Song Bích

Giả ma

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Bóng đêm sâu thẳm, hương thơm nồng nàn. Liễu thị nằm trên giường, đã qua một lúc lâu rồi mà nàng ta vẫn không thể chìm vào giấc ngủ được.

Mỗi khi nàng ta nhắm mắt lại, dòng suy nghĩ trong đầu sẽ bất chợt trôi đi rất xa. Mấy ngày nay quan phủ liên tục ghé thăm, nhìn thì thấy có vẻ như gió êm sóng lặng, năm tháng êm đềm. Nhưng mỗi khi đi ra ngoài, nàng ta luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm từ phía đằng sau, đến khi nàng ta quay đầu lại thì chẳng tìm được gì cả.

Liễu thị không nhịn được mà suy đoán, rốt cuộc là quan phủ đã phát hiện ra hay chưa? Đã phát hiện được bao nhiêu rồi? Bọn họ không đến tận nhà để tra hỏi, rốt cuộc là họ đang chờ đợi điều gì?

Liễu thị nghi ngờ không thôi, lại không nhịn được mà cảm thấy may mắn, có khi, có khi chuyện này đã trôi qua rồi thì sao?

Từ sau khi Minh Hoa Thường rời đi, Liễu thị đã nhiều lần sống trong sự ngờ vực vô căn cứ và tự phủ định chính mình, đến nỗi, dù chỉ là một ngọn gió thổi cỏ lay, thì cũng đã đủ sức làm cho nàng ta giật mình, “họa vô đơn chí” [*] hơn là con còn bị bệnh, lâu lắm rồi mà vẫn không khỏi. Sau những lần bị “tra tấn” dài đằng đẵng, tinh thần Liễu thị ngày càng xuống dốc, thậm chí là mấy ngày nay nàng ta còn xuất hiện ảo giác nữa.

[*] Hoạ vô đơn chí: nghĩa là tai hoạ, những điều xui xẻo thường không đến một lần mà nó sẽ xảy ra liên tiếp.

Loại cảm giác như đang bước đi trên cọng tóc nhưng lại không biết bao giờ sợi tơ mỏng dưới chân sẽ đứt này, dường như nó sắp o ép nàng ta đến mức phát điên lên luôn rồi. Thật ra thì, tuy rằng bây giờ đêm khuya tĩnh lặng, vạn vật thinh lặng, nhưng trong đầu nàng ta lại như có vô số tiếng cãi nhau. Liễu thị trằn trọc lăn qua lăn lại cả một hồi lâu, cuối cùng, nàng ta chợt mở mắt ra, nổi giận rồi thầm nghĩ, chi bằng quan phủ cứ áp giải nàng ta đi đi, còn đỡ hơn là phải gánh chịu sự tra tấn tinh thần như bây giờ.

Một ngọn gió đêm khẽ thổi qua, làm rèm che khẽ lay động, âm u lạnh lẽo cứ như là thủy triều ập tới vậy. Liễu thị xoa xoa cánh tay, thầm nghĩ quái lạ. Lẽ nào trước khi đi, nha hoàn không đóng cửa sổ sao à? Vì sao trong phòng lại có gió?

Liễu thị đứng dậy, đi đóng cửa sổ, không biết sao mà hôm nay cửa sổ lại cực kỳ khó đóng, Liễu thị dùng sức đóng cửa lại, đóng không được nên nhíu mày tự hỏi: “Mấy nha hoàn này bị sao vậy nhỉ? Sao lại sơ suất và chủ quan thế không biết, ra ngoài mà đến cả cửa sổ cũng không đóng vào à?”

Liễu thị nói xong thì quay người lại, nàng ta chợt hét lên một tiếng đứt gãy, lưng va mạnh vào cửa.

Chẳng biết cửa phòng đã bị mở ra từ lúc nào, có ba cái bóng đen đứng bên ngoài, một người mặc áo đen, đội mũ quan, gương mặt đen như mực, không thấy rõ ngũ quan, tay cầm xích chân; một người mặc áo trắng, tay cầm quạt lông, đầu lưỡi dài thè ra khỏi miệng, vô cùng nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch.

Hai người bọn họ đứng ngay trước cửa, vạt áo không có gió mà lại bay, điều kỳ lạ nhất đó chính là, hai người đó đang dắt một người có vết máu loang lổ đầy mặt, dưới vạt áo người nọ còn trống không, trông cực kỳ rợn người.

Đây là cái gì vậy? Hắc Bạch Vô Thường à? Oan hồn lấy mạng sao? Chẳng phải là đã mời đạo sĩ đuổi tà rồi à? Sao nàng ta còn chọc phải những thứ này thế!

Thoáng cái, chân Liễu thị mềm nhũn, nàng ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, chất vấn: “Ai đang giả thần giả quỷ vậy hả?”

Người ở giữa tiến lên phía trước một bước, vươn bàn tay run rẩy ra: “Ái thê, nàng không nhớ ta sao?”

Bạch Vô Thường với sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi đỏ hồng nhíu mày lại, lặng lẽ nhìn sang phía bên cạnh. Trong kịch bản có mấy lời như thế này à? Sao Giang Lăng còn thêm lời thoại cho bản thân hắn ta vậy?

Rõ ràng là Liễu thị chấn động không hề nhẹ trước cái từ “ái thê” kia, hai hàng lông mày của nàng ta khẽ nhíu lại, nàng ta lại hỏi: “Ngươi là ai?”

Giang Lăng bị người ta nhéo mạnh một phát vào lưng, hắn ta trừng to hai mắt, cố gắng nhịn cơn đau lại. Bây giờ không cần phải giả vờ làm gì nữa, vì giọng nói của hắn ta đã run rẩy một cách tự nhiên được rồi: “Liễu nương, phán quan nói ba năm trước đây có người cáo trạng ta, ta đã gây nên nợ nghiệp, phải xuống Địa Ngục Vô Gián, chịu hình phạt cổn đao chiên dầu. Chỉ có thể lấy tuổi thọ ra gán nợ thì mới có thể miễn hình phạt chiên dầu, đầu thai làm người. Liễu nương, nàng và nhi tử là người thân nhất của ta, cứu ta với!”

Liễu thị nhíu mày, lặng lẽ quan sát cảnh tượng đang diễn ra ở cửa, rõ ràng là nàng ta đã nghi ngờ rồi. Minh Hoa Thường thầm than hỏng rồi, nàng cố sức đưa mắt ra hiệu cho người ở phía bên cạnh.

Minh Hoa Chương dựa vào vách tường cách đó không xa, gần như hắn đã sắp hòa làm một thể với bóng tối. Nói thật, hắn rất muốn giả vờ như là không nhìn thấy, nhưng việc đã đến nước này rồi, nếu mấy người Minh Hoa Thường quả ma giả quỷ một hồi mà lại không thu hoạch được gì, thậm chí là còn bị khổ chủ vạch trần tại chỗ, thì phủ Kinh Triệu sẽ càng bẽ mặt thêm.

Hắn chỉ đành thở dài, chấp nhận số phận mà cầm lấy vật phẩm.

Minh Hoa Thường liếc thấy phản ứng này của hắn thì nàng đã hoàn toàn yên tâm. Nàng ra vẻ cao thâm khó dò mà vung tay áo, mặt đất bằng phẳng bỗng bắt đầu nổi gió, khiến làn áo trắng của nàng bay phần phật, trông hết sức u ám quỷ dị. Nàng cầm quạt lông đứng trong làn gió, mặt không cảm xúc: “Đã đến giờ rồi, quỷ môn đã mở, Tiền Ích, ngươi phải đi thôi.”

Nói rồi, dưới chân ba người xuất hiện một chùm ánh sáng xanh, trông giống như là sắp bay lên theo làn gió. Người ở giữa như bị thứ gì đó xé ra thành từng mảnh, thất khiếu [*] đột ngột chảy máu, hắn ta đau đớn vươn tay về phía Liễu thị, kêu gào: “Liễu nương, cứu ta! Phán quan nói nàng còn sáu mươi năm tuổi thọ nữa, xin nàng hãy mau cứu ta đi!”

[*] Thất khiếu (nghĩa là bảy lỗ) hay Bảy vía (hoặc Bảy phách) là phần thể xác liên quan đến đàn ông trong tín ngưỡng và văn hóa dân gian. Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Trước cảnh tượng kỳ dị này, Liễu thị bị dọa sợ đến độ ngã ngồi ra mặt đất, nàng ta ra sức co người lại và lùi nhanh về phía sau: “Không! Nam nhân nhà ngươi phụ lòng ta, dựa vào đâu mà ngươi bảo ta giảm tuổi thọ để cứu ngươi chứ, mau cút đi đi!”

Nhậm Dao nhìn từ trên cao xuống, ra hiệu bằng tay, thật ra là nàng ấy đang vận dụng nội lực của người tập võ, khiến cho xiềng xích dịch chuyển kịch liệt, như thể là có một lực vô hình nào đó trên không trung tạo áp lực. Giang Lăng chống chọi lại trước sự trói buộc không hề tồn tại, ra vẻ dữ tợn mà nói: “Năm đó, nếu không phải là vì nàng, ta sẽ không nợ mạng người! Sư nương, trả cho ta, nàng trả cho ta đi!”

Liễu thị hét lên một tiếng, bịt tai lại mà la mắng: “Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi nói là muốn giết ông ta để ở bên ta dài lâu, liên quan gì đến ta cơ chứ? Là do ngươi nói ra việc giết người này trước, người phải xuống địa ngục cũng nên là ngươi!”

Minh Hoa Thường nghe thấy Liễu thị thừa nhận là mình đã giết người thì mừng rỡ lắm, đang muốn nhắc nhở Giang Lăng là được rồi. Không ngờ rằng cái tên Giang Lăng này đã diễn đến mức phát nghiện, vừa giãy giụa thái quá vừa đi vào trong phòng: “Lòng dạ ngươi thật là độc ác! Địa Ngục lạnh lẽo quá, ta phải dẫn theo ngươi và nhi tử!”

Vốn dĩ là trong mấy ngày qua, tinh thần của Liễu thị đã không được bình thường rồi, “hồn ma” đó còn từng bước o ép nàng ta, nàng ta đã phải lãnh nhận một sự kích thích cực lớn, thế nên bây giờ nàng ta chỉ biết tiện tay nhặt đồ bên người lên, không thèm nhìn xem đó là thứ gì mà cứ thế ném về phía cửa. Giang Lăng đang đắm chìm trong vở diễn của mình, bất chợt có một bóng đen sáp tới, hắn ta “Ôi chao” một tiếng, bị chổi lông gà đập trúng.

Liễu thị ngây người, Hắc Bạch Vô Thường đang thi triển pháp thuật cũng ngây dại, đến cả ngọn gió thổi tới một cách đầy khó hiểu trong hành lang cũng ngây ra theo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Chương đang tạo ra gió và ánh sáng xanh bằng tay cũng phải đè ấn đường lại, rõ ràng là cảm thấy rất đau đầu.

Liễu thị trố mắt ra cả một lúc lâu, nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta hoàn hồn lại, con ma nào mà lại bị chổi lông gà đập trúng? Hơn nữa, dù mặt quỷ dính máu, không thấy rõ ngũ quan đi chăng nữa, thì Tiền Ích cũng có cao như vậy đâu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có người giả ma để lừa nàng ta đây mà!

Liễu thị vịn cửa sổ đứng dậy, tức giận hét lên: “Có ai không, có trộm!”

Tiếng la này của Liễu thị to đến nỗi long trời lở đất, quanh lầu Cẩm Tú nhanh chóng vang lên mấy tiếng sột soạt, có rất nhiều cửa sổ sáng đèn. Minh Hoa Chương thở dài, hắn cầm đao thẳng người dậy, sải bước đi về chỗ có ánh sáng.

Dáng người hắn cao lớn mạnh mẽ, dù mặc quần áo dạ hành nhưng vẫn nghiêm nghị như núi ngọc sừng sững. Hắn đi đến chính giữa hành lang, hướng về phía các phòng trong lầu Cẩm Tú, cất cao giọng lên mà nói: “Không cần đuổi, không có trộm, tại hạ là Thiếu doãn phủ Kinh Triệu Minh Hoa Chương, tới đây để tra án.”

Nhìn thì ngỡ rằng trong lầu không có động tĩnh gì, nhưng tất cả cửa sổ đều đã được mở he hé ra, không biết là có bao nhiêu đôi mắt đang trốn sau khe cửa mà nhìn lén nữa. Khi Liễu thị nhìn thấy Minh Hoa Chương thì khuôn mặt nàng ta chợt biến sắc, nàng ta biết, hẳn là ban nãy Minh Hoa Chương đã nghe thấy hết những gì mà nàng ta nói. Sao nàng ta cam tâm bị bắt như vậy được? Dù có chết, thì nàng ta cũng phải kéo theo một mệnh quan triều đình làm đệm lưng cho mình.

Liễu thị khép áo ngủ mỏng manh trên người mình lại, hơi cúi đầu xuống mà nói: “Minh Thiếu doãn, thiếp thân bây giờ là người thủ tiết, không biết là, đêm khuya Thiếu doãn đến đây là đang muốn làm chuyện gì?”

Một mệnh quan triều đình như thế, đã vào đêm rồi mà còn đi dòm ngó quả phụ, chuyện này mà bị truyền đi, thì dù thanh danh và con đường làm quan có tốt đến mấy, cũng sẽ bị hủy hoại thôi. Trong rất nhiều ánh mắt dò xét không rõ ý tứ, Minh Hoa Chương vẫn thong dong bình tĩnh, dáng người như ngọc. Hắn cầm đao xoay người, hướng bên mặt về phía Liễu thị, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt hắn nhưng Liễu thị vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình nhưng đáng sợ như tuyết lở đất nứt, sắc bén không thể đỡ nổi.

“Chuyện đột ngột xảy ra, chưa thể gửi bái thiếp trước, là do bản quan thất lễ. Có điều, những lời van nãy, Tiều phu nhân chắc rằng ngươi muốn nói chuyện với bản quan trước mặt nhiều người như vậy sao?”

Liễu thị cười lạnh một tiếng, không hề thay đổi ý định: “Ban nãy dân phụ mộng du, có lẽ đã nói ra mấy lời mê sảng gì đó. Chẳng lẽ từ lời nói mớ mà cũng có thể định tội được sao?”

Minh Hoa Chương đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, mọi đường nét trên gương mặt như vô tình vẽ ra ranh giới âm dương, chính và tà, nhu và cương, lạnh lùng và tuấn tú, mọi thứ hòa lẫn vào nhau đạt đến sự hoàn mỹ. Hắn hơi ngoái lại nhìn, đôi mắt đen nhánh như đuốc, mọi sự sắc bén lộ ra ngoài hết: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, dù ngươi có thừa nhận hay không, ta đều sẽ tiếp tục điều tra. Dù là tốn mười năm hay hai mươi năm, chắc chắn là ta cũng sẽ tìm ra được bằng chứng, định tội nên định, trừng phạt người nên trừng phạt. Ngươi có nhận tội hay không, chỉ khác nhau ở chỗ mức hình phạt được cân nhắc mà thôi.”

“Ngươi chủ động nhận tội thì ta còn nể tình đứa trẻ, có thể sẽ được phán cho tội nhẹ. Nhưng nếu ngươi cứ cố chấp u mê không chịu tỉnh ngộ, đợi phủ Kinh Triệu tìm được bằng chứng thì thứ chờ ngươi chỉ có thể là tội tử hình. Một đứa trẻ mất đi sự bảo vệ của người mẹ thì sẽ có kết cục gì, ngươi đã từng nghĩ tới điều này hay chưa?”



Trong phòng khách, đèn đuốc sáng tỏ, nha hoàn đặt chén trà xuống, lúc đi, nàng ta không nhịn được mà nhìn sang bên cạnh.

Ba người với hình dáng quái dị đang ngồi ngay bên cạnh, một người mặt trắng, một người mặt đen, còn có một người mặt máu, chỉ mới nhìn thôi mà đã thấy đáng sợ rồi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là cái người mặt máu đó không khều khều đầu lưỡi dài của Bạch Vô Thường để chơi, còn cười ha ha nữa chứ.

Trong sự ma quái mà lại có chút buồn cười, trong sự buồn cười lại có vẻ hơi khó hiểu. Vẻ mặt nha hoàn dần trở hoang mang, quan phủ thời nay đều phá án… mà không dựa theo bất kỳ khuôn mẫu nào như vậy sao?

Minh Hoa Thường ghét bỏ mà đẩy tay Giang Lăng ra, bắt đầu tính sổ với hắn ta: “Sao ngươi không làm theo những gì chúng ta đã thương lượng? Suýt chút nữa là ngươi đã báo hại chúng ta làm nhiệm vụ thất bại rồi đó, ngươi có biết không hả?”

“Nếu không nhờ có ta phát huy tại chỗ, thì nàng ta có thể thừa nhận một cách dễ dàng như vậy sao?” Giang Lăng lơ đễnh làm mặt quỷ, thất khiếu lại bắt đầu chảy máu. Hắn ta chơi một hồi rồi nói: “Thiết kế của Ngỗi gia đúng là tốt thật đó, không hổ là người chuyên buôn bán đồ cho người chết. Ngươi cho ta cái lưỡi đó đi, sau này ta sẽ cầm nó đi dọa người khác.”

Nhậm Dao không nhịn được nữa mà nhéo tai Giang Lăng: “Ngươi còn mặt mũi nữa à?”

Giang Lăng đau đến mức nửa người trên nương lên theo cái nhéo đó, nhe nanh giơ vuốt ra mà nói: “Mau buông tay, mau buông tay ra, còn chưa thấy thẩm vấn phạm nhân nữa, ngươi đang quấy nhiễu công đường đó!”

Tạ Tế Xuyên sờ mặt nạ trên gương mặt mình, hắn ta lặng lẽ cách xa mấy kẻ ngốc đó ra một chút.

Minh Hoa Thường nhìn thấy thì tò mò hỏi: “Tạ huynh, sao huynh lại mang theo mặt nạ vậy?”

“Vốn dĩ ta không có thói quen này.” Tạ Tế Xuyên khoanh tay dựa vào bức bình phong, lạnh lùng nói: “Sau khi quen biết các muội thì mới có.”

“Im lặng.” Minh Hoa Chương hít sâu một hơi, tự nói với bản thân mình rằng, phải biết điềm nhiên không để lộ ra sự vui buồn, phải có sự bao dung. Hắn dùng sức nhéo vào các đốt ngón tay, nhịn lại sự nông nổi đang thôi thúc hắn đuổi hết đám yêu ma quỷ quái này đi, cố gắng nói bằng giọng ổn định và bình tĩnh nhất có thể: “Liễu thị, ngươi nói việc giết người là do Tiền Ích nhắc đến trước, đây là chuyện gì vậy?”

Liễu thị cúi mặt xuống, hờ hững nói: “Giống như các ngươi nghi ngờ vậy, ta đã giết ông chủ Phùng. Bây giờ Tiền Ích đã chết rồi, dù ta có nói gì thì cũng không có chứng cứ gì cả, đại nhân làm bộ làm tịch làm gì?”

Minh Hoa Chương không quan tâm đến địch ý của nàng ta, tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi lại giết người?”

Trên người Liễu thị khoác áo ngoài, nàng ta ngước mắt nhìn Minh Hoa Chương, cười nói: “Đại nhân trẻ tuổi anh tài, một bước lên mây, có lẽ là đại nhân sẽ không thể hiểu được những kẻ dưới đáy có thể chịu đựng được đến mức nào chỉ vì hai chữ “sinh tồn” đâu. Ta là một con gà mái có chút tư sắc, sau khi trèo lên cành cao ta còn mong mỏi có được tình yêu thương, vì ta sống mà bị người ta xem thường, đến cả một nữ đầu bếp cũng có thể coi thường ta.”

Minh Hoa Thường hỏi: “Cho nên, ba năm trước ngươi cảm nhận được tình yêu và sự tôn trọng từ Tiền Ích, vì tình yêu mà ngươi “bí quá hóa liều”, giết ông chủ Phùng để tiện ở bên cạnh người ngươi yêu dài lâu?”

Liễu thị không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, trông có chút bất cần. Minh Hoa Thường gật đầu, cố ý nói tiếp: “Ta biết rồi. Cho nên, sau khi thành hôn, Tiền Ích càng ngày càng thờ ơ với ngươi, thậm chí là hắn ta còn phản bội ngươi nữa, cho nên ngươi mới phẫn nộ như vậy, bởi thế mà ngươi tay giết hắn ta à?”

“Ta không có!” Liễu thị chợt kích động, nàng ta nhìn thấy ánh mắt của những người đó, lại vô tình quay mặt sang chỗ khác trào phúng: “Các vị đại nhân đã định tội cho ta rồi, ta còn gì để nói nữa đâu? Giết một người là chết, giết hai người cũng chết, không sao cả, đại nhân cảm thấy thế nào thì cứ cho là thế ấy đi.”

“Có sao.” Minh Hoa Chương bình tĩnh nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho người có tội, nhưng cũng sẽ không gia tăng hình phạt với tội danh không thuộc về họ. Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đã ra tay giết Tiền Ích thật sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liễu thị gắng sức chớp mắt, nén nước mắt lại, vẫn dùng giọng điệu không hề để ý đến mà đáp: “Không phải. Nếu như ta có thể làm ra được thứ thuốc nổ lợi hại như thế, thì năm đó, khi ta ra tay giết ông chủ Phùng, ta đã không cần tốn nhiều thời gian như vậy rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thoáng chốc, Minh Hoa Thường đã lấy lại được tinh thần hăng hái, nàng vội hỏi: “Ngươi đã giết ông chủ Phùng như thế nào?”

“Dùng thuốc.” Liễu thị nói: “Ban đầu ông ta đã có bệnh đau tim, cần phải uống thuốc mỗi ngày, ta thay phụ tử trong thuốc thành thứ phẩm, vốn dĩ chỉ muốn giết chết ông ta một cách chậm rãi mà thôi. Nhưng làm như vậy thì lại quá chậm, ông chủ Phùng đã chú ý đến ta và Tiền Ích rồi, ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng nên đã bảo Tiền Ích đi đến chợ Tây đổi thành một lượng lớn phụ tử có độc, bỏ hết tất cả vào thuốc, sau đó thì dụ dỗ ông chủ Phùng uống hết. Ông ta uống thuốc chưa được bao lâu thì bắt đầu run rẩy, ta che miệng ông ta lại để ông ta không phát ra tiếng, sau đó thì ông ta bất động. Ta đợi thêm một đêm, ngày hôm sau mới gọi người đến.”

Minh Hoa Chương hỏi: “Làm sao ngươi biết phụ tử có độc?”

Thậm chí là còn có thể phân biệt được loại nào có thể làm cho con người ta dần chết đi, loại nào có thể khiến cho con người ta chết bất đắc kỳ tử tại chỗ nữa chứ?

Liễu thị mím môi, ánh mắt lảng tránh, đáp: “Sở lang trung nói cho ta biết.”

Minh Hoa Chương nhướng mày, vô cùng bất ngờ: “Sở Ký của Hồi Xuân Đường à?”

Liễu thị gật đầu, xem như là thừa nhận. Vậy thì điều này càng kỳ lạ hơn rồi. Từ đầu đến giờ, Tạ Tế Xuyên không hề lên tiếng, mà nay hắn ta lại mở miệng nói: “Ông ta là thần y nổi tiếng khắp Trường An, sao phải vì một bà chủ của một quán rượu nho nhỏ như ngươi mà làm liên lụy đến thanh danh của mình?”

Sở Ký đã chết rồi, Liễu thị cũng không có gì để che giấu nữa, nàng ta bình thản nói rằng: “Bởi vì ta đã nhìn thấy ông ta giết người.”

Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc, trong mắt Minh Hoa Chương hiện lên một tia sáng lạnh, giọng hắn trầm xuống, hỏi: “Ông ta giết ai?”

“Đồ đệ của ông ta, Tống Nham Bách.”

Nhậm Dao và Giang Lăng cũng bày ra vẻ mặt hoang mang không hiểu, không biết vì sao lại có thêm một người liên quan nữa rồi. Minh Hoa Thường nghĩ ngay đến chuyện, khi nàng đến Hồi Xuân Đường xem hiện trường, quả thật nàng đã nghe dược đồng nói rằng, hắn ta từng có một sư huynh, khi bào chế dược liệu thì gặp sự cố mà chết.

Minh Hoa Thường nói tiếp: “Nhưng rõ ràng là dược đồng đã nói rằng, lúc bào chế thảo dược, do sư huynh của hắn ta tiến hành không đúng cách nên mới bị trúng độc mà chết ngoài ý muốn kia mà.”

Liễu thị liếc mắt, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Ngoài ý muốn? Ông ta là lang trung đời thứ ba trong gia đình làm nghề y, tinh thông dược lý, ngụy tạo việc giết người bằng thuốc độc để nó trở thành một sự cố, tất nhiên đây là một chuyện quá đỗi dễ dàng rồi.”

“Giết bằng thuốc độc?” Minh Hoa Chương nhìn nàng ta chăm chú, hỏi: “Sao ngươi biết được?”

Liễu thị thở dài, đổi tư thế dựa vào tay vịn, chậm rãi nói: “Đó là chuyện xảy ra vào sáu năm trước.”

“Khi đó, ta vẫn là một người bán cá hèn mọn. Có một ngày, Sở phu nhân đặt mua cá của ta, sang hôm sau thì bà ta ôm theo hai con cá tươi sống, vội đưa đến Hồi Xuân Đường, nhưng bà ta lại phát hiện ra bên trong trống không, không có ai. Khách chưa đưa tiền nên ta không dám rời đi, chỉ có thể đứng ở cửa phòng bếp để đợi, bất cẩn nên mới vô tình dựa vào đống củi lửa mà ngủ thiếp đi. Sau đó, tiếng nói chuyện làm ta tỉnh giấc, ta lén đi qua xem, phát hiện ra trong phòng thuốc phía sau có một người già và một người trẻ, họ đang xảy ra tranh chấp với nhau.”

“Vị lang quân trẻ tuổi đó quay lưng lại nên ta không nhìn thấy, nhưng ta lại nhìn thấy rất rõ, ông già kia đã rắc rất nhiều phấn bột vào trong cái ly nước đã uống một nửa, cuối cùng, ông già đó chỉ vào vị lang quân trẻ tuổi mà mắng “Vong ân phụ nghĩa”, “Ngấp nghé bí phương sư môn” các thứ, sau đó thì phất tay áo rời đi. Lang quân trẻ tuổi đó tức giận uống cạn ly nước, không bao lâu sau thì bắt đầu run rẩy. Ta sợ lắm, vội chạy đi. Ngày hôm sau, ta nghe nói là đồ đệ yêu dấu của thần y Hồi Xuân Đường đã bị trúng độc mà chết trong lúc bào chế dược liệu, mất khi còn trẻ, Sở thần y đau đớn khi mất đi truyền nhân, lòng quặn thắt không thôi. Bấy giờ ta biết ngay, thì ra thần y đức cao vọng trọng cũng sẽ giết chết đồ đệ vì ghen ghét. Mọi người đều là người phàm, đều ti tiện như nhau, đừng ai nói ai hết.”

Minh Hoa Thường tìm bút ở khắp nơi, cuối cùng, nàng dứt khoát chùi một vệt máu trên mặt Giang Lăng, nhanh chóng ghi chép từ khóa vào đồ hóa trang. Minh Hoa Chương vô tình liếc nhìn, khi trông thấy hành động giữa Minh Hoa Thường và Giang Lăng thì mím môi, miễn cưỡng thu ánh mắt về lại, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Ngươi có báo quan không?”

“Báo quan à?” Liễu thị cười khúc khích, giễu cợt: “Tại sao ta phải báo quan? Quan phủ sẽ vì một người bán cá như ta mà đắc tội với thần y nổi danh Trường An, hay là gia tài của người chết đó sẽ được chia cho ta? Ồ, hắn ta cũng chỉ là một tên học trò nghèo mà thôi, hắn ta còn chẳng có tiền nữa, vậy thì càng không đáng.”

Minh Hoa Chương hỏi: “Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì nữa?”

Liễu thị hờ hững nói: “Đại nhân, ngài cũng đoán ra được rồi mà, cần gì phải hỏi ta chứ? Sau đó thì, tất nhiên là ta gặp may, được ông chủ Phùng nhìn trúng, từ đó “thay hình đổi dạng”, trở thành Phùng phu nhân. Sau đó nữa, ta lăng loàn lẳng lơ, không tuân thủ đạo làm thê, bèn dùng chuyện này để nắm thóp, uy hiếp Sở thần y để ông ta giúp ta giết người.”

“Ông ta có giúp không?”

“Không.” Liễu thị nói: “Ông ta không tin ta, ta cũng chẳng tin ông ta. Ông ta chỉ nói cho ta biết là trong phương thuốc có phụ tử, có thể lợi dụng việc phụ tử bào chế chưa tới để giết người, dù có bị người ngoài phát hiện ra đi chăng nữa, thì ta cũng có thể chối là do sự cố xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng ông ta sẽ không cung cấp dược liệu cho ta, bảo ta tự tìm.”

Tạ Tế Xuyên ở bên cạnh chậm rãi gật đầu: “Vậy là các ngươi đều nắm giữ bí mật của đối phương nhưng lại không có bằng chứng gì, đều không cần lo là sẽ bị phản bội. Cách làm rất thông minh.”

Liễu thị cười một tiếng, dựa vào tay vịn, sự quyến rũ lan tràn bay thẳng về phía Tạ Tế Xuyên: “Đa tạ công tử vì đã khen ngợi.”

Hôm nay đã hỏi ra được nhiều thứ như thế, có được một bước tiến lớn từ Liễu thị, Minh Hoa Chương đứng dậy, gật đầu và nói: “Đa tạ phu nhân vì đã hợp tác. Ta vẫn còn một vấn đề cuối cùng, các ngươi mua thuốc từ ai?”

“Ta không biết.” Liễu thị thẳng thắn đáp: “Một nữ nhân luôn ở trong nhà như ta nào có thể biết được chuyện bên ngoài? Mọi thứ đều là do Tiền Ích mang về.”

“Hắn ta không nói với ngươi thuốc từ đâu mà ra sao?”

“Không.” Liễu thị nói: “Ông chủ Phùng vô cùng tin tưởng hắn ta, đã chuyển việc mua đồ trong lầu Cẩm Tú sang cho hắn ta, hắn ta có quan hệ rộng rãi. Đến ông chủ Phùng cũng tin tưởng hắn ta thì sao ta lại không tin cho được chứ?”

Minh Hoa Chương gật đầu, không có gì để hỏi nữa. Hắn nâng tay lên, trong thời điểm này mà hắn vẫn có thể giữ được phong thái nhẹ nhàng, biết giữ lễ tiết, giữ chừng mực: “Phu nhân, ngươi dính líu vào việc sát hại vị trượng phu đầu tiên, theo luật thì nên đưa vào ngục. Mời.”

——————

Tác giả nói:

Giang Lăng: Nếu không phải là vì ta lo sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phá án, thì có lẽ là ta đã trở thành một ngôi sao màn bạc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0