Song Bích

Hẹn hò

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Một khoảng thời gian trước, Minh Hoa Thường không chỉ đi ra ngoài một mình mà còn gặp phải hung thủ, khi Trấn Quốc Công hay tin, suýt chút nữa là ông đã sợ chết khiếp rồi, từ đó trở đi, ông càng theo dõi Minh Hoa Thường sát sao hơn, gần như là không cho phép nàng đi ra ngoài. Vốn dĩ Minh Hoa Thường còn đang thấy tiếc vì đây là năm đầu tiên nàng đến Trường An, ấy thế mà nàng lại không đi xem hoa đăng được, không ngờ là tình thế lại xoay chuyển, nhờ “thơm lây” từ phủ Thành Quốc Công mà nàng lại được ra ngoài rồi.

Dù phủ Trấn Quốc Công có lụn bại hơn cả mức lụn bại đi chăng nữa, thì cũng sẽ không đến mức mượn dùng tạm hộ vệ của nhà khác, chỉ vì bệnh đa nghi nên Trấn Quốc Công mới không yên tâm để Minh Hoa Thường đi đến nơi nhiều người mà thôi. Bây giờ thì cũng đã đồng ý với người ngoài rồi, thế nên, tất nhiên là Trấn Quốc Công sẽ sắp xếp người hầu cho bọn họ. Minh Hoa Thường vô cùng mừng rỡ, mấy người Chiêu Tài cũng vui vẻ lắm, họ vây quanh nàng, líu ríu thảo luận về trang phục, trang sức sẽ chưng diện vào ngày Tết Nguyên tiêu. Mãi cho đến khi tai của Minh Hoa Thường đã rảnh rang được một chút, thì nàng mới chợt nhận ra là mình đã không thấy Minh Hoa Chương đâu nữa rồi.

Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh đâu?”

Nha hoàn xung quanh nhìn qua nhìn lại hai bên, sau đó đáp: “Có lẽ nhị lang quân không mấy hứng thú khi nghe những lời này nên đã đi trước rồi.”

Minh Hoa Thường suy nghĩ một lúc, những chủ đề nói chuyện này không hề phù hợp với tính tình của Minh Hoa Chương nên nàng cũng không hỏi thêm nữa. Ở trong phòng, nhị phòng và tam phòng đều đang sôi nổi trò chuyện, Minh Chước thì làm nũng đòi hỏi đồ trang sức từ lão phu nhân, Minh Hoa Thường thấy bây giờ không phải là thời điểm nên cáo từ nên chỉ đành mỉm cười lắng nghe.

Rất nhanh sau đó, mặt mày Minh lão phu nhân cũng dần hiện lên ý cười trước các “chiêu thức” làm nũng của cháu gái, bà ta liếc mắt nhìn mọi người rồi nói: “Bình thường thì cũng thôi, nhưng hôm Tết Nguyên tiêu chúng ta sẽ đi cùng Trình gia, không được phép làm cho phủ Trấn Quốc Công mất mặt. Lục Khởi, trong hòm của ta có mấy cây trâm cài tóc, ngươi đi lấy đến đây để cho ba vị nương tử lựa chọn.”

Minh Dư và Minh Chước nghe xong thì vội cười nói lời cảm tạ. Thật ra Minh Hoa Thường không mấy hứng thú với mấy món đồ trang sức ấy, nhưng tổ mẫu có lòng tốt, nàng không thể làm phật ý tổ mẫu được, bởi vậy mà nàng cũng giả vờ tỏ vẻ là mình rất yêu thích rồi chọn bừa một cây.

Sau khi Minh Dư và Minh Chước chọn ra được những món trang sức vừa ý, thì thời gian cũng trôi xa lắm rồi. Minh Hoa Thường nghĩ, cuối cùng nàng cũng có thể đi được rồi, khi nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, nàng chợt bị Trấn Quốc Công gọi lại.

Trấn Quốc Công nói: “Thường Thường, con đi theo ta.”

Minh Hoa Thường đàng phải mặc áo choàng vào mà đi theo ông. Trấn Quốc Công thấy nàng khoác một chiếc áo choàng to không vừa người thì nhíu mày lại và hỏi: “ Có vấn đề gì với trang phục của con vậy?”

Minh Hoa Thường đã sớm quen với việc sử dụng đồ của Minh Hoa Chương, nàng không mấy bận tâm mà nói: “Đây là áo của Nhị huynh. Con còn đang muốn trả lại cho huynh ấy đây, không biết huynh ấy đi đâu rồi.”

Trấn Quốc Công nhíu mày, lặng lẽ nhìn Minh Hoa Thường. Thiếu nữ da thịt trắng nõn, vẻ mặt tươi tắn như hoa, đang ở độ tuổi xuân thì, cũng chính là độ tuổi tràn đầy sức sống nhất. Nàng bọc mình trong chiếc áo choàng đen lớn mà nặng, trông nàng như một đóa thược dược vừa ngoi lên khỏi bùn đen, vươn mình ra khỏi mặt đất.

Đây rõ ràng là trang phục của nam nhân, nhưng khi nàng mặc lên, lại mang đến cảm giác thẳng thắn vô tư như thể đây là một lẽ hiển nhiên, không hề khiến cho người ta cảm thấy bất thường. Trấn Quốc Công giận tái mặt, ông nói: “Đồ của huynh trưởng con, con mặc vào thì giống cái gì? Còn không mau cởi ra đi. Nhanh đi lấy áo choàng mới cho nương tử đi.”

Bấy giờ bọn họ cũng đã đi được nửa đường rồi, nếu bây giờ mà còn bảo nàng thay trang phục nữa thì có khác nào là đang làm khó mọi người đâu? Minh Hoa Thường “bênh vực kẻ yếu”, lên tiếng thay cho nha hoàn: “Chỉ cần đi thêm hai bước nữa thôi là đến rồi mà, Nhị huynh cũng sẽ không để ý đâu, cha đừng chuốc thêm phiền phức vào người nữa.”

Trấn Quốc Công trừng mắt với Minh Hoa Thường: “Nghịch nữ, dám chống đối ta à? Còn không nhanh đi đi!”

Mặc dù ông mắng nàng là nghịch nữ, nhưng mãi cho đến khi nha hoàn mang áo choàng mới tới, thì ông mới bảo Minh Hoa Thường cởi áo choàng cũ ra. Ngay phía trước là đình viện của Trấn Quốc Công, Minh Hoa Thường vào trong thay giày, gấp áo choàng của Minh Hoa Chương lại một cách vô cùng tự nhiên, Trấn Quốc Công nhìn thấy thế thì biểu cảm trên gương mặt ông có phần kỳ lạ, ông nói: “Những việc này đã có nha hoàn làm rồi, không đến lượt con động tay vào làm đâu.”

“Không sao ạ, Nhị huynh quan tâm đến nhiều thứ, người khác đụng vào đồ của huynh ấy thì huynh ấy sẽ tức giận lắm. Con gấp lại giúp cho huynh ấy, một lát nữa tiện đường đi đến đưa cho huynh ấy luôn.”

Trấn Quốc Công nghe xong thì không nhịn được mà nhíu chặt hai hàng mày lại: “Từ khi nào mà con với nó trở nên thân thiết đến vậy? Còn “người khác” nữa chứ, con không phải là người khác à? Nhanh bỏ xuống đi, một lát nữa đưa đi giặt, không tới phiên con lo liệu đâu.”

Minh Hoa Thường bĩu môi, nàng đặt áo xuống, phàn nàn: “Cha cứ nói con lười mãi, không dễ gì con mới chịu khó được một lần mà cha còn muốn ngăn cản con nữa.”

Trấn Quốc Công nghe thấy lời này thì tức giận lắm: “Con chịu khó đúng chỗ quá nhỉ, ta ước gì con chịu khó trong việc cầm kỳ thi họa đấy. Qua năm là con cũng đã mười bảy tuổi rồi, nên xuất giá rồi đấy, bình thường nhớ chú ý một chút, cả ngày đừng có mà cứ chạy sang phòng nhị lang mãi như thế nữa.”

Minh Hoa Thường nhíu mày, nàng bị mắng mà chẳng hiểu tại sao lại bị mắng như thế: “Con đi tìm huynh trưởng chứ đâu phải lén lút gặp ai đâu, vì sao cha lại mắng con?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trấn Quốc Công muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, ông bày ra vẻ mặt hung dữ, nói một cách quyết: “Chỉ cần nghe lời ta nói là được, đừng hỏi nhiều như vậy nữa.”

Minh Hoa Thường nhỏ giọng “hừ” một tiếng, không phục cho lắm nhưng cũng không mạnh miệng nữa. Ngoài mặt nàng bày ra vẻ mặt oán trách, nhưng trong lòng lại lạnh ngắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cha nói thế có nghĩa là sao? Nếu như là bình thường, Minh Hoa Thường sẽ không nghĩ gì quá nhiều, nhưng nàng luôn hiểu rõ một điều, rằng nàng và Minh Hoa Chương không phải là huynh muội ruột thịt, rồi bây giờ, khi nghe thấy những gì mà Trấn Quốc Công nói, nàng chợt thấy, hình như là chỗ nào cũng ẩn giấu ý tứ sâu xa cả.

Có phải là cha cũng đã biết được gì đó rồi không? Nhưng suy đoán này cũng vô lý thật, có ai đã biết rõ rằng con mình bị ôm nhầm, ấy thế mà lại đi quan tâm đến nữ nhi không phải đứa con ruột thịt, thay vì nhanh chóng đi tìm con ruột về hay không? Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà Trấn Quốc Công cũng không tục huyền [*], từ đó có thể thấy được rằng, ông và vị thê tử đã mất có tình cảm rất tốt, và không thể nào có chuyện ông bỏ mặc máu mủ của thê tử mình lưu lạc bên ngoài được.

[*] Trong từ “tục huyền”, “tục” thuộc bộ “mịch” (sợi tơ), mang nghĩa gốc “nối liền”, rồi phái sinh các nghĩa “tiếp tục, tiếp nối, nối dõi” (như trong tục bản, tục biên, liên tục, kế tục). Còn “huyền” là “dây đàn”, rồi mở rộng nghĩa chỉ các loại “nhạc khí có dây”. Như vậy, “tục huyền” có nghĩa “nối lại dây đàn”. Trong văn hóa Hán, vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt (cho nên mới có ví von “duyên cầm sắt” – duyên vợ chồng). Do đó, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von “đoạn huyền” (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là “tục huyền” (nối lại dây đàn). (Nguồn: “Tục huyền” và “tái giá”, trích “Báo Bình Định”)

Hoặc giả là, có khi nào đứa trẻ bị ôm nhầm kia không phải là nàng hay không?

Minh Hoa Thường càng nghĩ thì lại càng lo sợ, càng bất an, lòng bàn tay cũng đã lạnh buốt luôn rồi. Trấn Quốc Công không phát hiện ra tâm tình của Minh Hoa Thường đang không hề ổn định, ông nói: “Thường Thường, con thấy thế nào về đại lang quân phủ Thành Quốc Công?”

Minh Hoa Thường đang hãi hùng khiếp vía bởi suy đoán của mình, nào còn tâm tư đâu mà quan tâm đến nam nhân nữa. Nàng thuận miệng nói: “Đoan chính thận trọng, ôn hòa giữ lễ, là một người tốt.”

Xem ra đánh giá này có nghĩa là cũng không tệ, tâm tình của Trấn Quốc Công vô cùng phức tạp, ông không biết là ông có nên vui hay không, ông hỏi trong chua xót: “Vậy có nghĩa là con cũng nguyện ý à?”

Minh Hoa Thường đang suy nghĩ về chuyện khác mà, nhưng khi nghe ông nói như thế, nàng vẫn run lên, chậm chạp hỏi lại ông: “Nguyện ý gì cơ ạ?”

Trấn Quốc Công cho rằng Minh Hoa Thường đang ngại ngùng, cảm giác trong ông lại càng ngổn ngang hơn: “Phủ Thành Quốc Công và nhà chúng ta không có qua lại gì cả, nhưng hôm nay cả nhà họ lại đến chúc Tết, trong bữa ăn còn hỏi đến con nhiều lần, con vẫn chưa biết tâm tư của bọn họ à? Trình đại lang hơi cổ hủ nhưng tốt ở chỗ hắn ta tốt tính, trong kinh thành, miễn cưỡng cũng xem hắn ta như là một mối lương duyên tốt. Thường Thường, con có đồng ý gả cho hắn ta không?”

Khi Minh Hoa Thường nghe đến đây, lại là chuyện này, nàng cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì trên gương mặt mình nữa: “Cha à, cha cứ không muốn thấy con đến vậy sao? Cứ phải trăm phương ngàn kế muốn gả con đi mới được.”

“Ta thì lại ước gì ta có thể nuôi con cả đời.” Trấn Quốc Công sầm mặt, ông lại nói: “Nhưng gái lớn gả chồng, chung quy lại, sớm muộn gì con cũng phải lập gia đình, chọn sớm thì là con chọn người ta, nếu như con còn trì hoãn thêm nữa thì sẽ là người ta chọn con đó.”

Thế đạo luôn vô cùng hà khắc với tuổi tác của nữ tử, Minh Hoa Thường đã coi nhẹ chuyện này từ lâu lắm rồi, nàng nói: “Con không thèm để ý đâu. Nếu như con thành hôn, thì chắc chắn sẽ là do con đã gặp được người khiến con muốn thành hôn, chắc chắn không phải là vì “đã đến tuổi nên cần phải thành hôn”. Nếu mãi không gặp được người ấy, con ở một mình cả đời này cũng được.”

“Làm càn!” Trấn Quốc Công quát lớn: “Con nghĩ về chuyện này nhẹ nhàng quá nhỉ? Lúc ta còn sống thì ta còn có thể che chở cho con; nhưng đến khi ta mất đi rồi, thì còn có ai không oán không cầu mà nguyện ý trông nom con, bảo vệ con nữa đây?”

Minh Hoa Thường không cần nghĩ ngợi gì mà phản bác lại ông ngay: “Nhị huynh ạ.”

Trấn Quốc Công cạn lời, ông im lặng một chút rồi nói: “Tất nhiên là ta tin, với nhân phẩm của nó thì chắc chắn là nó sẽ không bỏ mặc con. Nhưng sau này nó cũng sẽ có thê tử, có con cái, vẫn là nằm ngoài tầm tay với, con vẫn nên có mái nhà của riêng con thì sẽ tốt hơn.”

Minh Hoa Thường phát hiện ra Trấn Quốc Công đang thật lòng lo lắng cho cuộc sống tương lai của nàng, nàng không còn tranh luận việc gả hay không gả với ông nữa, mà chỉ nghiêm mặt lại và nói: “Cha à, nữ nhi đã hiểu tấm lòng của cha, nhưng e rằng Trình đại lang không phải là mối duyên tốt đâu ạ.”

Sắc mặt Trấn Quốc Công trở nên nghiêm túc ngay, ông hỏi: “Vì sao? Hôm nay hắn ta đã làm gì con hay sao?”

Minh Hoa Thường vội minh oan thay Trình Tuần: “Không ạ, con chỉ cảm thấy suy nghĩ của hắn ta và con không giống nhau, nói chuyện không hợp ạ.”

Trấn Quốc Công lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ông trừng mắt với Minh Hoa Thường: “Ta còn tưởng là chuyện gì nữa cơ. Các con vừa mới làm quen, tất nhiên là nói chuyện không hợp rồi, sau này chung đụng lâu ngày thì sẽ tốt lên thôi.”

Thật sự là Trấn Quốc Công chưa nhận thức được mức độ quan trọng của chuyện này, Minh Hoa Thường lại nghiêm túc mà nói với ông thêm một lần nữa rằng: “Nhưng, con không thích hắn ta.”

Trấn Quốc Công càng không thèm để ý đến câu nói này, ông nói: “Con còn nhỏ, cả ngày cứ nói thích với không thích, đến khi con lớn lên thêm một chút nữa thì con sẽ biết rằng, hai người có thể sống được với nhau hay không mới là điều quan trọng nhất, có thích hay không thích thì đều sẽ phai nhạt theo thời gian. Lúc ta và mẫu thân con vừa thành hôn cũng trắc trở lắm, một tháng chẳng nói với nhau được mấy câu, nhưng chẳng phải là sau này cũng đã sinh ra được huynh muội các con à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường nhíu mày lại mà nói: “Nhưng đây đâu phải là cùng một chuyện…”

Trấn Quốc Công ngắt lời nàng: “Tạm thời con đừng từ chối. Dù con không thích Trình đại lang thì cũng đừng ngại tiếp xúc với hắn ta trước, hôm Tết Nguyên tiêu con cứ đi dạo xung quanh cùng với hắn ta đi, xem thử xem cách hắn ta đối nhân xử thế ra sao, không chừng con sẽ cảm thấy người này cũng được. Nếu như con vẫn không muốn, thì sau khi con chơi Tết Nguyên tiêu về, vi phụ tự khắc sẽ từ chối giúp con. Dù phủ Trấn Quốc Công có lụn bại thì cũng sẽ không tới nỗi không lo được cho con một miếng cơm đâu.”

Minh Hoa Thường nở nụ cười, miệng nhỏ bắt đầu lẩm bẩm: “Không chỉ là một miếng cơm đâu, con còn muốn ăn bánh cuộn thừng, bánh hấp, bánh vỏ giòn, bánh canh, bánh ngọt thủy tinh…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trấn Quốc Công vừa tức vừa bất đắc dĩ, chỉ biết cười mà nhìn tiểu nữ nhi giơ ngón tay ra đếm món ăn. Không biết ông chợt nghĩ đến điều gì, mà ánh mắt trở nên xa xăm tang thương, sau khi Minh Hoa Thường liệt kê gần hết tên của các món ăn, Trấn Quốc Công mới nói: “Được rồi, biết con ăn khoẻ rồi, không để con chết đói đâu. Người đâu, đến phòng bếp gọi những món nhị nương tử vừa nói rồi đưa đến đây. Lâu lắm rồi người nhà ta không ăn cơm cùng nhau, đi gọi nhị lang tới đây luôn đi.”

Minh Hoa Thường nhiệt tình trong việc chọn món ăn hơn hẳn việc chọn trang sức, nàng chạy đi dặn dò những vấn đề liên quan đến chuyện ăn uống, như thể là chỉ hận sao mình không thể dặn dò luôn cả việc món nào nên bỏ gia vị gì vào. Nàng nói đến nỗi khô hết cả họng, khi nàng đang nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng, thì nàng chợt nghe thấy tiếng vấn an bên ngoài.

Minh Ho Chương đi vào bên trong, khuôn mặt hắn lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết. Hắn cởi áo choàng ra, tự tay cất đi, lúc khom người, hắn mới nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang ngồi bên trong.

Minh Hoa Chương ngẩn ra, hắn kinh ngạc hỏi: “Thường Thường?”

Minh Hoa Thường mặc váy áo ấm nhẹ nhàng, nàng thò đầu ra khỏi màn che: “Nhị huynh, sao vậy?”

Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào đôi mắt như châu ngọc kia, hắn yên lặng cả một hồi lâu. Hắn muốn nói là hắn vẫn luôn chờ nàng, trên đường chờ, sau khi về phòng cũng chờ. Hắn cứ tưởng rằng có chuyện gì đó đang giữ chân nàng, nhưng hoá ra, chỉ là do nàng không muốn đi tìm hắn thôi ư?

Cũng phải thôi, nàng đã lớn đến nhường ấy rồi, cũng có tay có chân, có người thân có bằng hữu, có nhiều chọn lựa để “giết thời gian” như thế, nào có chuyện buộc lòng phải chọn lựa hắn thì mới được đâu?

Đây là lần đầu tiên Minh Hoa Chương thật sự nhận thức được rằng, xung quanh Minh Hoa Thường có rất nhiều người yêu thương nàng, mà hắn, hắn chỉ là một người nhỏ bé không đáng kể trong số đó mà thôi.

Minh Hoa Chương im lặng, vốn dĩ tính tình hắn đã lạnh lùng, khi hắn không gì thì cũng không có ai phát hiện ra sự bất thường nơi hắn cả. Trấn Quốc Công bảo Minh Hoa Chương ngồi xuống rồi nói: “Tết Nguyên tiêu là ngày lễ của đám thiếu niên các con, không thể lơ là được. Năm nay huynh muội các con đã mười bảy rồi, cũng nên suy xét chuyện chung thân đại sự thôi, Hoa Chương, con nghĩ thế nào?”

Minh Hoa Chương không nói gì, đôi mắt đen nhánh như mặc ngọc tẩm băng, lạnh nhạt liếc sang bên cạnh.

Giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh như thế, kính cẩn đoan chính mà đáp: “Mọi thứ xin nghe theo sắp xếp của phụ thân.”

Trấn Quốc Công lắc đầu, ông nói: “Đây là việc của con, nếu như con không có ý gì thì ta cũng không ép con. Nếu như con có ý trung nhân thì cứ tìm ta bất cứ lúc nào, dù có là tiên nữ trên cung trăng, thì ta cũng sẽ nghĩ cách đính hôn cho con.”

Minh Hoa Thường yếu ớt lên tiếng: “Cha à, ban nãy cha đâu có nói với con như vậy đâu.”

“Con im miệng đi.” Trấn Quốc Công tức giận trừng mắt nhìn Minh Hoa Thường một cái, sau đó quay sang bên cạnh, rất ấm áp mà với Minh Hoa Chương rằng: “Hoa Chương à, hôm Tết Nguyên tiêu còn làm phiền con để tâm thêm một chút, trông nom Thường Thường và Trình đại lang, đừng để nó chạy lung tung.”

Minh Hoa Thường khẽ “hừ” một tiếng, Trấn Quốc Công lại trừng mắt, ông nói: “Hừ gì mà hừ? Con ngoan ngoãn nghe lời Hoa Chương, ngắm đèn với phủ Thành Quốc Công xong thì về, không được tự ý làm gì cả, biết chưa?”

Minh Hoa Thường không hề muốn nhưng mà vẫn phải đáp lời ông rằng m: “Con biết rồi mà.”

Sắc mặt Minh Hoa Chương trắng như tuyết, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa Trấn Quốc Công và Minh Hoa Thường, như thể là đã đặt mình ngồi trên lưng ngựa nhưng lại để tuột mất dây cương, hoàn toàn mất khống chế.

Minh Hoa Chương hỏi: “Phụ thân, người dự định để cho nhị nương đi gặp Trình đại lang thật ư?”

Trấn Quốc Công từ chối cho ý kiến, ông nói: “Trình gia và chúng ta cũng xem như là môn đăng hộ đối, cứ thử ở bên nhau trước đã xem sao, những chuyện khác thì chưa vội nói đến.”

Đáy lòng Minh Hoa Chương lại lạnh lẽo, hắn quay đầu nhìn về phía Minh Hoa Thường, hy vọng mình sẽ nhìn thấy sự kháng cự, sự phản đối nơi nàng, nhưng hắn chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp tựa đóa hoa phù dung đang mỉm cười dịu dàng.

Thậm chí là nàng còn không thèm nhìn về phía hắn nữa.

Minh Hoa Chương không thể nói rõ ra được là mình đang cảm thấy như thế nào. Đây là chuyện đương nhiên, hắn là huynh trưởng của nàng, vốn dĩ việc bảo vệ muội muội chính là trách nhiệm của hắn.

Dù có là đưa muội muội đi hẹn hò với người ta cũng vậy.

Hắn đang hy vọng điều xa vời gì cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0