Sóng sau
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Mặt trời vừa ló dạng, Trường An vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ say, đế quốc khổng lồ như được lên dây cót, dần bắt đầu đi vào một ngày vốn có của nó. Mà, lúc này đây, trong một gian điện của phủ Kinh Triệu, quyển trục đã chất thành đống, được rải đầy đất.
Sau khi đám người Minh Hoa Chương hỏi được đầu mối từ đêm hôm qua thì không có ai dám trễ nải, cả nhóm lập tức quay về phủ Kinh Triệu tìm kiếm các ghi chép liên quan. Năm người tìm kiếm suốt cả đêm, sau nửa đêm thì Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên đã đi ngủ, còn Nhậm Dao thì vẫn kiên trì cho đến bình minh, nhưng mới đây nàng ấy cũng không nhịn được mà ngủ thiếp đi rồi.
Người tỉnh táo trong điện chỉ còn lại Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường ra sức dụi mắt, nhỏ giọng nói với Minh Hoa Chương rằng: “Nhị huynh, có lẽ tất cả hồ sơ đều ở đây cả rồi. Dựa theo ghi chép thì vào sáu năm trước, có một đôi phu thê đã báo án, nhi tử của bọn họ là Tống Nham Bách, trong đây viết rằng, lúc đang bào chế dược liệu, hắn ta không cẩn thận nên trúng độc rồi bỏ mình. Nhưng đôi phu thê này lại không chịu chấp nhận lời giải thích này, họ có yêu cầu quan phủ điều tra lại. Cha Tống nói rằng từ nhỏ Tống Nham Bách đã si mê dược lý, vô cùng cẩn trọng, chắc chắn là nhi tử của ông ấy bị người ta hại chết. Phu thê bọn họ đã gõ trống kêu oan ba lần, năm đó Kinh Triệu Doãn bị họ quấy nhiễu đến nỗi không thể làm gì khác, đành phải phái người đến Hồi Xuân Đường hỏi thăm, kết quả cuối cùng nhận được vẫn là sự cố xảy ra ngoài ý muốn. Sau đó cha Tống mẹ Tống vẫn tới quan phủ kêu oan, nhưng họ lại bị phủ Kinh Triệu đuổi thẳng ra ngoài, lần ghi chép cuối cùng rơi vào ba năm trước, từ đó về sau, đôi phu thê này không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.”
Nhậm Dao vẫn còn nằm bò ra ở bên cạnh mà ngủ, Minh Hoa Thường sợ đánh thức nàng ấy, nên nàng đè giọng nói xuống mức cực nhỏ. Minh Hoa Chương nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của Minh Hoa Thường thì nói: “Vất vả cho muội rồi. Muội về ngủ đi, còn lại cứ để ta tra.”
Minh Hoa Thường lắc đầu, miễn cưỡng xốc lại tinh thần rồi nói: “Muội không sao mà, chuyện vụ án quan trọng hơn. Nếu như lời Liễu thị nói là thật, vậy thì đây lại là một mạng người nữa, không biết cha mẹ của Tống Nham Bách còn sống hay là đã chết, phải nhanh chóng phá án mới được.”
“Ta biết.” Minh Hoa Chương nhìn thấy vệt xanh đen dưới mắt nàng thì cực kỳ đau lòng, hắn nói: “Ta sẽ phái người đi tìm cha mẹ của Tống Nham Bách. Còn ở bên phía chợ Tây, ta cũng sẽ theo dõi, nếu như có thông tin của Hắc Hổ, ta sẽ báo cho muội biết ngay. Muội về phủ đi, ngủ một giấc cho thật ngon trước đã.”
Minh Hoa Thường vô thức từ chối: “Không cần, muội đâu có yếu ớt như vậy đâu.”
Hiếm có khi nào Minh Hoa Chương cương quyết ngắt lời nàng như thế này, hắn nói: “Sau này vẫn còn nhiều thứ cần đến muội, muội phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ và tinh thần thì mới có thể tìm ra hung thủ nhanh hơn được. Nếu muội thấy không yên tâm khi phải về Công phủ, thì điện phụ ở phía sau có giường, muội đi nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Minh Hoa Thường biết rõ những gì Minh Hoa Chương nói là rất có lý, nhưng nàng vẫn còn do dự, nói: “Vậy còn huynh thì sao? Muội thấy huynh mới là người cần ngủ nhất đó, cũng đã mấy ngày trời huynh không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, đêm qua lại còn thức cả đêm nữa, dù cơ thể có làm bằng sắt thì cũng không chịu nổi đâu.”
“Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực mà.” Ánh mắt Minh Hoa Chương trở nên dịu dàng, hắn cười nói: “Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên lén lút lười nhác lúc nửa đêm, nếu ta không làm được thì chắc chắn là sẽ sai bọn họ, muội yên tâm đi ngủ đi.”
Bấy giờ Minh Hoa Thường “đầu nặng chân nhẹ”, quả thật là nàng không thể chịu nổi nữa, nàng chống bàn đứng dậy, đi được hai bước thì nghiêm túc quay đầu lại và nói: “Đã nói rồi đó, huynh nhất định phải nghỉ ngơi đấy nhé.”
Minh Hoa Chương cười khẽ, đứng dậy sờ vào mái tóc nàng: “Được.”
Minh Hoa Thường vẫn nửa tin nửa ngờ, nàng đi đến bên kia, nhẹ nhàng lay Nhậm Dao dậy: “Nhậm tỷ tỷ, ở đây lạnh quá, ra phía sau ngủ đi.”
Minh Hoa Thường dìu Nhậm Dao, sau khi nhắc đi nhắc lại, nhắc Minh Hoa Chương rất rất nhiều lần thì nàng mới đi đến điện phụ ở phía sau. Đích thân Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường vào điện, sau khi đóng cửa lại cho bọn họ thì hắn mới điều chỉnh nét mặt, phất tay áo ra ngoài điện.
Minh Hoa Chương gọi lại nha dịch đi ngang qua lại rồi hỏi: “Liễu thị đâu?”
“Đã nhốt vào lao chờ xử lý theo lời dặn dò của Thiếu doãn.”
“Còn con của nàng ta thì đang ở đâu?”
“Thiếu doãn yên tâm, có người chăm sóc riêng, đã đi đến Thái y thự mời Y chính tới chữa trị rồi.”
Sau khi Minh Hoa Chương chắc chắn rằng tất cả các chi tiết mà mình sắp xếp đều không có vấn đề gì, thì hắn mới yên tâm, hắn nói: “Trông coi Liễu thị và đứa bé cho thật kỹ, không có lệnh của ta thì không cho phép bất kỳ một ai tới gần. Chuẩn bị ngựa, đến Hồi Xuân Đường.”
Nha dịch chắp tay trước ngực đáp “vâng”, sau đó mới nhớ ra: “Thiếu doãn, có cần phải đánh thức Tạ Xá nhân và Giang Giáo úy không ạ?”
Minh Hoa Chương ngắm nhìn ánh nắng, sải bước xuống bậc thềm: “Để bọn họ ngủ đi, sau khi bọn họ thức dậy thì bảo bọn họ đến Hồi Xuân Đường tìm ta. Còn nữa, không ai được phép quấy nhiễu, không, không ai được phép đến gần điện phụ.”
…
Lòng Minh Hoa Thường còn có công việc, nên nàng chỉ ngủ được hai canh giờ thôi là tỉnh. Nhậm Dao đang ngồi ở trước bàn kiểm tra vũ khí, nghe thấy tiếng nàng dậy thì vội hỏi: “Ta đánh thức muội rồi à?”
“Không, là do ta ngủ không ngon.” Minh Hoa Thường đỡ cổ, cử động cái cổ đã cứng ngắc của mình, sau đó nàng hỏi: “Mấy người Nhị huynh đâu rồi ạ?”
“Không biết nữa, ta đang định đi ra ngoài tìm họ đây.”
Minh Hoa Thường là người có tính tình lười biếng nhất, ngày nào cũng như ngày nào, không cần biết là đã ngủ bao lâu, vì mỗi lần thức dậy, chắc chắn là nàng sẽ muốn nằm lì trên giường thêm một lúc lâu nữa, nhưng hôm nay nàng lại vỗ vỗ bả vai, sau đó lập tức nâng váy lên mà rời khỏi giường, nói: “Ta đi cùng tỷ.”
Minh Hoa Thường sợ lỡ việc nên chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ra ngoài, cũng không để ý đến hình tượng. Nhưng không ngờ rằng, sau khi nàng vội vã ra đến cửa thì mới biết được rằng, Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên vẫn chưa dậy.
Minh Hoa Thường và Nhậm Dao: “…”
Minh Hoa Thường hùng hổ chạy tới điện của hai người đó, Tạ Tế Xuyên thì đã dậy, đang sửa soạn cho bản thân mình để có thể giữ vững dáng vẻ tao nhã thanh lịch, thậm chí là hắn ta còn thay đồ nữa cơ. Hắn ta quay đầu sang, nhìn thấy Minh Hoa Thường và Nhậm Dao thì ra vẻ ghét bỏ mà tặc lưỡi, hỏi: “Các muội không có gương à, sao trông lộn xộn thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường cạn lời, nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Đây là phủ Kinh Triệu, sao mà có gương cho được?”
Tạ Tế Xuyên càng kinh ngạc hơn: “Chẳng phải đó là món đồ mà ai cũng mang theo bên mình à?”
Khác với Nhậm Dao và Minh Hoa Thường, Tạ Tế Xuyên và Giang Lăng chủ yếu tuân theo chủ trương “việc ai nấy làm”. Tạ Tế Xuyên gọi nước rửa mặt, chỉnh trang lại ngoại hình của mình, không để ý rằng vẫn còn có người đang ngủ. Giang Lăng thì cũng chẳng thua kém gì, vẫn ngủ ngon lành dưới mấy tiếng động đinh đinh đang đang, mấy tiếng động này chẳng mảy may ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn ta. Nhậm Dao thấy Giang Lăng vẫn còn ngủ thì tức giận lắm, nàng ấy bước đến bên giường, nhéo lỗ tai của hắn ta mà quát to: “Còn ngủ hả, dậy cho ta!”
…
Hồi Xuân Đường.
Thoáng cái, y quán ngày xưa rộn ràng đã trở nên vắng vẻ, nam chủ nhân đột tử, nữ chủ nhân qua đời, đồ đệ duy nhất chỉ là một đứa nhóc chưa lớn, ngây thơ không có tác dụng gì lớn. Thế nên, tuy chuyện đã xảy ra được một thời gian rồi, nhưng Hồi Xuân Đường vẫn chưa được dọn dẹp xong, vẫn còn tiêu điều, bừa bộn.
Đứng trước kệ gỗ cháy đen không còn nguyên vẹn là một bóng người đỏ rực, hắn đứng nghiêng người, dáng dấp phóng khoáng tựa như vết mực, cao gầy mạnh mẽ, tựa như vị thần tiên thoát tục đi nhầm vào trong đống hoang tàn của ngày tận thế, là một vệt màu sáng duy nhất trong bầu không khí ảm đạm này.
Đầu ngón tay Minh Hoa Chương trắng trẻo như ngọc, đặt trên trang giấy ố vàng mà chậm rãi lật qua lật lại. Dược đồng chắp tay đứng sang một bên, lúng ta lúng túng nói: “Đại nhân, tất cả các phương thuốc đều đang ở đây. Chẳng lẽ, chẳng lẽ đơn thuốc có vấn đề gì rồi ạ?”
Khi còn ở Huyền Kiêu Vệ, Minh Hoa Chương đã được học dược lý cơ bản, không hề tinh thông, chỉ có thể xem qua và hiểu theo kiểu nửa đoán nửa ngờ. Dù có là như thế, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được rằng, có một tờ đơn thuốc có màu giấy rất mới, khác hoàn toàn so với thuốc lần trước hắn mua từ Hồi Xuân Đường.
Minh Hoa Chương chỉ vào đơn thuốc đó rồi hỏi: “Cái này trị bệnh gì?”
Dược đồng liếc nhìn vào đó rồi nói: “Mấy cái này là bí phương tổ truyền của sư phụ, sư phụ vô cùng quý trọng, bình thường người luôn khóa ở trong hộp, không cho ta đến gần. Ta cũng không hiểu nhiều lắm.”
Sở gia của Hồi Xuân Đường nổi tiếng là giỏi chữa bệnh tim, tờ đơn thuốc này được đặt ở trong bí phương tổ truyền, nếu vậy thì đây cũng là phương thuốc liên quan đến vấn đề điều trị bệnh tim à? Tay còn lại của Minh Hoa Chương cầm sổ sách, hắn thản nhiên mở ra, vừa mở vừa hỏi: “Nếu là bí phương tổ truyền, vậy thì sao trong ghi chép bốc thuốc của các ngươi lại không hề có đơn thuốc này?”
Dược độc bị hỏi khó nên chỉ biết lắc đầu, đáp lời trong hoang mang: “Thời gian nhập môn của ta vẫn còn ngắn ngủi, đến cả cách thức bào chế mà cũng chưa học được, sư phụ còn chưa dạy ta xem đơn thuốc nữa.”
Minh Hoa Chương không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục lật sổ sách, lật đến tận trang cuối luôn mà vẫn không tìm ra được ghi chép bốc thuốc có liên quan. Gần như là Minh Hoa Chương đã đưa ra được suy đoán rồi. Với kiến thức dược lý nông cạn như thế này mà hắn vẫn có thể nhìn ra được là, cách phối của đơn thuốc này vô cùng cao siêu, hơn nữa, dược liệu lại vô cùng rẻ, giá tiền của một đơn thuốc thấp hơn rất nhiều so với bí phương tổ truyện của Hồi Xuân Đường. Nếu như cầm đơn thuốc này đi rồi mở một tiệm thuốc khác trong Trường An, vậy thì chắc chắn là việc làm ăn của Hồi Xuân Đường sẽ bị hủy hoại.
Minh Hoa Chương khép sổ sách lại, hỏi dược đồng: “Ngươi có một đại sư huynh tên là Tống Nham Bách à?”
Dược đồng gật đầu với một biên độ rất nhỏ, Minh Hoa Chương hỏi: “Hắn ta đã chết thế nào?”
“Sư phụ nói là lúc bào chế dược liệu, sư huynh không cẩn thận, tính sai trình tự làm việc nên mới trúng độc mà chết.” Dược đồng thành thật kể: “Cho nên yêu cầu mà sư phụ dành cho ta vô cùng khắt khe, chưa bao giờ để ta động lung tung vào dược liệu. Mỗi ngày ta làm gì, dùng bao nhiêu thảo dược, ta đều phải bẩm báo lại với sư phụ.”
Minh Hoa Chương chậm rãi gật đầu, hắn lại hỏi: “Trong Hồi Xuân Đường còn đồ gì mà sư huynh của ngươi để lại không? Tốt nhất là thư từ, bút tích các loại.”
Dược đồng nhăn mặt suy nghĩ cả một lúc, cuối cùng chỉ nói: “Ta không biết, ta đi tìm thử xem.”
Phản ứng của dược động này chậm chạp, không được lanh lợi cho lắm, có lẽ ưu điểm duy nhất chính là nghe lời. Hắn ta vùi đầu vào mà lục lọi tìm tòi cả hồi lâu, sau đó lôi ra được một xấp giấy lộn ở dưới giường của mình, nói: “Đây là của sư huynh để lại, về sau thì ta cũng quên mất, có được tính là bút tích không?”
Minh Hoa Chương gật đầu: “Tính, đa tạ.”
Dược đồng tránh ra, Minh Hoa Chương ngồi trong căn phòng lộn xộn chật hẹp của dược đồng, chậm rãi giở đồ mà Tống Nham Bách để lại ra để xem.
Dược đồng nói không sai, đây đúng là một đống giấy vụn, từ truyện, sách ảnh cho đến giấy dầu, thứ gì cũng có đủ cả. Lúc Minh Hoa Chương đang tìm manh mối có ích trong đống đồ lộn xộn này, thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện quen thuộc, Minh Hoa Chương thở dài, nâng cao giọng lên mà nói: “Đừng hỏi nữa, ta ở trong này. Nhanh vào đây đi, có đồ cho mọi người xem đây.”
Mấy người Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đi vào bên trong, khi nhìn thấy Minh Hoa Chương đang đứng giữa một đống giấy lộn xộn, trên mặt đất chỉ toàn là giấy. Tạ Tế Xuyên chê bên trong bẩn thỉu nên hắn ta chỉ đứng ở cửa chứ không chịu đi vào, hắn ta hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Minh Hoa Chương cầm lấy một xấp giấy, ra hiệu cho Tạ Tế Xuyên nhìn vào rồi hỏi: “Đây là bút tích của cùng một người à?”
“Không phải.”
“Còn hai tờ này thì sao?”
“Phải.”
“Bút tích này được viết vào khoảng lúc nào?”
“Sao mà ta biết được.” Tạ Tế Xuyên nói: “Mức độ phai màu của các loại mực khác nhau sẽ khác nhau, xa quá nên ta không thấy rõ.”
Minh Hoa Chương liếc Tạ Tế Xuyên, lạnh lùng hỏi: “Chân của ngươi dùng để trang trí à? Vẫn chưa học đi hả?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên ngáp một cái thật là dài, như thể là tai cũng được dùng để trang trí vậy, hùng hồn đứng đó mà đáp bằng một chữ duy nhất: “Đúng.”
“Để muội, để muội!” Minh Hoa Thường nhón chân đi nhẹ, giống như con thỏ đang giẫm lên khe hở trên mặt đất mà nhảy nhảy đến bên cạnh Minh Hoa Chương, nàng thò đầu sang và hỏi: “Để muội xem! Nhị huynh, đây là cái gì vậy?”
Minh Hoa Chương ra hiệu, chỉ vào món đồ trong tay rồi nói: “Đây là bí phương được phát hiện ra trong hộc tối của Hồi Xuân Đường, đặt cùng một chỗ với bí phương tổ truyền của Sở Ký. Đây là bản nháp do Tống Nham Bách viết, nếu phán đoán dựa trên màu sắc của bút tích, thì ít nhất cũng được sáu hay bảy năm rồi.”
Minh Hoa Thường đáp một tiếng, rồi nàng lại hỏi: “Ý của huynh là Sở Ký đã chiếm phương thuốc của đồ đệ của ông ta, phải không?”
“Trước mắt thì cứ xem là vậy.” Minh Hoa Chương đưa đơn thuốc và bản nháp cho Nhậm Dao và Giang Lăng, sau đó hắn nói: “Ta đoán, Tống Nham Bách có thiên phú mạnh mẽ trong lĩnh vực y dược, được Sở Ký phát hiện ra nên ông ta nhận hắn ta làm đồ đệ. Sở Ký đã thành danh nhiều năm, lấy danh thần y tự xưng ở khắp mọi nơi, mặc dù ông ta dạy đồ đệ của mình hành y cứu người, nhưng ông ta lại không truyền dạy bản lĩnh xuất chúng của mình. Không ngờ đồ đệ là “nghé con mới đẻ không sợ cọp”, sau khi bào chế dược liệu, làm các công việc lặt vặt thay cho Sở Ký, hắn ta còn thường hay dùng phế liệu của phòng thuốc để tự thử nghiệm, lại điều chế ra được một phương thuốc mới. Phương thuốc này càng ôn hòa và cân bằng hơn, quan trọng nhất đó chính là, rẻ hơn nhiều so với phương thuốc trứ danh của Hồi Xuân Đường.”
Nhậm Dao đọc ít sách, thật sự là nàng ấy không thể nhận ra được những viết ngoáy đến mức sắp bay ra ngoài này giống chữ Khải trên phương thuốc ở chỗ nào. Nhưng mà Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên lại rất tài hoa trong văn chương, nếu bọn họ đều đã nói là cùng một người thì chắc chắn là như vậy thật rồi. Nhậm Dao nhíu mày, nàng ấy thấy vô cùng khó hiểu: “Chẳng phải đây chính là chuyện tốt à? Tống Nham Bách là đồ đệ của Sở Ký, đồ đệ nghiên cứu ra được phương thuốc rẻ hơn, không biết là sẽ cứu giúp được bao nhiêu mạng người ngoài kia nữa. Người làm sư phụ như Sở Ký, lẽ nào lại không thấy hãnh diện vì đồ đệ của mình à?”
Tạ Tế Xuyên cười khẽ một tiếng rồi nói: “Người đời có thể chấp nhận người có tiền hơn mình càng ngày càng giàu, nhưng lại không thể chấp nhận một tên ăn xin ở ngoài cửa vượt qua mình. Người làm thầy lại bị một đồ đệ trẻ tuổi, nhà nghèo, không có gì trong tay vượt qua, sao có thể hãnh diện được cơ chứ? Rõ ràng cái này phải gọi là sỉ nhục mới đúng.”
Nhậm Dao cảm thấy rất cạn lời: “Thế nên ông ta giết đồ đệ của mình à? Nhưng nếu để phương thuốc của đồ đệ trong Hồi Xuân Đường rồi đem đi bán, thì bọn họ sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn mà.”
Không biết là tại sao Sở Ký lại phát hiện ra tờ đơn thuốc này nữa. Có thể là do Tống Nham Bách phấn khích quá nên mới chia sẻ thành quả của mình với sư phụ; cũng có thể là do Sở Ký vô tình nhìn thấy, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra được rằng, khi đó Sở Ký đã hoảng loạn và tức giận tới mức độ nào.
Giữa Sở Ký và Tống Nham Bách đã xảy ra tranh chấp, vậy nên ông ta mới sinh ra sát ý, mượn cớ bào chế dược liệu mà giết chết Tống Nham Bách. Chỉ cần nhân tài mới nổi này chết đi, thì ông ta vẫn là huyền thoại mà mọi người hướng tới, ánh hào quang này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Không có ai ngờ được rằng, cảnh tượng này lại bị một nữ nhân bán cá không đáng chú ý nhìn thấy, sau đó nữ nhân này trở thành phu nhân ông chủ lầu Cẩm Tú, cũng dùng thủ đoạn bí ẩn như vậy để giết chết trượng phu của mình.
Trong phòng, không một ai nói gì, qua một lúc sau, Minh Hoa Thường thở dài một hơi: “Nhân tính là như vậy đấy, ai ai cũng hiểu đạo lý này cả, nhưng chẳng có ai sửa đổi được. Sự đời quả đúng là “nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng”, Sở Lý diệt trừ người mà ông ta cho rằng đó là đối thủ, nhưng ông ta cũng không thể ngờ rằng, quãng đời sau này ông ta luôn sống dưới cái bóng của đồ đệ mình. Lần trước ta nghe dược đồng nói rằng, có đôi khi, Sở Ký sẽ đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng thuốc, tự nhốt mình trong đó mà đun nấu dược liệu. Nếu muội đoán không sai, thì có lẽ là ông ta đang cố gắng bắt chước đơn thuốc của Tống Nham Bách.”
Giống như những gì mà trước đó Thái y thự đã nói, có đơn thuốc không có nghĩa là có thể giải mã được bí mật của đối phương, từ trình tự bào chế cho đến trình tự phối thuốc đều sẽ quyết định dược tính, nếu thiếu đi một chút thì sẽ kém hơn rất xa. Sở Ký luôn có mưu đồ giải mã được đơn thuốc của Tống Nhám Bách, nhưng ông ta vẫn không bao giờ có được nó.
Đây vốn nên là thế cờ đôi bên cùng có lợi, Tống Nham Bách cần danh tiếng và thương hiệu của Hồi Xuân Đường, còn Sở Ký có thể nhận một thiếu niên vô cùng tài năng, tương lai rộng mở làm đồ đệ, nếu họ hợp tác với nhau, cả thầy trò bọn họ đều có thể hưởng trọn cả danh và lợi. Chứ không phải là giống như như bây giờ, Sở Ký nhìn thấy núi châu báu nhưng lại không thể chiếm làm của riêng được, thiên tài đã sớm rơi rụng trong sự thất vọng và khốn đốn, phương thuốc vốn nên tạo phúc cho vạn dân lại cứ thất truyền theo cách thức ấy.
Tâm trạng của cả năm người đều có phần sa sút, Minh Hoa Chương tỉnh táo lại, hắn cất phương thuốc và bản nháp đi, kêu nha dịch bỏ vào trong túi vật chứng. Phòng của dược đồng rất nhỏ, Minh Hoa Thường chủ động đi ra ngoài, để lại chỗ cho người làm việc.
Nàng nhìn tới nhìn lui, quan sai đang bận rộn chợt nói: “Chúng ta đã tra xét nhiều như vậy rồi, nhưng vấn đề ban đầu vẫn cứ mãi không được giải quyết được. Liễu thị không thừa nhận là thuốc nổ có liên quan đến nàng ta, vậy thì kẻ giết Sở Ký là ai?”
Sở Ký có đạo đức và uy tín rất cao trong dân gian, nếu không xảy ra lần nổ này, e rằng những chuyện mà ông ta làm với đồ đệ của mình sẽ mãi mãi bị phủ bụi dưới sự huy hoàng ấy. Liễu thị thừa nhận rằng nàng ta đã xuống tay sát hại trượng phu của mình, không lý nào nàng ta lại nói dối. Còn Phùng Lương thì cũng không có hiềm nghi gây án. Vậy thì, còn ai muốn giết Tiền Ích và Sở Ký nữa đây?
Cha mẹ và người thân của Tống Nham Bách à? Hay là nói, giữa Sở Ký và Tiền Ích vẫn còn có một mối liên hệ gì đó mà bọn họ không hề biết?
Minh Hoa Chương đang bận rộn, Tạ Tế Xuyên đề nghị đi đến hiện trường xảy ra vụ cháy nổ để xem xét thử, Minh Hoa Thường cũng không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay. Bốn người họ đang tìm dấu vết thuốc nổ để lại, thì đột nhiên, có một nha dịch chạy vào, hô vang: “Thiếu doãn ơi, huynh đệ ở chợ Tây truyền tin đến, bọn họ đã tìm được Hắc Hổ rồi!”
Sau khi đám người Minh Hoa Chương hỏi được đầu mối từ đêm hôm qua thì không có ai dám trễ nải, cả nhóm lập tức quay về phủ Kinh Triệu tìm kiếm các ghi chép liên quan. Năm người tìm kiếm suốt cả đêm, sau nửa đêm thì Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên đã đi ngủ, còn Nhậm Dao thì vẫn kiên trì cho đến bình minh, nhưng mới đây nàng ấy cũng không nhịn được mà ngủ thiếp đi rồi.
Người tỉnh táo trong điện chỉ còn lại Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường ra sức dụi mắt, nhỏ giọng nói với Minh Hoa Chương rằng: “Nhị huynh, có lẽ tất cả hồ sơ đều ở đây cả rồi. Dựa theo ghi chép thì vào sáu năm trước, có một đôi phu thê đã báo án, nhi tử của bọn họ là Tống Nham Bách, trong đây viết rằng, lúc đang bào chế dược liệu, hắn ta không cẩn thận nên trúng độc rồi bỏ mình. Nhưng đôi phu thê này lại không chịu chấp nhận lời giải thích này, họ có yêu cầu quan phủ điều tra lại. Cha Tống nói rằng từ nhỏ Tống Nham Bách đã si mê dược lý, vô cùng cẩn trọng, chắc chắn là nhi tử của ông ấy bị người ta hại chết. Phu thê bọn họ đã gõ trống kêu oan ba lần, năm đó Kinh Triệu Doãn bị họ quấy nhiễu đến nỗi không thể làm gì khác, đành phải phái người đến Hồi Xuân Đường hỏi thăm, kết quả cuối cùng nhận được vẫn là sự cố xảy ra ngoài ý muốn. Sau đó cha Tống mẹ Tống vẫn tới quan phủ kêu oan, nhưng họ lại bị phủ Kinh Triệu đuổi thẳng ra ngoài, lần ghi chép cuối cùng rơi vào ba năm trước, từ đó về sau, đôi phu thê này không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.”
Nhậm Dao vẫn còn nằm bò ra ở bên cạnh mà ngủ, Minh Hoa Thường sợ đánh thức nàng ấy, nên nàng đè giọng nói xuống mức cực nhỏ. Minh Hoa Chương nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của Minh Hoa Thường thì nói: “Vất vả cho muội rồi. Muội về ngủ đi, còn lại cứ để ta tra.”
Minh Hoa Thường lắc đầu, miễn cưỡng xốc lại tinh thần rồi nói: “Muội không sao mà, chuyện vụ án quan trọng hơn. Nếu như lời Liễu thị nói là thật, vậy thì đây lại là một mạng người nữa, không biết cha mẹ của Tống Nham Bách còn sống hay là đã chết, phải nhanh chóng phá án mới được.”
“Ta biết.” Minh Hoa Chương nhìn thấy vệt xanh đen dưới mắt nàng thì cực kỳ đau lòng, hắn nói: “Ta sẽ phái người đi tìm cha mẹ của Tống Nham Bách. Còn ở bên phía chợ Tây, ta cũng sẽ theo dõi, nếu như có thông tin của Hắc Hổ, ta sẽ báo cho muội biết ngay. Muội về phủ đi, ngủ một giấc cho thật ngon trước đã.”
Minh Hoa Thường vô thức từ chối: “Không cần, muội đâu có yếu ớt như vậy đâu.”
Hiếm có khi nào Minh Hoa Chương cương quyết ngắt lời nàng như thế này, hắn nói: “Sau này vẫn còn nhiều thứ cần đến muội, muội phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ và tinh thần thì mới có thể tìm ra hung thủ nhanh hơn được. Nếu muội thấy không yên tâm khi phải về Công phủ, thì điện phụ ở phía sau có giường, muội đi nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Minh Hoa Thường biết rõ những gì Minh Hoa Chương nói là rất có lý, nhưng nàng vẫn còn do dự, nói: “Vậy còn huynh thì sao? Muội thấy huynh mới là người cần ngủ nhất đó, cũng đã mấy ngày trời huynh không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, đêm qua lại còn thức cả đêm nữa, dù cơ thể có làm bằng sắt thì cũng không chịu nổi đâu.”
“Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực mà.” Ánh mắt Minh Hoa Chương trở nên dịu dàng, hắn cười nói: “Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên lén lút lười nhác lúc nửa đêm, nếu ta không làm được thì chắc chắn là sẽ sai bọn họ, muội yên tâm đi ngủ đi.”
Bấy giờ Minh Hoa Thường “đầu nặng chân nhẹ”, quả thật là nàng không thể chịu nổi nữa, nàng chống bàn đứng dậy, đi được hai bước thì nghiêm túc quay đầu lại và nói: “Đã nói rồi đó, huynh nhất định phải nghỉ ngơi đấy nhé.”
Minh Hoa Chương cười khẽ, đứng dậy sờ vào mái tóc nàng: “Được.”
Minh Hoa Thường vẫn nửa tin nửa ngờ, nàng đi đến bên kia, nhẹ nhàng lay Nhậm Dao dậy: “Nhậm tỷ tỷ, ở đây lạnh quá, ra phía sau ngủ đi.”
Minh Hoa Thường dìu Nhậm Dao, sau khi nhắc đi nhắc lại, nhắc Minh Hoa Chương rất rất nhiều lần thì nàng mới đi đến điện phụ ở phía sau. Đích thân Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường vào điện, sau khi đóng cửa lại cho bọn họ thì hắn mới điều chỉnh nét mặt, phất tay áo ra ngoài điện.
Minh Hoa Chương gọi lại nha dịch đi ngang qua lại rồi hỏi: “Liễu thị đâu?”
“Đã nhốt vào lao chờ xử lý theo lời dặn dò của Thiếu doãn.”
“Còn con của nàng ta thì đang ở đâu?”
“Thiếu doãn yên tâm, có người chăm sóc riêng, đã đi đến Thái y thự mời Y chính tới chữa trị rồi.”
Sau khi Minh Hoa Chương chắc chắn rằng tất cả các chi tiết mà mình sắp xếp đều không có vấn đề gì, thì hắn mới yên tâm, hắn nói: “Trông coi Liễu thị và đứa bé cho thật kỹ, không có lệnh của ta thì không cho phép bất kỳ một ai tới gần. Chuẩn bị ngựa, đến Hồi Xuân Đường.”
Nha dịch chắp tay trước ngực đáp “vâng”, sau đó mới nhớ ra: “Thiếu doãn, có cần phải đánh thức Tạ Xá nhân và Giang Giáo úy không ạ?”
Minh Hoa Chương ngắm nhìn ánh nắng, sải bước xuống bậc thềm: “Để bọn họ ngủ đi, sau khi bọn họ thức dậy thì bảo bọn họ đến Hồi Xuân Đường tìm ta. Còn nữa, không ai được phép quấy nhiễu, không, không ai được phép đến gần điện phụ.”
…
Lòng Minh Hoa Thường còn có công việc, nên nàng chỉ ngủ được hai canh giờ thôi là tỉnh. Nhậm Dao đang ngồi ở trước bàn kiểm tra vũ khí, nghe thấy tiếng nàng dậy thì vội hỏi: “Ta đánh thức muội rồi à?”
“Không, là do ta ngủ không ngon.” Minh Hoa Thường đỡ cổ, cử động cái cổ đã cứng ngắc của mình, sau đó nàng hỏi: “Mấy người Nhị huynh đâu rồi ạ?”
“Không biết nữa, ta đang định đi ra ngoài tìm họ đây.”
Minh Hoa Thường là người có tính tình lười biếng nhất, ngày nào cũng như ngày nào, không cần biết là đã ngủ bao lâu, vì mỗi lần thức dậy, chắc chắn là nàng sẽ muốn nằm lì trên giường thêm một lúc lâu nữa, nhưng hôm nay nàng lại vỗ vỗ bả vai, sau đó lập tức nâng váy lên mà rời khỏi giường, nói: “Ta đi cùng tỷ.”
Minh Hoa Thường sợ lỡ việc nên chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ra ngoài, cũng không để ý đến hình tượng. Nhưng không ngờ rằng, sau khi nàng vội vã ra đến cửa thì mới biết được rằng, Giang Lăng và Tạ Tế Xuyên vẫn chưa dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Hoa Thường và Nhậm Dao: “…”
Minh Hoa Thường hùng hổ chạy tới điện của hai người đó, Tạ Tế Xuyên thì đã dậy, đang sửa soạn cho bản thân mình để có thể giữ vững dáng vẻ tao nhã thanh lịch, thậm chí là hắn ta còn thay đồ nữa cơ. Hắn ta quay đầu sang, nhìn thấy Minh Hoa Thường và Nhậm Dao thì ra vẻ ghét bỏ mà tặc lưỡi, hỏi: “Các muội không có gương à, sao trông lộn xộn thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường cạn lời, nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Đây là phủ Kinh Triệu, sao mà có gương cho được?”
Tạ Tế Xuyên càng kinh ngạc hơn: “Chẳng phải đó là món đồ mà ai cũng mang theo bên mình à?”
Khác với Nhậm Dao và Minh Hoa Thường, Tạ Tế Xuyên và Giang Lăng chủ yếu tuân theo chủ trương “việc ai nấy làm”. Tạ Tế Xuyên gọi nước rửa mặt, chỉnh trang lại ngoại hình của mình, không để ý rằng vẫn còn có người đang ngủ. Giang Lăng thì cũng chẳng thua kém gì, vẫn ngủ ngon lành dưới mấy tiếng động đinh đinh đang đang, mấy tiếng động này chẳng mảy may ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn ta. Nhậm Dao thấy Giang Lăng vẫn còn ngủ thì tức giận lắm, nàng ấy bước đến bên giường, nhéo lỗ tai của hắn ta mà quát to: “Còn ngủ hả, dậy cho ta!”
…
Hồi Xuân Đường.
Thoáng cái, y quán ngày xưa rộn ràng đã trở nên vắng vẻ, nam chủ nhân đột tử, nữ chủ nhân qua đời, đồ đệ duy nhất chỉ là một đứa nhóc chưa lớn, ngây thơ không có tác dụng gì lớn. Thế nên, tuy chuyện đã xảy ra được một thời gian rồi, nhưng Hồi Xuân Đường vẫn chưa được dọn dẹp xong, vẫn còn tiêu điều, bừa bộn.
Đứng trước kệ gỗ cháy đen không còn nguyên vẹn là một bóng người đỏ rực, hắn đứng nghiêng người, dáng dấp phóng khoáng tựa như vết mực, cao gầy mạnh mẽ, tựa như vị thần tiên thoát tục đi nhầm vào trong đống hoang tàn của ngày tận thế, là một vệt màu sáng duy nhất trong bầu không khí ảm đạm này.
Đầu ngón tay Minh Hoa Chương trắng trẻo như ngọc, đặt trên trang giấy ố vàng mà chậm rãi lật qua lật lại. Dược đồng chắp tay đứng sang một bên, lúng ta lúng túng nói: “Đại nhân, tất cả các phương thuốc đều đang ở đây. Chẳng lẽ, chẳng lẽ đơn thuốc có vấn đề gì rồi ạ?”
Khi còn ở Huyền Kiêu Vệ, Minh Hoa Chương đã được học dược lý cơ bản, không hề tinh thông, chỉ có thể xem qua và hiểu theo kiểu nửa đoán nửa ngờ. Dù có là như thế, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được rằng, có một tờ đơn thuốc có màu giấy rất mới, khác hoàn toàn so với thuốc lần trước hắn mua từ Hồi Xuân Đường.
Minh Hoa Chương chỉ vào đơn thuốc đó rồi hỏi: “Cái này trị bệnh gì?”
Dược đồng liếc nhìn vào đó rồi nói: “Mấy cái này là bí phương tổ truyền của sư phụ, sư phụ vô cùng quý trọng, bình thường người luôn khóa ở trong hộp, không cho ta đến gần. Ta cũng không hiểu nhiều lắm.”
Sở gia của Hồi Xuân Đường nổi tiếng là giỏi chữa bệnh tim, tờ đơn thuốc này được đặt ở trong bí phương tổ truyền, nếu vậy thì đây cũng là phương thuốc liên quan đến vấn đề điều trị bệnh tim à? Tay còn lại của Minh Hoa Chương cầm sổ sách, hắn thản nhiên mở ra, vừa mở vừa hỏi: “Nếu là bí phương tổ truyền, vậy thì sao trong ghi chép bốc thuốc của các ngươi lại không hề có đơn thuốc này?”
Dược độc bị hỏi khó nên chỉ biết lắc đầu, đáp lời trong hoang mang: “Thời gian nhập môn của ta vẫn còn ngắn ngủi, đến cả cách thức bào chế mà cũng chưa học được, sư phụ còn chưa dạy ta xem đơn thuốc nữa.”
Minh Hoa Chương không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục lật sổ sách, lật đến tận trang cuối luôn mà vẫn không tìm ra được ghi chép bốc thuốc có liên quan. Gần như là Minh Hoa Chương đã đưa ra được suy đoán rồi. Với kiến thức dược lý nông cạn như thế này mà hắn vẫn có thể nhìn ra được là, cách phối của đơn thuốc này vô cùng cao siêu, hơn nữa, dược liệu lại vô cùng rẻ, giá tiền của một đơn thuốc thấp hơn rất nhiều so với bí phương tổ truyện của Hồi Xuân Đường. Nếu như cầm đơn thuốc này đi rồi mở một tiệm thuốc khác trong Trường An, vậy thì chắc chắn là việc làm ăn của Hồi Xuân Đường sẽ bị hủy hoại.
Minh Hoa Chương khép sổ sách lại, hỏi dược đồng: “Ngươi có một đại sư huynh tên là Tống Nham Bách à?”
Dược đồng gật đầu với một biên độ rất nhỏ, Minh Hoa Chương hỏi: “Hắn ta đã chết thế nào?”
“Sư phụ nói là lúc bào chế dược liệu, sư huynh không cẩn thận, tính sai trình tự làm việc nên mới trúng độc mà chết.” Dược đồng thành thật kể: “Cho nên yêu cầu mà sư phụ dành cho ta vô cùng khắt khe, chưa bao giờ để ta động lung tung vào dược liệu. Mỗi ngày ta làm gì, dùng bao nhiêu thảo dược, ta đều phải bẩm báo lại với sư phụ.”
Minh Hoa Chương chậm rãi gật đầu, hắn lại hỏi: “Trong Hồi Xuân Đường còn đồ gì mà sư huynh của ngươi để lại không? Tốt nhất là thư từ, bút tích các loại.”
Dược đồng nhăn mặt suy nghĩ cả một lúc, cuối cùng chỉ nói: “Ta không biết, ta đi tìm thử xem.”
Phản ứng của dược động này chậm chạp, không được lanh lợi cho lắm, có lẽ ưu điểm duy nhất chính là nghe lời. Hắn ta vùi đầu vào mà lục lọi tìm tòi cả hồi lâu, sau đó lôi ra được một xấp giấy lộn ở dưới giường của mình, nói: “Đây là của sư huynh để lại, về sau thì ta cũng quên mất, có được tính là bút tích không?”
Minh Hoa Chương gật đầu: “Tính, đa tạ.”
Dược đồng tránh ra, Minh Hoa Chương ngồi trong căn phòng lộn xộn chật hẹp của dược đồng, chậm rãi giở đồ mà Tống Nham Bách để lại ra để xem.
Dược đồng nói không sai, đây đúng là một đống giấy vụn, từ truyện, sách ảnh cho đến giấy dầu, thứ gì cũng có đủ cả. Lúc Minh Hoa Chương đang tìm manh mối có ích trong đống đồ lộn xộn này, thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện quen thuộc, Minh Hoa Chương thở dài, nâng cao giọng lên mà nói: “Đừng hỏi nữa, ta ở trong này. Nhanh vào đây đi, có đồ cho mọi người xem đây.”
Mấy người Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đi vào bên trong, khi nhìn thấy Minh Hoa Chương đang đứng giữa một đống giấy lộn xộn, trên mặt đất chỉ toàn là giấy. Tạ Tế Xuyên chê bên trong bẩn thỉu nên hắn ta chỉ đứng ở cửa chứ không chịu đi vào, hắn ta hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Minh Hoa Chương cầm lấy một xấp giấy, ra hiệu cho Tạ Tế Xuyên nhìn vào rồi hỏi: “Đây là bút tích của cùng một người à?”
“Không phải.”
“Còn hai tờ này thì sao?”
“Phải.”
“Bút tích này được viết vào khoảng lúc nào?”
“Sao mà ta biết được.” Tạ Tế Xuyên nói: “Mức độ phai màu của các loại mực khác nhau sẽ khác nhau, xa quá nên ta không thấy rõ.”
Minh Hoa Chương liếc Tạ Tế Xuyên, lạnh lùng hỏi: “Chân của ngươi dùng để trang trí à? Vẫn chưa học đi hả?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Tế Xuyên ngáp một cái thật là dài, như thể là tai cũng được dùng để trang trí vậy, hùng hồn đứng đó mà đáp bằng một chữ duy nhất: “Đúng.”
“Để muội, để muội!” Minh Hoa Thường nhón chân đi nhẹ, giống như con thỏ đang giẫm lên khe hở trên mặt đất mà nhảy nhảy đến bên cạnh Minh Hoa Chương, nàng thò đầu sang và hỏi: “Để muội xem! Nhị huynh, đây là cái gì vậy?”
Minh Hoa Chương ra hiệu, chỉ vào món đồ trong tay rồi nói: “Đây là bí phương được phát hiện ra trong hộc tối của Hồi Xuân Đường, đặt cùng một chỗ với bí phương tổ truyền của Sở Ký. Đây là bản nháp do Tống Nham Bách viết, nếu phán đoán dựa trên màu sắc của bút tích, thì ít nhất cũng được sáu hay bảy năm rồi.”
Minh Hoa Thường đáp một tiếng, rồi nàng lại hỏi: “Ý của huynh là Sở Ký đã chiếm phương thuốc của đồ đệ của ông ta, phải không?”
“Trước mắt thì cứ xem là vậy.” Minh Hoa Chương đưa đơn thuốc và bản nháp cho Nhậm Dao và Giang Lăng, sau đó hắn nói: “Ta đoán, Tống Nham Bách có thiên phú mạnh mẽ trong lĩnh vực y dược, được Sở Ký phát hiện ra nên ông ta nhận hắn ta làm đồ đệ. Sở Ký đã thành danh nhiều năm, lấy danh thần y tự xưng ở khắp mọi nơi, mặc dù ông ta dạy đồ đệ của mình hành y cứu người, nhưng ông ta lại không truyền dạy bản lĩnh xuất chúng của mình. Không ngờ đồ đệ là “nghé con mới đẻ không sợ cọp”, sau khi bào chế dược liệu, làm các công việc lặt vặt thay cho Sở Ký, hắn ta còn thường hay dùng phế liệu của phòng thuốc để tự thử nghiệm, lại điều chế ra được một phương thuốc mới. Phương thuốc này càng ôn hòa và cân bằng hơn, quan trọng nhất đó chính là, rẻ hơn nhiều so với phương thuốc trứ danh của Hồi Xuân Đường.”
Nhậm Dao đọc ít sách, thật sự là nàng ấy không thể nhận ra được những viết ngoáy đến mức sắp bay ra ngoài này giống chữ Khải trên phương thuốc ở chỗ nào. Nhưng mà Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên lại rất tài hoa trong văn chương, nếu bọn họ đều đã nói là cùng một người thì chắc chắn là như vậy thật rồi. Nhậm Dao nhíu mày, nàng ấy thấy vô cùng khó hiểu: “Chẳng phải đây chính là chuyện tốt à? Tống Nham Bách là đồ đệ của Sở Ký, đồ đệ nghiên cứu ra được phương thuốc rẻ hơn, không biết là sẽ cứu giúp được bao nhiêu mạng người ngoài kia nữa. Người làm sư phụ như Sở Ký, lẽ nào lại không thấy hãnh diện vì đồ đệ của mình à?”
Tạ Tế Xuyên cười khẽ một tiếng rồi nói: “Người đời có thể chấp nhận người có tiền hơn mình càng ngày càng giàu, nhưng lại không thể chấp nhận một tên ăn xin ở ngoài cửa vượt qua mình. Người làm thầy lại bị một đồ đệ trẻ tuổi, nhà nghèo, không có gì trong tay vượt qua, sao có thể hãnh diện được cơ chứ? Rõ ràng cái này phải gọi là sỉ nhục mới đúng.”
Nhậm Dao cảm thấy rất cạn lời: “Thế nên ông ta giết đồ đệ của mình à? Nhưng nếu để phương thuốc của đồ đệ trong Hồi Xuân Đường rồi đem đi bán, thì bọn họ sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn mà.”
Không biết là tại sao Sở Ký lại phát hiện ra tờ đơn thuốc này nữa. Có thể là do Tống Nham Bách phấn khích quá nên mới chia sẻ thành quả của mình với sư phụ; cũng có thể là do Sở Ký vô tình nhìn thấy, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra được rằng, khi đó Sở Ký đã hoảng loạn và tức giận tới mức độ nào.
Giữa Sở Ký và Tống Nham Bách đã xảy ra tranh chấp, vậy nên ông ta mới sinh ra sát ý, mượn cớ bào chế dược liệu mà giết chết Tống Nham Bách. Chỉ cần nhân tài mới nổi này chết đi, thì ông ta vẫn là huyền thoại mà mọi người hướng tới, ánh hào quang này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Không có ai ngờ được rằng, cảnh tượng này lại bị một nữ nhân bán cá không đáng chú ý nhìn thấy, sau đó nữ nhân này trở thành phu nhân ông chủ lầu Cẩm Tú, cũng dùng thủ đoạn bí ẩn như vậy để giết chết trượng phu của mình.
Trong phòng, không một ai nói gì, qua một lúc sau, Minh Hoa Thường thở dài một hơi: “Nhân tính là như vậy đấy, ai ai cũng hiểu đạo lý này cả, nhưng chẳng có ai sửa đổi được. Sự đời quả đúng là “nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng”, Sở Lý diệt trừ người mà ông ta cho rằng đó là đối thủ, nhưng ông ta cũng không thể ngờ rằng, quãng đời sau này ông ta luôn sống dưới cái bóng của đồ đệ mình. Lần trước ta nghe dược đồng nói rằng, có đôi khi, Sở Ký sẽ đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng thuốc, tự nhốt mình trong đó mà đun nấu dược liệu. Nếu muội đoán không sai, thì có lẽ là ông ta đang cố gắng bắt chước đơn thuốc của Tống Nham Bách.”
Giống như những gì mà trước đó Thái y thự đã nói, có đơn thuốc không có nghĩa là có thể giải mã được bí mật của đối phương, từ trình tự bào chế cho đến trình tự phối thuốc đều sẽ quyết định dược tính, nếu thiếu đi một chút thì sẽ kém hơn rất xa. Sở Ký luôn có mưu đồ giải mã được đơn thuốc của Tống Nhám Bách, nhưng ông ta vẫn không bao giờ có được nó.
Đây vốn nên là thế cờ đôi bên cùng có lợi, Tống Nham Bách cần danh tiếng và thương hiệu của Hồi Xuân Đường, còn Sở Ký có thể nhận một thiếu niên vô cùng tài năng, tương lai rộng mở làm đồ đệ, nếu họ hợp tác với nhau, cả thầy trò bọn họ đều có thể hưởng trọn cả danh và lợi. Chứ không phải là giống như như bây giờ, Sở Ký nhìn thấy núi châu báu nhưng lại không thể chiếm làm của riêng được, thiên tài đã sớm rơi rụng trong sự thất vọng và khốn đốn, phương thuốc vốn nên tạo phúc cho vạn dân lại cứ thất truyền theo cách thức ấy.
Tâm trạng của cả năm người đều có phần sa sút, Minh Hoa Chương tỉnh táo lại, hắn cất phương thuốc và bản nháp đi, kêu nha dịch bỏ vào trong túi vật chứng. Phòng của dược đồng rất nhỏ, Minh Hoa Thường chủ động đi ra ngoài, để lại chỗ cho người làm việc.
Nàng nhìn tới nhìn lui, quan sai đang bận rộn chợt nói: “Chúng ta đã tra xét nhiều như vậy rồi, nhưng vấn đề ban đầu vẫn cứ mãi không được giải quyết được. Liễu thị không thừa nhận là thuốc nổ có liên quan đến nàng ta, vậy thì kẻ giết Sở Ký là ai?”
Sở Ký có đạo đức và uy tín rất cao trong dân gian, nếu không xảy ra lần nổ này, e rằng những chuyện mà ông ta làm với đồ đệ của mình sẽ mãi mãi bị phủ bụi dưới sự huy hoàng ấy. Liễu thị thừa nhận rằng nàng ta đã xuống tay sát hại trượng phu của mình, không lý nào nàng ta lại nói dối. Còn Phùng Lương thì cũng không có hiềm nghi gây án. Vậy thì, còn ai muốn giết Tiền Ích và Sở Ký nữa đây?
Cha mẹ và người thân của Tống Nham Bách à? Hay là nói, giữa Sở Ký và Tiền Ích vẫn còn có một mối liên hệ gì đó mà bọn họ không hề biết?
Minh Hoa Chương đang bận rộn, Tạ Tế Xuyên đề nghị đi đến hiện trường xảy ra vụ cháy nổ để xem xét thử, Minh Hoa Thường cũng không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay. Bốn người họ đang tìm dấu vết thuốc nổ để lại, thì đột nhiên, có một nha dịch chạy vào, hô vang: “Thiếu doãn ơi, huynh đệ ở chợ Tây truyền tin đến, bọn họ đã tìm được Hắc Hổ rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro