Bảo Châu (2)
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Sau đó nàng ta đi đến lầu Trích Tinh tiếp tục làm việc, trên đường gặp
phu thê Ung Vương, nhị lang, thị vệ và rất nhiều người, tất cả mọi người đều là nhân chứng cho nàng ta. Giờ Hợi, cuối cùng thì nàng ta cũng đã
hết bận, nàng ta biết Phong lão thái gia có thói quen uống trà trước khi ngủ, bèn chủ động đi pha trà cho Phong lão thái gia, không hề bất ngờ
gì khi gặp được tiểu nha hoàn ở viện chính, nói là vẹt của lão thái gia
bay mất rồi, bảo nàng ta nhanh quay về bắt.
Phong đại lang có ý đồ với ngọc Tùy Hầu, xung phong nhận nhiệm vụ đưa trà, Vệ Châu nương theo đó mà giao ấm trà cho Phong đại lang. Người ngoài nhìn vào thì thấy, việc này do Phong đại lang chủ động yêu cầu được lắm, không liên quan gì đến nàng ta cả. Trên đường đi đến phòng trà, Vệ Châu đã giao thuốc mê cho Phong đại lang, bất đắc dĩ nói là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta không thể hành động cùng hắn ta được, bảo Phong đại lang lên lầu trước, nàng ta bắt được vẹt thì sẽ đến trợ giúp hắn ta sau.
Phong đại lang tin là thật, sau khi đi đến phòng trà lấy trà, hắn ta lặng lẽ bỏ thêm thuốc vào, tự tay đưa tới lầu Trích Tinh. Vệ Châu chậm rãi bắt vẹt, canh gần đến thời gian thì mới đi đến lầu Trích Tinh, liên tục ám chỉ trước mặt phu thê Ung Vương và Phong nhị lang rằng, suốt cả quá trình ấy, mình đều không hề liên quan gì tới nước trà.
Sau đó thì tất cả mọi chuyện diễn ra giống như những gì mà Vệ Châu đã đoán trước đó. Khi gần đến giờ chính Hợi, Phong lão thái gia đứng dậy uống trà, phu thê Ung Vương về phòng nghỉ ngơi. Đợi chưa được bao lâu, Phong nhị lang tìm cớ đi ra ngoài trước, sau đó Phong đại lang cũng đi ra theo. Bảo Châu thản nhiên đợi trong nhà trồng hoa, nàng ta tính toán thời gian để đi qua mật đạo, biết tất nhiên là bây giờ Phong đại lang đang ở trên lầu tìm kiếm ngọc Tùy Hầu, chỉ e là Phong nhị lang cũng đang ở trong mật đạo mà làm một vài chuyện mờ ám không muốn ai biết.
Phải mất một thời gian rất dài, Phong đại lang mới hùng hổ quay về. Ngại trong phòng trồng hoa có người, hắn ta mới không đến hỏi thẳng, sau đó thì Phong nhị lang cũng quay về, Vệ Châu sợ thằng ngu Phong đại lang này không lựa lời mà nói rồi lại nói ra điều gì đó, làm hỏng cả đại kế của mình, nàng ta bèn tìm cớ bưng bánh ngọt, chủ động tránh đi trước.
Nàng ta bấm đốt ngón tay tính toán, thấy sắp đến giờ Tý rồi mới không nhanh không chậm quay lại. Cũng thật là trùng hợp quá, Vệ Châu vô tình bắt gặp người bắn pháo hoa ở sau hành lang, mà kẻ cầm đầu lại chính là thân tín bên cạnh Phong nhị lang.
Phong nhị lang quả đúng là nhi tử ngoan của Phong lão thái gia, còn cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của phụ thân như thế kia nữa chứ. Vệ Châu lặng lẽ nhìn bọn họ bỏ chạy sau khi châm lửa kíp nổ, rồi nàng ta nương theo đó mà trà trộn vào trong đám tùy tùng do Phong nhị lang đưa tới, phu thê Ung Vương cũng chạy đến ngay. Vệ Châu biết, nàng ta mà không xuất hiện thì sẽ có hiềm nghi, nên nàng ta cũng vờ như là mình vừa chạy tới.
Một đám người lần lượt quay lại lầu Trích Tinh, lúc Phong nhị lang nói chuyện với Ung Vương, hắn ta luôn nhìn lên lầu, vẻ mặt nghi hoặc không thôi. Vệ Châu biết Phong nhị lang đang nghi ngờ gì đó, theo như thỏa thuận thì bây giờ Phong lão thái gia nên đứng dậy hô bắt trộm rồi, vì sao lão thái gia vẫn còn nằm trên ghế không nhúc nhích gì như thế kia? Sao mà hắn ta biết được rằng, Phong lão thái gia đã uống trà mà Phong đại lang đưa, đã rơi vào hôn mê từ lâu rồi, không ngủ đủ bốn canh giờ thì sẽ không tỉnh lại được.
Vệ Châu biết, đã đến lúc rồi, nàng ta vờ tỏ vẻ sợ hãi, hô to rằng Phong lão thái gia không động đậy, có phải là đã xảy ra chuyện rồi hay không. Sau khi nói ra những lời này, quả nhiên đám người đã trở nên ồn ào, đến cả Phong nhị lang cũng bày ra vẻ mặt hoài nghi. Vệ Châu giả vờ như thể là mình đang lo lắng lắm, nhanh chóng xông lên lầu, mượn hành động lay Phong lão thái gia mà đâm kim vào gáy ông ta không chút do dự nào.
Phong lão thái gia chợt mở mắt ra, theo bản năng, ông ta giãy giụa dưới tay nàng ta, Vệ Châu vẫn cứ đè ông ta lại. Thật ra là, khi Phong nhị lang xông lên, Phong lão thái gia vẫn chưa tắt thở. Nhưng Vệ Châu giả bày ra dáng vẻ đau thương khóc thút thít, nói Phong lão thái gia đã chết rồi. Phong nhị lang sợ ngây người, cũng không tiến lên kiểm tra. Mà bấy giờ Phong lão thái gia cũng không còn sức đâu để mà giãy giụa nữa, đã chết thật rồi.
Thật ra ban đầu Vệ Châu định nhân cơ hội thay áo liệm cho Phong lão thái gia mà rút kim ra cơ, có vậy thì mới có thể xem như là đã hoàn toàn tiêu hủy bằng chứng, không để lại sơ hở gì. Nhưng mà, khi gặp chuyện, đôi phu thê trông thì có vẻ ôn hòa này lại vô cùng cường thế, Ung Vương không cho phép bất kỳ một kẻ nào tới gần thi thể Phong lão thái gia, đến cả người Phong gia cũng không được. Vệ Châu đã thử nhưng không có kết quả, chỉ có thể bỏ cuộc, âm thầm cầu nguyện là sẽ không có ai phát hiện ra cây kim nhỏ trong xương sọ của Phong lão thái gia.
Ngoại trừ việc chưa rút kim ra thì tất cả đều giống như những gì mà Vệ Châu đã đoán trước. Xem ra vị Ung Vương có danh tiếng tốt đẹp cũng giống như là Thứ sử các đời trước, hình như là cũng không thần thông quảng đại đến vậy. Vệ Châu tiếp tục đẩy nhanh kế hoạch của mình, nàng ta cố ý “thả” lời đồn ngọc Tùy Hầu có lời nguyền ra, làm nền cho cái chết của những người khác trong Phong gia.
Chạng vạng tối, Hổ Phách quay về từ nhị phòng, thuận miệng kể đến chuyện nhị lang và nhị thái thái cãi nhau. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Vệ Châu giấu thuốc mê, mượn cớ muốn đưa chim đi dạo mà đến nhà thủy tạ tìm Phong nhị lang. Ban đầu Phong nhị lang không có ý muốn mở cửa cho nàng ta, Vệ Châu bèn nói là đêm qua nhìn thấy người bên cạnh Phong nhị lang đốt pháo hoa, Phong nhị lang mới kinh hoảng thất thố để cho nàng ta vào.
Vệ Châu chất vấn Phong nhị lang rằng tại sao lại làm như thế, Phong nhị lang ấp úng, nhìn trái ngó phải. Thật ra Vệ Châu không hề có ý muốn biết đáp án, mục đích thật sự của nàng ta là dời sự chú ý của Phong nhị lang đi rồi bỏ thuốc vào trong chén rượu. Vệ Châu lại truy hỏi, nàng ta nói là những hộ viện bên ngoài có vẻ không bình thường, rốt cuộc là bọn họ đang muốn làm gì, dường như bấy giờ Phong nhị lang đã thẹn quá hóa giận, mắng mỏ bảo nàng ta đừng quan tâm.
Người ngoài đều ca ngợi Phong nhị lang trẻ tuổi tài tuấn, thật ra Vệ Châu là người hiểu rõ nhất, Phong nhị lang chỉ là một thằng bé mềm yếu bất lực, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của phụ thân, bây giờ Phong lão thái gia đã chết rồi, hắn ta chẳng khác gì một đứa trẻ lạc mất phụ huynh, không có chút chủ kiến nào. Vốn dĩ đêm qua hắn ta nên nhân cơ hội ấy mà dẫn Ung Vương vào mật đạo, nhưng cái chết của Phong lão thái gia khiến hắn ta hoảng loạn, hắn ta không dám ra tay. Vốn dĩ hôm nay hắn ta đã lo âu rồi, mà sau khi bị Vệ Châu chất vấn, tâm trạng hắn ta càng kích động hơn, bèn một hơi cạn sạch chén rượu.
Vừa hay việc này lại đúng ý Vệ Châu. Chẳng mấy chốc, thuốc đã phát huy tác dụng, sau khi Phong nhị lang mất đi ý thức, Vệ Châu bèn đẩy hắn ta xuống hồ. Phong nhị lang sặc nước lạnh, mơ màng tỉnh lại, nhưng Vệ Châu lại thẳng tay đè hắn ta xuống nước. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Phong nhị lang đã chết đi trong sự khó tin của chính bản thân hắn ta.
Vệ Châu tỉnh táo dọn dẹp hiện trường, xóa đi dấu vết cho thấy nàng ta từng tới. Lúc nàng ta sắp giải quyết xong hiện trường thì lại có người tới. May mà Vệ Châu cẩn thận, đã cài chốt cửa từ trước rồi, nhưng như thế thì vẫn còn chưa đủ, Mã Não gõ cửa cả một hồi lâu mà vẫn không thấy ai trả lời, thì dần thấy nghi ngờ. Nếu lúc này mà có người đi vào, mọi chuyện Vệ Châu làm sẽ thất bại chỉ trong gang tấc. Nàng ta vẫn còn kẻ thù chưa giết, sao có thể cam tâm bị bắt như vậy được? Trong lúc nguy cấp, Vệ Châu chú ý tới con vẹt ở trong góc, đột nhiên nhanh trí nghĩ ra cách.
Con vẹt này là do nàng ta nuôi lớn, biết bắt chước rất nhiều tiếng. Nàng ta dùng tay ra hiệu cho con vẹt, bảo con vẹt bắt chước giọng nói của Phong nhị lang, thành công đuổi được Mã Não đi. Mặc dù Mã Não cảm thấy giọng điệu của nhị lang không đúng cho lắm, nhưng nàng ta cũng không nghĩ gì nhiều mà đã xoay người rời đi ngay.
Vệ Châu làm xong những công đoạn cuối cùng thì dùng dây câu kéo chốt cửa, đóng cửa lại từ bên trong, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ rời khỏi đó. Sau khi nàng ta về viện chính thì nhanh chóng gọi người kiểm tra phòng, cố gắng tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho chính mình.
Nàng ta cho rằng cái chết của Phong nhị lang được xử lý êm xuôi, không có ai nghi ngờ, có lẽ, chẳng mấy chốc là sẽ kết luận tử vong ngoài ý muốn thôi. Không ngờ rằng, Ung Vương và Ung Vương phi mà nàng ta không để vào mắt này lại nhạy bén hơn nàng ta tưởng tượng nhiều, họ không phải là con ông cháu cha giống như nàng ta vẫn nghĩ. Theo bản năng, nàng ta cảm nhận được sự nguy hiểm, bèn đẩy nhanh tốc độ báo thù mà chẳng quan tâm rằng có thể là mình sẽ bị phơi bày.
Phong lão thái gia và Phong nhị lang liên tục chết đi, e rằng chỉ có mỗi Phong đại lang là vui vẻ thật, người biết chuyện đều ngửi ra được cảm giác chẳng lành. Quản gia không biết lão thái gia và Phong nhị lang chết như thế nào, nhưng ông ta biết trước đó Phong lão thái gia đang mưu tính gì, ông ta thấy sợ hãi lắm, bèn mặc kệ Phong gia mà ông ta đã luồn cúi cả đời, mang theo toàn bộ tài sản mà bỏ trốn.
Vệ Châu là đại nha hoàn đã làm công việc quản gia nhiều năm, trong ngoài nhị môn là tai mắt trải rộng. Khi hay tin quản gia cầm một số tiền lớn từ kho bạc, lập tức ý thức được rằng, quản gia đang có ý định chạy trốn. Nàng ta quen biết người của chuồng ngựa, vờ như vô tình mà hỏi thăm được rằng, ban nãy quản gia đã đến đây, bảo bọn họ cho một con ngựa ăn cỏ khô. Vệ Châu tìm cớ đuổi người này đi, cài một cây kim dưới yên của con ngựa đó.
Nàng ta chỉ có thể làm được đến đây thôi, quản gia có thể ngã chết được hay không, thì phải xem thử xem ông trời có chịu mở mắt ra hay không.
Sau khi Vệ Châu quay về, nàng ta lại mang theo con vẹt theo mà đi đến chỗ của đám người trong giang hồ nhưng thực chất là sơn tặc kia. Phong lão thái gia đã từng mua chuộc sơn tặc giết đội buôn Vệ gia, lần này ông ta vẫn muốn lặp lại chiêu cũ, nhưng bọn chúng lại không biết rằng, Vệ Châu vừa thấy Đổng Hải là đã nhận ra hắn ta chính là tên ác tặc đã giết hại song thân mình. Mấy năm qua nàng ta luôn nghe ngóng tin tức của đám thổ phỉ núi Hoàng Long, mấy khuôn mặt trong lệnh truy nã này, dù có hóa thành tro thì nàng ta cũng nhận ra.
Vệ Châu biết Đổng Hải ở sau bức tường vây, nàng ta đè thấp giọng, vờ như mình là tùy tùng của Phong đại lang, nói rằng ngọc Tùy Hầu vẫn còn đang ở trong lầu Trích Tinh, bây giờ lão thái gia và nhị lang đều đã chết rồi, chi bằng hãy giết sơn tặc rồi lấy ngọc Tùy Hầu đi, sau đó nói là ngọc Tùy Hầu đã bị sơn tặc trộm đi rồi, vừa khéo có thể chết không đối chứng. Sau đó nàng ta lại bảo con vẹt bắt chước giọng của Phong đại lang để tán thành, thỏa thuận tối nay đến lầu Trích Tinh lấy ngọc Tùy Hầu, dù thế nào cũng đừng để lộ tin tức ra.
Kế ly gián vô cùng vụng về, nhưng bây giờ, kẻ biết chi tiết về giao dịch giữa sơn tặc với Phong gia đều đã chết rồi, Đổng Hải chỉ lo Phong gia quỵt nợ thôi, mà bây giờ Phong đại lang lại bày ra ý nghĩ “qua cầu rút ván” nữa. Thế nên, dù rằng không có cách nào có thể chắc chắn người nói là Phong đại lang, nhưng Đổng Hải cũng sẽ không mạo hiểm.
Bọn chúng là sơn tặc, kiếm sống bằng mũi đao liếm máu, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Mặc dù có giao hẹn với Phong lão thái gia, nhưng việc Phong lão thái gia làm là tội mất đầu, thù lao có cao hơn nữa thì cũng chưa chắc là đã có mạng để mà tiêu, so ra thì, bọn chúng sẵn lòng cướp tiền rồi bỏ chạy hơn.
Vệ Châu kích động sơn tặc như vậy đấy, nhưng bọn chúng không biết ngọc Tùy Hầu được giấu ở đâu, chỉ có thể mai phục ở lầu Trích Tinh, ôm cây đợi thỏ. Sau đó Vệ Châu tìm đến Phong đại lang, vô tình cho hắn ta biết là cây gậy mà Phong lão thái gia cầm không bao giờ rời tay có một cái hộc ẩn, vừa đủ để giấu một viên minh châu.
Với cái tính cách ngông cuồng tự đại nhưng lại nghi kỵ hẹp hòi của Phong đại lang, hắn ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết về tung tích của ngọc Tùy Hầu, dù rằng đó có là người bên gối của hắn ta đi chăng nữa. Sau khi màn đêm buông xuống, Phong đại lang lặng lẽ đi từ mật đạo đến lầu Trích Tinh để tìm cây gậy. Lúc mở được cái hộc ẩn ra, hắn ta mừng như điên, sơn tặc mai phục ở tầng ba cũng mừng như điên theo. Đây chính là báu vật có giá trị liên thành, Đổng Hải không hề dông dài mà giết Phong đại lang ngay, sau đó thì cầm theo ngọc Tùy Hầu mà chạy trốn.
Trong kế hoạch của Vệ Châu, Phong đại lang nên bị phát hiện vào sáng ngày hôm sau, rồi sau khi quan phủ đến, Vệ Châu tìm cơ hội chỉ dẫn để người của quan phủ phát hiện ra mật đạo, phát hiện ra thân phận của đám người Đổng Hải, và cuối cùng là quy án mạng của Phong phủ lên đầu sơn tặc một cách tự nhiên. Ung Vương vừa mới nhậm chức, chắc chắn là sẽ đi diệt cướp, nếu có thể mượn tay Ung Vương mà giết mấy người Đổng Hải, kế hoạch báo thù của nàng ta sẽ hoàn toàn thành công.
Nhưng mà, nàng ta tính đúng tâm tư của mỗi người trong Phong gia, nhưng lại không đoán ra được tâm tư của đôi phu thê Ung Vương. Bây giờ, đúng thật là Ung Vương đã dẫn người đuổi theo sơn tặc, chỉ cần có thể đạt được kết quả báo thù, dù nàng ta có bị bắt, có chết, thì cũng chẳng tiếc gì.
Vệ Châu bình tĩnh nói: “Bằng chứng như núi, ta không có gì để nói. Chỉ mong Ung Vương, Ung Vương phi tiêu diệt đám sơn tặc đó, giải oan cho những vong hồn đã bỏ mạng dưới đao của bọn chúng. Có vậy thì dù bị chém ra thành ngàn mảnh, tiểu nữ cũng cam lòng.”
Bây giờ vẫn còn mấy điểm nghi vấn chưa rõ, Minh Hoa Thường không tỏ thái độ, mà nàng chỉ hỏi: “Vệ gia có được ngọc Tùy Hầu như thế nào?”
“Gia gia của ta truyền lại.” Vệ Châu nói: “Lúc tổ phụ còn trẻ, Vệ gia vẫn rất nghèo, trong khi ông ấy đi buôn bán ở trong núi thì gặp một người chết, người đó dù đã chết rồi nhưng tay vẫn cứ nắm chặt lại. Tổ phụ cảm thấy kỳ lạ, bèn mở tay đối phương ra xem, thì chợt phát hiện ra viên minh châu này. Ban đầu ông ấy không biết đây là gì, chỉ coi nó như là một hạt ngọc bình thường, sau này vận thế của tổ phụ đột nhiên tốt lên, liên tục thành công trong mấy vụ làm ăn, ông ấy thấy viên minh châu này mang đến vận may nên tìm cao nhân xem, bấy giờ mới biết thứ mà mình nhặt được là ngọc Tùy Hầu đại danh đỉnh đỉnh. Tổ phụ biết rõ đạo lý tiền của không để lộ ra ngoài, chưa bao giờ nói với người khác là ông ấy có ngọc Tùy Hầu, nhưng ai mà có thể tưởng tượng được rằng, người bán bí mật ra ngoài lại là người trong nhà. Có thể đây chính là lời nguyền của ngọc Tùy Hầu nhỉ?”
Minh Hoa Thường nói: “Tổ phụ của ngươi có thể gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng không phải là nhờ có ngọc Tùy Hầu mang đến vận tốt, mà là vì ông ấy chịu thương chịu khó, thông minh cẩn trọng. Cha mẹ ngươi bị người ta mưu hại, cũng không phải là do ngọc Tùy Hầu mang đến vận xui, mà là do tính người quá ác. Mặt trời chiếu sáng, đều là lỗi của con người, minh châu có tội gì đâu.”
Vệ Châu cười giễu cợt: “Có lẽ vậy. Ung Vương và Ung Vương phi là người hoàng thất, có thân phẫn cũng có danh vọng, nhất định là sẽ không có ai dám ngấp nghé, hai người đã có thể có được ngọc Tùy Hầu một cách yên ổn rồi nhỉ?”
Minh Hoa Thường nhướng mày, thì ra Vệ Châu cho rằng Minh Hoa Thường muốn “nuốt” ngọc Tùy Hầu một mình, nàng nói ngay: “Không, từ đầu ta đã nói rồi đấy, ta không hứng thú gì với châu báu cả, huống chi còn là ngọc Tùy Hầu nổi tiếng như vậy nữa. Ta không tin quỷ thần, cũng không tin ngọc Tùy Hầu mang theo lời nguyền, nhưng lòng người khó dò, chỉ cần người khác biết ngươi có ngọc Tùy Hầu thì sẽ luôn nhớ thương, nếu nhìn từ kết quả mà nói là ngọc Tùy Hầu mang đến hoạ cửa nát nhà tan, cũng không hẳn là sai. Cần gì phải vì một viên ngọc không thể ăn không thể dùng mà khiến mình sống trong nghi ngờ mãi mãi không có điểm dừng kia chứ? Để ý tới người còn sống, biết nắm lấy hạnh phúc, thì lúc nào cũng có tác dụng hơn là một viên ngọc tỏa ra thứ ánh sáng sáng đến vạn trượng. Cũng giống như bây giờ vậy, so với tung tích của ngọc Tùy Hầu, ta càng quan tâm đến an nguy của Ung Vương hơn.”
Minh Hoa Thường nhìn Vệ Châu chằm chằm, rồi nàng nói tiếp: “Ta chỉ muốn cùng phu quân của ta sống ngày tháng an ổn, chắc hẳn sự không cam lòng trong ngươi cũng không ít đâu nhỉ. Ngươi theo hầu bên cạnh Phong lão thái gia, ông ta mà muốn làm gì thì chỉ e là chẳng thể giấu được ngươi, chỉ cần ngươi thành thật khai báo, có lẽ là vẫn còn cơ hội lấy công chuộc tội.”
Vệ Châu im lặng, rõ ràng là nàng ta cũng biết rằng, không nói ra những lời đó thì sẽ chết, mà nói ra thì sẽ chết nhanh hơn. Minh Hoa Thường quan sát vẻ mặt của nàng ta, ung dung thản nhiên thêm vào một “liều thuốc mạnh”: “Lẽ nào ngươi không muốn quay về để xem thử xem, vị ma ma buôn người đã cứu ngươi, nuôi nấng ngươi trưởng thành, bây giờ đang như thế nào sao? Nếu như ngươi hợp tác, dù cuối cùng Đại lý tự vẫn ban cho ngươi tội chết, thì ta cũng vẫn có thể mở một “mặt lưới” ra, bảo người ta đưa ngươi về quê gặp mặt ma ma đó một lần cuối.”
Vệ Châu vẫn luôn bình tĩnh cương quyết, mãi cho đến khi nghe được tên của ma ma buôn người, nàng ta chợt thấy hơi sợ sệt, cũng để lộ ra sự mềm mại hiếm có bên dưới vẻ ngoài cứng rắn. Minh Hoa Thường nhìn ra được là nàng ta đã dao động rồi, nàng bèn nói: “Nói đi, tại sao Phong lão thái gia phải nói dối là đã nhận được thư uy hiếp của đại thánh? Vì sao phải trăm phương ngàn kế dụ bọn ta ở lại Phong gia? Tại sao lại phải để sơn tặc ngụy trang làm người trong giang hồ, trấn giữ lầu Trích Tinh?”
Trong Vệ Châu vẫn còn rất nhiều mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng vẫn thua nỗi bận tâm, nàng ta chậm rãi nói: “Vì Phong lão thái gia vâng lệnh Tiêu Vương, muốn lấy danh là ngoài ý muốn, hòng giết chết Ung Vương.”
Phong đại lang có ý đồ với ngọc Tùy Hầu, xung phong nhận nhiệm vụ đưa trà, Vệ Châu nương theo đó mà giao ấm trà cho Phong đại lang. Người ngoài nhìn vào thì thấy, việc này do Phong đại lang chủ động yêu cầu được lắm, không liên quan gì đến nàng ta cả. Trên đường đi đến phòng trà, Vệ Châu đã giao thuốc mê cho Phong đại lang, bất đắc dĩ nói là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta không thể hành động cùng hắn ta được, bảo Phong đại lang lên lầu trước, nàng ta bắt được vẹt thì sẽ đến trợ giúp hắn ta sau.
Phong đại lang tin là thật, sau khi đi đến phòng trà lấy trà, hắn ta lặng lẽ bỏ thêm thuốc vào, tự tay đưa tới lầu Trích Tinh. Vệ Châu chậm rãi bắt vẹt, canh gần đến thời gian thì mới đi đến lầu Trích Tinh, liên tục ám chỉ trước mặt phu thê Ung Vương và Phong nhị lang rằng, suốt cả quá trình ấy, mình đều không hề liên quan gì tới nước trà.
Sau đó thì tất cả mọi chuyện diễn ra giống như những gì mà Vệ Châu đã đoán trước đó. Khi gần đến giờ chính Hợi, Phong lão thái gia đứng dậy uống trà, phu thê Ung Vương về phòng nghỉ ngơi. Đợi chưa được bao lâu, Phong nhị lang tìm cớ đi ra ngoài trước, sau đó Phong đại lang cũng đi ra theo. Bảo Châu thản nhiên đợi trong nhà trồng hoa, nàng ta tính toán thời gian để đi qua mật đạo, biết tất nhiên là bây giờ Phong đại lang đang ở trên lầu tìm kiếm ngọc Tùy Hầu, chỉ e là Phong nhị lang cũng đang ở trong mật đạo mà làm một vài chuyện mờ ám không muốn ai biết.
Phải mất một thời gian rất dài, Phong đại lang mới hùng hổ quay về. Ngại trong phòng trồng hoa có người, hắn ta mới không đến hỏi thẳng, sau đó thì Phong nhị lang cũng quay về, Vệ Châu sợ thằng ngu Phong đại lang này không lựa lời mà nói rồi lại nói ra điều gì đó, làm hỏng cả đại kế của mình, nàng ta bèn tìm cớ bưng bánh ngọt, chủ động tránh đi trước.
Nàng ta bấm đốt ngón tay tính toán, thấy sắp đến giờ Tý rồi mới không nhanh không chậm quay lại. Cũng thật là trùng hợp quá, Vệ Châu vô tình bắt gặp người bắn pháo hoa ở sau hành lang, mà kẻ cầm đầu lại chính là thân tín bên cạnh Phong nhị lang.
Phong nhị lang quả đúng là nhi tử ngoan của Phong lão thái gia, còn cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của phụ thân như thế kia nữa chứ. Vệ Châu lặng lẽ nhìn bọn họ bỏ chạy sau khi châm lửa kíp nổ, rồi nàng ta nương theo đó mà trà trộn vào trong đám tùy tùng do Phong nhị lang đưa tới, phu thê Ung Vương cũng chạy đến ngay. Vệ Châu biết, nàng ta mà không xuất hiện thì sẽ có hiềm nghi, nên nàng ta cũng vờ như là mình vừa chạy tới.
Một đám người lần lượt quay lại lầu Trích Tinh, lúc Phong nhị lang nói chuyện với Ung Vương, hắn ta luôn nhìn lên lầu, vẻ mặt nghi hoặc không thôi. Vệ Châu biết Phong nhị lang đang nghi ngờ gì đó, theo như thỏa thuận thì bây giờ Phong lão thái gia nên đứng dậy hô bắt trộm rồi, vì sao lão thái gia vẫn còn nằm trên ghế không nhúc nhích gì như thế kia? Sao mà hắn ta biết được rằng, Phong lão thái gia đã uống trà mà Phong đại lang đưa, đã rơi vào hôn mê từ lâu rồi, không ngủ đủ bốn canh giờ thì sẽ không tỉnh lại được.
Vệ Châu biết, đã đến lúc rồi, nàng ta vờ tỏ vẻ sợ hãi, hô to rằng Phong lão thái gia không động đậy, có phải là đã xảy ra chuyện rồi hay không. Sau khi nói ra những lời này, quả nhiên đám người đã trở nên ồn ào, đến cả Phong nhị lang cũng bày ra vẻ mặt hoài nghi. Vệ Châu giả vờ như thể là mình đang lo lắng lắm, nhanh chóng xông lên lầu, mượn hành động lay Phong lão thái gia mà đâm kim vào gáy ông ta không chút do dự nào.
Phong lão thái gia chợt mở mắt ra, theo bản năng, ông ta giãy giụa dưới tay nàng ta, Vệ Châu vẫn cứ đè ông ta lại. Thật ra là, khi Phong nhị lang xông lên, Phong lão thái gia vẫn chưa tắt thở. Nhưng Vệ Châu giả bày ra dáng vẻ đau thương khóc thút thít, nói Phong lão thái gia đã chết rồi. Phong nhị lang sợ ngây người, cũng không tiến lên kiểm tra. Mà bấy giờ Phong lão thái gia cũng không còn sức đâu để mà giãy giụa nữa, đã chết thật rồi.
Thật ra ban đầu Vệ Châu định nhân cơ hội thay áo liệm cho Phong lão thái gia mà rút kim ra cơ, có vậy thì mới có thể xem như là đã hoàn toàn tiêu hủy bằng chứng, không để lại sơ hở gì. Nhưng mà, khi gặp chuyện, đôi phu thê trông thì có vẻ ôn hòa này lại vô cùng cường thế, Ung Vương không cho phép bất kỳ một kẻ nào tới gần thi thể Phong lão thái gia, đến cả người Phong gia cũng không được. Vệ Châu đã thử nhưng không có kết quả, chỉ có thể bỏ cuộc, âm thầm cầu nguyện là sẽ không có ai phát hiện ra cây kim nhỏ trong xương sọ của Phong lão thái gia.
Ngoại trừ việc chưa rút kim ra thì tất cả đều giống như những gì mà Vệ Châu đã đoán trước. Xem ra vị Ung Vương có danh tiếng tốt đẹp cũng giống như là Thứ sử các đời trước, hình như là cũng không thần thông quảng đại đến vậy. Vệ Châu tiếp tục đẩy nhanh kế hoạch của mình, nàng ta cố ý “thả” lời đồn ngọc Tùy Hầu có lời nguyền ra, làm nền cho cái chết của những người khác trong Phong gia.
Chạng vạng tối, Hổ Phách quay về từ nhị phòng, thuận miệng kể đến chuyện nhị lang và nhị thái thái cãi nhau. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Vệ Châu giấu thuốc mê, mượn cớ muốn đưa chim đi dạo mà đến nhà thủy tạ tìm Phong nhị lang. Ban đầu Phong nhị lang không có ý muốn mở cửa cho nàng ta, Vệ Châu bèn nói là đêm qua nhìn thấy người bên cạnh Phong nhị lang đốt pháo hoa, Phong nhị lang mới kinh hoảng thất thố để cho nàng ta vào.
Vệ Châu chất vấn Phong nhị lang rằng tại sao lại làm như thế, Phong nhị lang ấp úng, nhìn trái ngó phải. Thật ra Vệ Châu không hề có ý muốn biết đáp án, mục đích thật sự của nàng ta là dời sự chú ý của Phong nhị lang đi rồi bỏ thuốc vào trong chén rượu. Vệ Châu lại truy hỏi, nàng ta nói là những hộ viện bên ngoài có vẻ không bình thường, rốt cuộc là bọn họ đang muốn làm gì, dường như bấy giờ Phong nhị lang đã thẹn quá hóa giận, mắng mỏ bảo nàng ta đừng quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người ngoài đều ca ngợi Phong nhị lang trẻ tuổi tài tuấn, thật ra Vệ Châu là người hiểu rõ nhất, Phong nhị lang chỉ là một thằng bé mềm yếu bất lực, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của phụ thân, bây giờ Phong lão thái gia đã chết rồi, hắn ta chẳng khác gì một đứa trẻ lạc mất phụ huynh, không có chút chủ kiến nào. Vốn dĩ đêm qua hắn ta nên nhân cơ hội ấy mà dẫn Ung Vương vào mật đạo, nhưng cái chết của Phong lão thái gia khiến hắn ta hoảng loạn, hắn ta không dám ra tay. Vốn dĩ hôm nay hắn ta đã lo âu rồi, mà sau khi bị Vệ Châu chất vấn, tâm trạng hắn ta càng kích động hơn, bèn một hơi cạn sạch chén rượu.
Vừa hay việc này lại đúng ý Vệ Châu. Chẳng mấy chốc, thuốc đã phát huy tác dụng, sau khi Phong nhị lang mất đi ý thức, Vệ Châu bèn đẩy hắn ta xuống hồ. Phong nhị lang sặc nước lạnh, mơ màng tỉnh lại, nhưng Vệ Châu lại thẳng tay đè hắn ta xuống nước. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Phong nhị lang đã chết đi trong sự khó tin của chính bản thân hắn ta.
Vệ Châu tỉnh táo dọn dẹp hiện trường, xóa đi dấu vết cho thấy nàng ta từng tới. Lúc nàng ta sắp giải quyết xong hiện trường thì lại có người tới. May mà Vệ Châu cẩn thận, đã cài chốt cửa từ trước rồi, nhưng như thế thì vẫn còn chưa đủ, Mã Não gõ cửa cả một hồi lâu mà vẫn không thấy ai trả lời, thì dần thấy nghi ngờ. Nếu lúc này mà có người đi vào, mọi chuyện Vệ Châu làm sẽ thất bại chỉ trong gang tấc. Nàng ta vẫn còn kẻ thù chưa giết, sao có thể cam tâm bị bắt như vậy được? Trong lúc nguy cấp, Vệ Châu chú ý tới con vẹt ở trong góc, đột nhiên nhanh trí nghĩ ra cách.
Con vẹt này là do nàng ta nuôi lớn, biết bắt chước rất nhiều tiếng. Nàng ta dùng tay ra hiệu cho con vẹt, bảo con vẹt bắt chước giọng nói của Phong nhị lang, thành công đuổi được Mã Não đi. Mặc dù Mã Não cảm thấy giọng điệu của nhị lang không đúng cho lắm, nhưng nàng ta cũng không nghĩ gì nhiều mà đã xoay người rời đi ngay.
Vệ Châu làm xong những công đoạn cuối cùng thì dùng dây câu kéo chốt cửa, đóng cửa lại từ bên trong, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ rời khỏi đó. Sau khi nàng ta về viện chính thì nhanh chóng gọi người kiểm tra phòng, cố gắng tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho chính mình.
Nàng ta cho rằng cái chết của Phong nhị lang được xử lý êm xuôi, không có ai nghi ngờ, có lẽ, chẳng mấy chốc là sẽ kết luận tử vong ngoài ý muốn thôi. Không ngờ rằng, Ung Vương và Ung Vương phi mà nàng ta không để vào mắt này lại nhạy bén hơn nàng ta tưởng tượng nhiều, họ không phải là con ông cháu cha giống như nàng ta vẫn nghĩ. Theo bản năng, nàng ta cảm nhận được sự nguy hiểm, bèn đẩy nhanh tốc độ báo thù mà chẳng quan tâm rằng có thể là mình sẽ bị phơi bày.
Phong lão thái gia và Phong nhị lang liên tục chết đi, e rằng chỉ có mỗi Phong đại lang là vui vẻ thật, người biết chuyện đều ngửi ra được cảm giác chẳng lành. Quản gia không biết lão thái gia và Phong nhị lang chết như thế nào, nhưng ông ta biết trước đó Phong lão thái gia đang mưu tính gì, ông ta thấy sợ hãi lắm, bèn mặc kệ Phong gia mà ông ta đã luồn cúi cả đời, mang theo toàn bộ tài sản mà bỏ trốn.
Vệ Châu là đại nha hoàn đã làm công việc quản gia nhiều năm, trong ngoài nhị môn là tai mắt trải rộng. Khi hay tin quản gia cầm một số tiền lớn từ kho bạc, lập tức ý thức được rằng, quản gia đang có ý định chạy trốn. Nàng ta quen biết người của chuồng ngựa, vờ như vô tình mà hỏi thăm được rằng, ban nãy quản gia đã đến đây, bảo bọn họ cho một con ngựa ăn cỏ khô. Vệ Châu tìm cớ đuổi người này đi, cài một cây kim dưới yên của con ngựa đó.
Nàng ta chỉ có thể làm được đến đây thôi, quản gia có thể ngã chết được hay không, thì phải xem thử xem ông trời có chịu mở mắt ra hay không.
Sau khi Vệ Châu quay về, nàng ta lại mang theo con vẹt theo mà đi đến chỗ của đám người trong giang hồ nhưng thực chất là sơn tặc kia. Phong lão thái gia đã từng mua chuộc sơn tặc giết đội buôn Vệ gia, lần này ông ta vẫn muốn lặp lại chiêu cũ, nhưng bọn chúng lại không biết rằng, Vệ Châu vừa thấy Đổng Hải là đã nhận ra hắn ta chính là tên ác tặc đã giết hại song thân mình. Mấy năm qua nàng ta luôn nghe ngóng tin tức của đám thổ phỉ núi Hoàng Long, mấy khuôn mặt trong lệnh truy nã này, dù có hóa thành tro thì nàng ta cũng nhận ra.
Vệ Châu biết Đổng Hải ở sau bức tường vây, nàng ta đè thấp giọng, vờ như mình là tùy tùng của Phong đại lang, nói rằng ngọc Tùy Hầu vẫn còn đang ở trong lầu Trích Tinh, bây giờ lão thái gia và nhị lang đều đã chết rồi, chi bằng hãy giết sơn tặc rồi lấy ngọc Tùy Hầu đi, sau đó nói là ngọc Tùy Hầu đã bị sơn tặc trộm đi rồi, vừa khéo có thể chết không đối chứng. Sau đó nàng ta lại bảo con vẹt bắt chước giọng của Phong đại lang để tán thành, thỏa thuận tối nay đến lầu Trích Tinh lấy ngọc Tùy Hầu, dù thế nào cũng đừng để lộ tin tức ra.
Kế ly gián vô cùng vụng về, nhưng bây giờ, kẻ biết chi tiết về giao dịch giữa sơn tặc với Phong gia đều đã chết rồi, Đổng Hải chỉ lo Phong gia quỵt nợ thôi, mà bây giờ Phong đại lang lại bày ra ý nghĩ “qua cầu rút ván” nữa. Thế nên, dù rằng không có cách nào có thể chắc chắn người nói là Phong đại lang, nhưng Đổng Hải cũng sẽ không mạo hiểm.
Bọn chúng là sơn tặc, kiếm sống bằng mũi đao liếm máu, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Mặc dù có giao hẹn với Phong lão thái gia, nhưng việc Phong lão thái gia làm là tội mất đầu, thù lao có cao hơn nữa thì cũng chưa chắc là đã có mạng để mà tiêu, so ra thì, bọn chúng sẵn lòng cướp tiền rồi bỏ chạy hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Châu kích động sơn tặc như vậy đấy, nhưng bọn chúng không biết ngọc Tùy Hầu được giấu ở đâu, chỉ có thể mai phục ở lầu Trích Tinh, ôm cây đợi thỏ. Sau đó Vệ Châu tìm đến Phong đại lang, vô tình cho hắn ta biết là cây gậy mà Phong lão thái gia cầm không bao giờ rời tay có một cái hộc ẩn, vừa đủ để giấu một viên minh châu.
Với cái tính cách ngông cuồng tự đại nhưng lại nghi kỵ hẹp hòi của Phong đại lang, hắn ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết về tung tích của ngọc Tùy Hầu, dù rằng đó có là người bên gối của hắn ta đi chăng nữa. Sau khi màn đêm buông xuống, Phong đại lang lặng lẽ đi từ mật đạo đến lầu Trích Tinh để tìm cây gậy. Lúc mở được cái hộc ẩn ra, hắn ta mừng như điên, sơn tặc mai phục ở tầng ba cũng mừng như điên theo. Đây chính là báu vật có giá trị liên thành, Đổng Hải không hề dông dài mà giết Phong đại lang ngay, sau đó thì cầm theo ngọc Tùy Hầu mà chạy trốn.
Trong kế hoạch của Vệ Châu, Phong đại lang nên bị phát hiện vào sáng ngày hôm sau, rồi sau khi quan phủ đến, Vệ Châu tìm cơ hội chỉ dẫn để người của quan phủ phát hiện ra mật đạo, phát hiện ra thân phận của đám người Đổng Hải, và cuối cùng là quy án mạng của Phong phủ lên đầu sơn tặc một cách tự nhiên. Ung Vương vừa mới nhậm chức, chắc chắn là sẽ đi diệt cướp, nếu có thể mượn tay Ung Vương mà giết mấy người Đổng Hải, kế hoạch báo thù của nàng ta sẽ hoàn toàn thành công.
Nhưng mà, nàng ta tính đúng tâm tư của mỗi người trong Phong gia, nhưng lại không đoán ra được tâm tư của đôi phu thê Ung Vương. Bây giờ, đúng thật là Ung Vương đã dẫn người đuổi theo sơn tặc, chỉ cần có thể đạt được kết quả báo thù, dù nàng ta có bị bắt, có chết, thì cũng chẳng tiếc gì.
Vệ Châu bình tĩnh nói: “Bằng chứng như núi, ta không có gì để nói. Chỉ mong Ung Vương, Ung Vương phi tiêu diệt đám sơn tặc đó, giải oan cho những vong hồn đã bỏ mạng dưới đao của bọn chúng. Có vậy thì dù bị chém ra thành ngàn mảnh, tiểu nữ cũng cam lòng.”
Bây giờ vẫn còn mấy điểm nghi vấn chưa rõ, Minh Hoa Thường không tỏ thái độ, mà nàng chỉ hỏi: “Vệ gia có được ngọc Tùy Hầu như thế nào?”
“Gia gia của ta truyền lại.” Vệ Châu nói: “Lúc tổ phụ còn trẻ, Vệ gia vẫn rất nghèo, trong khi ông ấy đi buôn bán ở trong núi thì gặp một người chết, người đó dù đã chết rồi nhưng tay vẫn cứ nắm chặt lại. Tổ phụ cảm thấy kỳ lạ, bèn mở tay đối phương ra xem, thì chợt phát hiện ra viên minh châu này. Ban đầu ông ấy không biết đây là gì, chỉ coi nó như là một hạt ngọc bình thường, sau này vận thế của tổ phụ đột nhiên tốt lên, liên tục thành công trong mấy vụ làm ăn, ông ấy thấy viên minh châu này mang đến vận may nên tìm cao nhân xem, bấy giờ mới biết thứ mà mình nhặt được là ngọc Tùy Hầu đại danh đỉnh đỉnh. Tổ phụ biết rõ đạo lý tiền của không để lộ ra ngoài, chưa bao giờ nói với người khác là ông ấy có ngọc Tùy Hầu, nhưng ai mà có thể tưởng tượng được rằng, người bán bí mật ra ngoài lại là người trong nhà. Có thể đây chính là lời nguyền của ngọc Tùy Hầu nhỉ?”
Minh Hoa Thường nói: “Tổ phụ của ngươi có thể gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng không phải là nhờ có ngọc Tùy Hầu mang đến vận tốt, mà là vì ông ấy chịu thương chịu khó, thông minh cẩn trọng. Cha mẹ ngươi bị người ta mưu hại, cũng không phải là do ngọc Tùy Hầu mang đến vận xui, mà là do tính người quá ác. Mặt trời chiếu sáng, đều là lỗi của con người, minh châu có tội gì đâu.”
Vệ Châu cười giễu cợt: “Có lẽ vậy. Ung Vương và Ung Vương phi là người hoàng thất, có thân phẫn cũng có danh vọng, nhất định là sẽ không có ai dám ngấp nghé, hai người đã có thể có được ngọc Tùy Hầu một cách yên ổn rồi nhỉ?”
Minh Hoa Thường nhướng mày, thì ra Vệ Châu cho rằng Minh Hoa Thường muốn “nuốt” ngọc Tùy Hầu một mình, nàng nói ngay: “Không, từ đầu ta đã nói rồi đấy, ta không hứng thú gì với châu báu cả, huống chi còn là ngọc Tùy Hầu nổi tiếng như vậy nữa. Ta không tin quỷ thần, cũng không tin ngọc Tùy Hầu mang theo lời nguyền, nhưng lòng người khó dò, chỉ cần người khác biết ngươi có ngọc Tùy Hầu thì sẽ luôn nhớ thương, nếu nhìn từ kết quả mà nói là ngọc Tùy Hầu mang đến hoạ cửa nát nhà tan, cũng không hẳn là sai. Cần gì phải vì một viên ngọc không thể ăn không thể dùng mà khiến mình sống trong nghi ngờ mãi mãi không có điểm dừng kia chứ? Để ý tới người còn sống, biết nắm lấy hạnh phúc, thì lúc nào cũng có tác dụng hơn là một viên ngọc tỏa ra thứ ánh sáng sáng đến vạn trượng. Cũng giống như bây giờ vậy, so với tung tích của ngọc Tùy Hầu, ta càng quan tâm đến an nguy của Ung Vương hơn.”
Minh Hoa Thường nhìn Vệ Châu chằm chằm, rồi nàng nói tiếp: “Ta chỉ muốn cùng phu quân của ta sống ngày tháng an ổn, chắc hẳn sự không cam lòng trong ngươi cũng không ít đâu nhỉ. Ngươi theo hầu bên cạnh Phong lão thái gia, ông ta mà muốn làm gì thì chỉ e là chẳng thể giấu được ngươi, chỉ cần ngươi thành thật khai báo, có lẽ là vẫn còn cơ hội lấy công chuộc tội.”
Vệ Châu im lặng, rõ ràng là nàng ta cũng biết rằng, không nói ra những lời đó thì sẽ chết, mà nói ra thì sẽ chết nhanh hơn. Minh Hoa Thường quan sát vẻ mặt của nàng ta, ung dung thản nhiên thêm vào một “liều thuốc mạnh”: “Lẽ nào ngươi không muốn quay về để xem thử xem, vị ma ma buôn người đã cứu ngươi, nuôi nấng ngươi trưởng thành, bây giờ đang như thế nào sao? Nếu như ngươi hợp tác, dù cuối cùng Đại lý tự vẫn ban cho ngươi tội chết, thì ta cũng vẫn có thể mở một “mặt lưới” ra, bảo người ta đưa ngươi về quê gặp mặt ma ma đó một lần cuối.”
Vệ Châu vẫn luôn bình tĩnh cương quyết, mãi cho đến khi nghe được tên của ma ma buôn người, nàng ta chợt thấy hơi sợ sệt, cũng để lộ ra sự mềm mại hiếm có bên dưới vẻ ngoài cứng rắn. Minh Hoa Thường nhìn ra được là nàng ta đã dao động rồi, nàng bèn nói: “Nói đi, tại sao Phong lão thái gia phải nói dối là đã nhận được thư uy hiếp của đại thánh? Vì sao phải trăm phương ngàn kế dụ bọn ta ở lại Phong gia? Tại sao lại phải để sơn tặc ngụy trang làm người trong giang hồ, trấn giữ lầu Trích Tinh?”
Trong Vệ Châu vẫn còn rất nhiều mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng vẫn thua nỗi bận tâm, nàng ta chậm rãi nói: “Vì Phong lão thái gia vâng lệnh Tiêu Vương, muốn lấy danh là ngoài ý muốn, hòng giết chết Ung Vương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro