn được Tắc Thiên Hoàng đế phá lệ phong làm Ung Vương, là người thừa kế hoàng vị còn chính thống hơn cả đương kim thánh thượng. Sau khi Phong lão thái gia có tiền thì lại nuôi thêm “giấc mộng Xuân Thu”, ước ao có thể thành côngthay đổi địa vị của Phong gia, trở thành quan lại thế gia, Phong gia bèn vui vẻ chạy đi lấy lòng, nhưng cuối cùng lại bị từ chối, kết quả này không khiến người ta bất ngờ chút nào.
Con người ta càng già thì chấp niệm càng sâu, Phong lão thái gia không cam tâm nếu chỉ làm một thân hào nông thôn có tiền chứ không có quyền, đã sớm quên rằng, nếu như không có Vệ gia, thì đến cả ngày tháng phú quý như hôm nay, bọn họ cũng không sống nổi. Phong lão thái gia như điên như dại, muốn mượn công tòng long [*] để thay đổi đẳng cấp, Ung Vương đã không chịu làm “con rồng” này, thì Phong lão thái gia chỉ đành chuyển ánh mắt về nơi khác thôi.
[*] Công tòng long (从龙之功): Công phò trợ vua lên ngôi.
Thu đi đông đến, Phong lão thái gia liên tục liên lạc với bên ngoài, vào cuối tháng Mười một, lúc đang ở trong viện hầu hạ, Vệ Châu nghe thấy Phong lão thái gia và Phong nhị lang nói chuyện, nói là muốn mời Ung Vương đến Phong gia làm khách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Ung Vương chưa bao giờ lui tới quá nhiều với thương nhân thân hào nông thôn, đã từng có không biết bao nhiêu người muốn mở tiệc chiêu đãi phu thê Ung Vương, thiệp mời xem kịch, ngắm hoa được gửi đi rất nhiều, vậy mà hai người đều uyển chuyển từ chối hết. Dựa vào đâu mà Phong gia họ lại có thể có mặt mũi to hơn nhà khác kia chứ?
Phong lão thái gia tự cho rằng mình siêu phàm, nhưng cũng biết là Phong gia không mời được Ung Vương, thế là ông ta đã nghĩ ra một kế sách – chính là báo án.
Nếu Phong gia mất đồ, dùng danh nghĩa phá án để mời Ung Vương đến, thì sẽ không có lý nào mà Ung Vương từ chối được. Quả nhiên, vừa mới vào tháng Mười hai, đầu giường của Phong lão thái gia đã có một bức thư của đạo thánh, công bố là ba ngày nữa sẽ tới Phong gia lấy ngọc Tùy Hầu đi.
Phong lão thái gia không tiếc tự khui ra ngọc Tùy Hầu chỉ để gọi Ung Vương tới, nếu nói ông ta không có gì để cầu xin, thì dù có nói thế nào đi chăng nữa, Vệ Châu đều sẽ không tin đâu. Vệ Châu nhạy bén cảm nhận được, hình như cơ hội của nàng ta đã đến rồi.
Trong lòng Phong lão thái gia và Phong nhị lang có quỷ, mà Phong đại lang không cùng một lòng với phụ thân và đệ đệ, đây chính là cơ hội của nàng ta.
Mùng Ba tháng Mười hai, đã đến thời gian mà đạo thánh nói tới trong thư, Vệ Châu biết đây là màn kịch quan trọng của Phong lão thái gia. Nàng ta lạnh mặt nhìn Phong lão thái gia mắng đạo tặc trong sự “căm phẫn tột độ”, cứ khăng khăng muốn ở lại tầng ba, một hai phải tự trông coi ngọc Tùy Hầu. Vệ Châu nhanh trí, nàng ta biết, căn bản là không có đạo thánh gì cả, nhưng chắc chắn là tối nay ngọc Tùy Hầu sẽ mất, đây là thời điểm Phong lão thái gia ở một mình đầy hiếm có, dù ông ta có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể dính dáng đến nha hoàn người hầu được.
Vệ Châu quyết định giết chết Phong lão thái gia vào đêm nay, nhưng muốn thoát thân an toàn thì cần phải trù tính nhiều hơn thế. Lúc nàng ta giúp Phong lão thái gia dọn đồ dùng vào ban đêm qua, Phong đại lang lại đến nói mấy lời không sạch sẽ nữa. Vệ Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tham lam háo sắc của Phong đại lang, trong đầu nảy ra kế sách.
Nàng ta giả vờ yếu thế, nói mình “đặt chân” bên cạnh Phong lão thái gia khó khăn lắm, nàng ta cũng muốn “rửa tay” làm di nương, cũng muốn giúp chồng dạy con, sống trong những tháng ngày thanh nhàn, nhưng nàng ta lại quản lý tài vật của Phong lão thái gia, nếu như nàng ta gả cho Phong đại lang, chắc chắn là Phong lão thái gia sẽ không cho phép. Vệ Châu khóc lóc một trận, quả nhiên là Phong đại lang đã mắc câu, thề son sắt rằng hắn ta sẽ bảo đảm mọi mặt thay cho nàng ta ngay trước mặt Phong lão thái gia, tuyệt đối không để cho người khác gây khó dễ với nàng ta.
Vệ Châu thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn vờ tỏ vẻ khéo hiểu lòng người, nói rằng nàng ta vẫn sẵn lòng ở lại bên cạnh Phong lão thái gia, giúp Phong đại lang để ý đến tài sản của Phong lão thái gia, rồi trong tương lai, khi chia nhà, Phong đại lang cũng không đến mức bị động; nếu như Phong đại lang không tin, nàng ta có thể nói cho Phong đại lang biết trước về con đường phát tài, đợi Phong đại lang lấy được tiền rồi thì sẽ biết lòng nàng ta hướng về đại phòng.
Phong đại lang vui lắm, vội hỏi đường phát tài ở đâu. Vệ Châu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” mà nói cho hắn ta biết rằng, cái gọi là đạo thánh tới chơi chỉ là một màn kịch mà Phong lão thái gia diễn cho Ung Vương xem thôi, thật ra ngọc Tùy Hầu đã bị Phong lão thái gia chuyển đi từ lâu rồi, không hề có trong hộp cất bảo vật. Tối nay, trên lầu Trích Tinh chỉ có một mình Phong lão thái gia thôi, chỉ cần bỏ chút thuốc mê cho ông ta, rồi đợi đến khi không có ai thì đi lên lầu bằng mật đạo, lén lấy ngọc Tùy Hầu từ trên người lão thái gia đi, sau đó thì chỉ cần hắn ta “cắn chết” nói không biết, thì còn ai có thể biết rằng ngọc Tùy Hầu đang ở trong tay Phong đại lang kia chứ?
Thật ra Vệ Châu đã sớm nhìn ra được rằng, khi đóng hộp cất bảo vật đi, Phong lão thái gia đã lặng lẽ giấu ngọc Tùy Hầu vào trong hộc ẩn của đầu cây gậy. Nhưng nàng ta không nói cho Phong đại lang biết, chỉ bảo Phong đại lang là buổi tối lên lầu rồi tìm, dù sao thì, với cái đầu óc ấy của hắn ta, chắc chắn là hắn ta sẽ không tìm thấy được.
Phong đại lang nghe xong thì mừng như điên, không ngừng nói với Vệ Châu là nàng ta có tướng vượng phu. Vệ Châu chịu đựng sự ghê tởm mà nhắc nhở Phong đại lang nhớ cẩn thận, nếu để người ta biết chuyện hắn ta bỏ thuốc cho lão thái gia, vậy thì tình cảnh của đại phòng sẽ càng trở nên tồi tệ hơn thế này. Vì để không để xảy ra sai sót, nàng ta có thể cung cấp thuốc mê cho đại lang, thuốc này là do truyền nhân của Mặc gia phối ra, bảo đảm là không mùi không màu không vị, sẽ không để lại bất kỳ một sơ suất nào.
Phong đại lang cũng không hoàn toàn ngu dốt, nghe thấy Vệ Châu bảo là đã chuẩn bị cả thuốc cho hắn ta rồi, thì hắn ta cũng nửa tin nửa ngờ, yêu cầu Vệ Châu cùng hành động với hắn ta. Vệ Châu giả vờ đồng ý, rồi sau khi đuổi được Phong đại lang đi, Vệ Châu quay về viện chính lấy thuốc mê và kim độc. Tất cả nha hoàn trong viện đều đang bận rộn, không ai chú ý thấy nàng ta đã đi đến chái nhà, bình tĩnh thản nhiên mờ lồng vẹt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro