Song Bích

Thị uy

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Sau khi rời khỏi chính đường, Minh Dư và Minh Chước cũng biết quan sát tình hình lắm, chưa được bao lâu thì đã “vô ý” đi xa rồi, chỉ để lại mỗi Minh Hoa Thường và Trình Tuần. Hai người không hẹn mà cùng thấy hơi xấu hổ, Trình Tuần chủ động nói: “Chuyện của Tư Nguyệt, đa tạ nhị nương tử.”

Minh Hoa Thường nói: “Chờ có Nhị huynh của ta và các đại nhân phủ Kinh Triệu ra sức tìm hung thủ, ta không dám giành công.”

Minh Hoa Thường lấy lý do may mắn để đối phó với những người khác, tuy cách nói này lừa gạt được trưởng bối nhưng lại không thể lừa được Trình Tuần. Trình Tuần hỏi: “Nhị nương tử, việc nương tử vô tình gặp được Lư Độ ở chùa Thanh Thiền chỉ là một sự trùng hợp thôi ư?”

Tất nhiên là Minh Hoa Thường sẽ không thừa nhận rồi, nàng khẳng định chắc nịch rằng: “Tất nhiên.”

Môi của Trình Tuần khẽ động đậy, hắn ta nhìn Minh Hoa Thường, muốn nói rồi lại thôi. Lần trước, khi nàng chạy đến phủ Thành Quốc Công và hỏi hắn ta về chuyện của Lư tiến sĩ một cách đầy khó hiểu, khi đó Trình Tuần cũng đã cảm nhận được gì đó rồi, sau đó hắn ta lại nghe nói là Minh Hoa Thường gặp phải hung thủ ở chùa Thanh Thiền, rồi Minh Hoa Chương đã chạy đến kịp lúc và bắt sống hung thủ ngay tại chỗ, điều này càng khiến cho Trình Tuần có cơ sở để khẳng định chắc chắn suy đoán của hắn ta hơn.

Có lẽ Minh Hoa Thường đã tạo bẫy cùng với huynh trưởng của nàng để cố ý dụ bắt Lư Độ ra ngoài nhỉ? Quả đúng là không nhìn ra được mà, Minh nhị tiểu thư vô dụng và vô học, chỉ có vẻ ngoài mà người ta thường hay nói, lại có can đảm đi gặp hung thủ một mình.

Nàng sở hữu một gương mặt dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại cất giấu một trái tim can đảm và dám liều lĩnh đến nhường ấy, thật khiến người ta bất ngờ quá mà.

Thật ra thì Trình Tuần không tán thành trước việc Minh Hoa Thường lấy mình ra để mạo hiểm như vậy, chung quy lại thì nàng vẫn chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi, nàng chỉ cần ở yên trong nhà chơi với chó với mèo, thêu thùa hoa lá là được rồi, thật sự là không nên dính vào những chuyện đẫm máu đó đâu. Có điều, án mạng lần này liên quan đến muội muội hắn ta, Minh Hoa Thường vừa giúp bọn họ tìm ra hung thủ, Trình Tuần khó lòng mà nói ra lời phản đối được, bèn chân thành khuyên nhủ nàng thế này: “Nhị nương tử, ta vô cùng cảm tạ nương tử và lệnh huynh đã giải oan thay cho Tư Nguyệt, nhưng nữ nhi ở bên ngoài một mình thì nguy hiểm lắm, sau này nương tử không nên đặt mình vào nguy hiểm nữa.”

Minh Hoa Thường cười cười, nàng rũ mắt, không tiếp tục nói chuyện với hắn ta nữa. Nàng hiểu rõ ý của phu nhân Thành Quốc Công và tổ mẫu, tất nhiên là nàng cũng hiểu rằng, từ cái nhìn của thế tục, Trình Tuần quả đúng là một đối tượng thành hôn không tệ, hắn ta nói ra những lời này là vì hắn ta thật lòng muốn tốt cho nàng.

Hắn ta là kiểu lang quân quý tộc thường thấy trong thành Trường An. Từ nhỏ đã học tứ thư ngũ kinh, tiếp nhận sự giáo dục của một người thừa kế. Hắn ta sẽ cưới một vị thê tử môn đăng hộ đối, sau khi cưới sẽ cho thê tử hết thảy mọi quang vinh và thể diện, sẽ gánh vác trách nhiệm dưỡng dục con cái, xây dựng gia đình. Nhưng mà, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hắn ta sẽ không mang công vụ triều đình về nhà, sẽ không nghe thê tử nói lên cách nhìn của nàng ấy đối với việc trong triều, càng sẽ không nói với một nữ tử rằng “Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người”. Đây không phải là lỗi của Trình Tuần, vì thân là một lang quân quý tộc, việc hắn ta không đi dạo thanh lâu, không có thứ tử thứ nữ trước hôn nhân, ấy là hắn ta đã hơn đại đa số các công tử khác rồi.

Mới đây thôi, mọi chuyện vẫn còn rất tốt đẹp, Trình Tuần cũng không hiểu tại sao Minh Hoa Thường lại bất chợt trở nên xa cách hắn ta như thế, khoảng cách giữa hai người cũng theo đó mà trở nên to lớn hơn. Hắn ta dừng lại, thử tìm kiếm chủ đề nói chuyện: “Không biết bình thường nhị nương tử ở nhà làm gì, có sở thích gì không?”

“Ngoại trừ ăn ra thì là ngủ.” Minh Hoa Thường nói như thật: “Ngoài ăn uống ra, ta không am hiểu bất cứ tài nghệ gì cả.”

Trình Tuần lúng túng, cười xòa: “Nhị nương tử nói đùa rồi, Minh Thiếu doãn ở Đông Đô nổi tiếng là người tuấn tú tài giỏi, tên tuổi của hắn sánh ngang với trưởng tử Tạ thị, nương tử thân làm muội muội của hắn, sao nương tử lại không giỏi thi từ thư họa cơ chứ?”

Minh Hoa Thường mỉm cười mà nhìn hắn ta, nàng nói: “Là thật đó. Dù gì thì Nhị huynh ta làm gì cũng ưu tú hết, đã có huynh ấy mang đến sự vẻ vang cho phủ Trấn Quốc Công rồi, ta còn phải nỗ lực làm gì nữa? Chi bằng ta cứ hưởng thụ cuộc sống thôi.”

Trình Tuần khẽ run lên, hắn ta nhìn vào đôi mắt long lanh sáng ngời của nàng thiếu nữ trước mắt mình, ý cười nhẹ nhàng đong đầy trong ánh mắt nàng. Bấy giờ, hắn ta như đang rơi vào trong một làn sương mù, Minh Hoa Thường thì như đang đứng sau lớp sương mù ấy vậy, trông thì như có thể chạm tay vào, nhưng thật ra hắn ta lại không tài nào có thể nắm bắt được. Lần đầu tiên Trình Tuần cảm thấy mình không thể hiểu được một nữ tử, hắn ta không nhịn được mà hỏi: “Nữ tử trong kinh đều dùng việc có tài hoa, thạo nữ công làm vinh dự, nương tử không học những thứ này, không cảm thấy sốt ruột sao?”

“Có gì đâu mà phải sốt ruột cơ chứ?” Minh Hoa Thường vô cùng thản nhiên khi đối diện với câu hỏi này của hắn ta, nàng nói: “Ta biết ta là người thế nào, cũng biết ta muốn gì, thứ nào không cần thì ta không học, không cần phải sống giống như là những người khác.”

Lần này Trình Tuần đã im lặng cả một lúc lâu, rồi sau đó hắn ta nhìn về phía Minh Hoa Thường, nói một câu chẳng rõ nghĩa: “Nương tử không hề giống với lời đồn bên ngoài.”

Minh Hoa Thường không quan tâm người ngoài nhìn nàng với ánh mắt như thế nào, thế nên nàng chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Hoa mai ở hai bên lặng lẽ nở rộ, hương hoa lay động lòng người, Trình Tuần đi dạo một lúc, một lần nữa, hắn ta lại tìm chuyện để nói: “Hình như là quan hệ của nhị nương tử và Minh Thiếu doãn tốt lắm phải không?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường nói: “Nhị huynh của ta là lang quân tốt nhất trên đời này.”

Trình Tuần nghe thấy mấy câu này thì bất giác cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn ta lại nghĩ đến việc, Minh Hoa Thường rất ít khi đi ra khỏi phủ, thế giới của nàng chỉ có huynh trưởng mà thôi, bởi vậy mà việc nàng xem huynh trưởng là trời cũng là chuyện bình thường. Thế là hắn ta lại nói: “Minh Thiếu doãn đúng là đấng anh tài hiếm có, đến cả tổ phụ cũng khen hắn không dứt miệng. Lần tra án này, hắn đã lập công lớn, đã lộ diện trước bệ hạ và cả triều văn võ, chắc chắn là sau này hắn sẽ có thể phát triển rất mạnh mẽ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường đang muốn đáp lời, bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói đầy lạnh lùng: “Trình đại lang quân quá khen, ta không dám nhận.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoa Thường quay đầu lại, nàng trông thấy một bóng dáng của một người đạp lên tuyết đọng mà bước tới đây trong những nhành mai đỏ nở rộ. Hắn đẩy cành hoa mai hơi rũ xuống ra, hỏi Minh Hoa Thường rằng: “Sao đi nhanh vậy? Lạnh không?”

Minh Hoa Thường hơi kinh ngạc, sao Minh Hoa Chương lại tới đây? Nàng cứ nghĩ rằng, hắn sẽ muốn ở lại chính đường nói chuyện với Trấn Quốc Công và Thành Quốc Công hơn cơ.

Minh Hoa Thường không trả lời, Minh Hoa Chương bèn không hề khách sáo mà cầm lấy tay Minh Hoa Thường, hắn nắm chặt tay nàng lại và nói: “Hơi lạnh.”

Nói rồi, hắn chẳng đợi Minh Hoa Thường đáp lời mà đã cởi áo choàng của mình ra ngay, rồi hắn lại trở tay khoác chiếc áo ấy lên người Minh Hoa Thường. Minh Hoa Chương cụp mắt, nghiêm túc thắt dây áo lại cho Minh Hoa Thường, hắn rũ mi, mọi đường nét nơi gương mặt đều vô cùng lạnh lùng, trong trẻo như băng như tuyết, duy chỉ có đôi mắt là tối như mực đậm, không phân biệt được nông sâu.

Trình Tuần cảm nhận được địch ý đầy kỳ lạ từ hắn. Sao hắn ta cứ cảm thấy, hình như là Minh Hoa Chương đang cố ý làm thế để cho hắn ta xem, sao mà cứ như thể là con hổ đang công khai thể hiện quyền sở hữu sau khi nhìn thấy kẻ xâm nhập thế nhỉ?

Nhưng, Minh Hoa Thường chỉ là muội muội của hắn mà thôi, nàng không phải là vị hôn thê của hắn. Muội muội thì sớm muộn gì cũng sẽ được gả đi, phủ Thành Quốc Công và Minh gia môn đăng hộ đối, dù nói từ góc độ nào đi chăng nữa, thì Trình Tuần đều là một sự chọn lựa không tệ cho vị trí muội tế [*], sao Minh Hoa Chương lại thể hiện địch ý với hắn ta rõ ràng đến nhường ấy thế nhỉ?

[*] Muội tế là em rể.

Nhưng Trình Tuần lại nghĩ đến những lời đánh giá về Minh Hoa Chương ở trong kinh, hắn ta cảm thấy, có lẽ là do hắn ta đang “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”. Minh Hoa Chương là người có tấm lòng rộng mở, đoan chính và biết giữ lễ nhất, thế thì sao hắn lại nảy sinh kiểu tình cảm này với muội muội của hắn cho được? Có lẽ chỉ đơn giản là do tình cảm của huynh muội bọn họ rất tốt, Minh Hoa Chương thấy muội muội mình bị lạnh nên mới nôn nóng trong lòng thôi.

Trình Tuần tự giải xong thì chủ động lấy lòng đại cữu [*] tương lai của mình, hắn ta cười hỏi: “Thiếu doãn, sao ngài cũng tới đây?”

[*] Đại cữu là anh vợ.

Minh Hoa Chương chẳng nhìn hắn ta lấy một cái nào cả, mà hắn chỉ thản nhiên hỏi ngược lại rằng: “Ta đến trông muội muội của ta, có gì không được à?”

Vẻ mặt Trình Tuần hơi cứng người lại, thầm nói thật kỳ lạ, sao hai huynh muội nhà này đều không dễ nói chuyện như nhau thế nhỉ? Đây là thói quen của người Minh gia ư? Hắn ta lại tự cười nói thêm một lần nữa: “Cũng phải, nhị nương tử vừa mới thoát khỏi chùa Thanh Thiền, chẳng trách tại sao Thiếu doãn không yên lòng. Nhị nương tử có được một vị huynh trưởng tốt như Thiếu doãn, quả thật là may mắn của nàng ấy.”

Minh Hoa Chương không hề quan tâm đến lời hắn ta nói, mà hắn chỉ chuyên tâm sửa sang lại cổ áo cho Minh Hoa Thường, rồi hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói: “Việc muội ấy là muội muội của ta không phải là do muội ấy may mắn, mà là do ta may mắn.”

Khi Trình Tuần thấy rõ động tác kéo cổ áo Minh Hoa Thường mà Minh Hoa Chương đang làm, lông mày hắn ta nhanh chóng nhíu lại thật chặt, nhưng rồi hắn ta lại nhịn xuống, thầm nghĩ, bọn họ là thai long phượng, còn lớn lên bên nhau nữa, khó tránh khỏi việc họ sẽ thân mật hơn những cặp huynh muội bình thường khác một chút, hắn ta không nên nghĩ nhiều. Trình Tuần nở nụ cười đầy giả dối, lại nói: “Nói vậy thì, chẳng phải sau này ai có thể cưới được nhị nương tử thì kẻ đó sẽ càng may mắn hơn hay sao?”

“Bây giờ muội ấy đang giữ tóc tu đạo tại gia, trong một quãng thời gian ngắn sắp tới đây, muội ấy sẽ không suy xét đến việc thành hôn.”

“Nhưng nghe nói là, năm nay nhị nương tử đã mười bảy tuổi rồi.” Trình Tuần bình tĩnh nhìn Minh Hoa Chương mà nói: “Nhị nương tử không thể nào ở phủ Trấn Quốc Công cả đời được, dẫu sao thì cũng phải xuất giá.”

Đến cả một người ngoài như hắn ta mà cũng có thể hùng hồn nói rằng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời đi, Minh Hoa Chương nghe thấy thế thì lòng hắn khó chịu khôn cùng. Năm nay nàng đã mười bảy tuổi, đã chạm đến ngưỡng tuổi xuất giá trễ nhất của nữ tử theo luật sớ quy định, ai nấy không hẹn mà đều thi nhau sắp xếp những cuộc hẹn hò cho Minh Hoa Thường, thậm chí là chẳng có ai hỏi đến ý kiến của hắn nữa cơ.

Về lý trí, Minh Hoa Chương luôn hiểu rõ một điều, rằng, nữ tử không xuất giá thì sẽ phải gánh chịu rất nhiều lời đồn đãi; nhưng về mặt tình cảm, hắn không thể chứng kiến cái cảnh nàng bàn chuyện cưới gả cùng với một nam nhân khác được. Hắn chỉ đành dùng lý do là nàng không muốn gả để tự thuyết phục chính mình, rằng, hắn đang bảo vệ ý nguyện của Minh Hoa Thường chứ không phải là do lòng riêng quấy phá.

Minh Hoa Thường kéo dây áo choàng, chớp chớp mắt mà nhìn hai người này, nàng thấy hơi khó hiểu. Bọn họ đang làm cái gì vậy? Có cưới hay không cưới, lẽ ra phải là chuyện của nàng chứ nhỉ?

Minh Hoa Thường cười một tiếng, uyển chuyển cắt ngang cuộc “giao chiến” đầy khó hiểu này: “Đại tỷ và tam muội muội đã đi xa rồi, chúng ta nhanh đi tìm bọn họ đi.”

Minh Hoa Chương và Trình Tuần không hẹn mà đều cùng ngậm miệng lại, rồi sau đó họ lặng lẽ đi theo sau Minh Hoa Thường. Minh Dư và Minh Chước ngồi trong đình nghỉ ngơi, nhìn thấy ở phía xa xa là một nữ tử khoác áo choàng đen đang đến gần, phía sau nàng là hai vị lang quân, họ đi theo nàng, như “trấn giữ” hai bên trái phải của nàng, giữa ba người là một sự yên tĩnh đầy kỳ lạ.

Minh Chước thấy thế thì dẩu môi phàn nàn nói: “Tổ mẫu bất công, Nhị huynh cũng bất công. Chúng ta đã cố ý tạo cơ hội cho người ta rồi mà Nhị huynh còn chạy ra theo, sợ tỷ ấy phải chịu thiệt thòi.”

Minh Dư chỉ xem như không nghe thấy, vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo của một vị trưởng tỷ, vẫn giữ lấy sự trang nhã và khéo léo mà chào đón họ: “Trình đại lang quân, nhị đệ, nhị muội, mọi người tới rồi à. Trên người nhị muội là…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Áo choàng của ta.” Minh Hoa Chương lạnh nhạt tiếp lời, hắn nói tiếp: “Muội ấy đã đi trong rừng mai cả một lúc lâu rồi, cơ thể không chịu lạnh nổi.”

Minh Dư lặng lẽ nhíu mày, là do nàng ta gặp ảo giác à, sao nàng ta cứ nghe ra được chút quái gở trong câu nói này thế nhỉ?

Minh Dư nhanh chóng liếc mắt nhìn sang Minh Hoa Chương lạnh lùng kiêu ngạo, sáng ngời như ánh trăng, rồi nàng ta lại thầm nghĩ, có lẽ là do nàng ta nghĩ nhiều rồi, thế là nàng ta cười nói: “Là do ta sơ suất, quên nhắc nhở Nhị muội mặc áo choàng lúc ra ngoài. Liên Kiều, cầm áo lông chồn đỏ của ta qua cho Nhị muội chống lạnh đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nha hoàn đang muốn đáp “Vâng” thì Minh Hoa Chương lại lạnh lùng ngăn cản nàng ta lại, rồi hắn nói: “Không cần, muội ấy mặc của ta là được.”

Minh Dư nghẹn họng, chợt cảm nhận được một sự thị uy vô hình nào đó. Thật sự là cảm giác này vô cùng hoang đường, Minh Dư xấu hổ cười nói: “Cũng phải, Nhị đệ và Nhị muội là hai huynh muội sinh đôi, tất nhiên là sẽ hiểu rõ sở thích của Nhị muội nhất. Nếu Nhị muội lạnh thì nhanh đi vào đi, kẻo gió lạnh bên ngoài làm muội ấy cảm lạnh.”

Minh Hoa Thường bị Minh Hoa Chương bọc trong áo choàng, không kịp nói câu nào cả, thế là nàng bất giác trở thành búp bê sứ sợ lạnh sợ gió, được mọi người vây quanh, đón vào đình nghỉ mát. Thật sự là nàng chẳng biết phải làm sao nữa, hôm nay Minh Hoa Chương bị sao vậy nhỉ? Cứ như là vừa ăn trúng thuốc nổ vậy, hễ gặp ai là lại chặn họng người đó.

Một nhóm năm người ngồi trong đình, họ không nói gì với nhau, bầu không khí giữa họ yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài. Đến cả Minh Chước kiêu căng nhất cũng cảm nhận được bầu không khí này rất bất thường, nên nàng ta chỉ cúi đầu chứ không lên tiếng.

Minh Hoa Thường hứng gió lạnh cả một hồi lâu, mãi cho đến khi thật sự không nhịn được nữa, nàng bèn nói: “Mùa đông trong vườn hoa cũng không có gì để đi dạo, chỉ có rừng mai này là có thể ngắm được, có thể các vị các trưởng bối đã chờ đến sốt ruột rồi, chúng ta quay về đi.”

Trình Tuần cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn ta thấy rất tiếc nuối vì chưa nói được bao nhiêu chuyện với Minh Hoa Thường, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là phải tốn thời gian ngồi ở đây. Không hiểu sao mà việc ngồi bên cạnh Minh Hoa Chương lại vô tình mang đến cho hắn ta một cảm giác áp lực, khiến hắn ta cảm thấy rằng đạo đức của bản thân mình rất tệ, như thể là đang muốn cướp người yêu của người ta nhưng lại bị chính chủ “tóm gọn”.

Minh lão phu nhân và phu nhân Thành Quốc Công chỉ mới nói chuyện được một lúc thôi mà đã thấy Minh Hoa Thường và Trình Tuần quay về. Minh lão phu nhân khó hiểu lắm, bà ta thầm nhíu mày mà hỏi: “Đại nương, các ngươi đi dạo vườn hoa về rồi à?”

Minh Dư đáp lời: “Vâng. Nhị muội hơi lạnh nên bọn con quay về trước.”

Phu nhân Thành Quốc Công nghe xong thì chậm rãi tiếp lời: “Hôm nay gió lớn, đúng là nên quay về sớm, đợi chọn ngày có thời tiết tốt rồi đi dạo vườn hoa sau cũng không muộn. Minh lão phu nhân có phúc lớn, mấy cháu trai cháu gái đều xinh đẹp tài giỏi, tiền đồ rộng mở, quả thật khiến cho người ta phải hâm mộ mà. Không biết là trong dịp Tết Nguyên tiêu sắp tới đây, phủ Trấn Quốc Công có sắp xếp gì không?”

Minh Hoa Chương nghe xong thì nhíu mày, hắn rất muốn từ chối. Nhưng vì đang ở trước mặt trưởng bối nên hắn không thể tự ý quyết định chuyện đó được. Trấn Quốc Công trả lời: “Vẫn chưa có. Nhị nương đã kêu la đòi đi xem đèn từ trước rồi, nhưng hôm đó ta có việc nên không thể xuất phủ được, Nhị đệ muội và tam đệ muội thì thân thể không tốt, không nên ra đường chen lấn. Ta sợ không có trưởng bối trông coi, nó sẽ chạy lung tung ngoài đường phố nên không đồng ý cho nó đi.”

Minh Hoa Thường nghe được thì khẽ “hừ”, trên mặt chỉ toàn là vẻ không vui. Trình Tuần chú ý thấy vẻ mặt ấy của nàng, hắn ta không nhịn được mà khẽ cười.

Ban đầu hắn ta cho rằng, Minh Hoa Thường chỉ là một vị tiểu thư Công phủ tầm thường, chỉ biết ỷ vào việc được cưng chiều mà làm một người ngu ngốc, chẳng biết sợ gì cả; sau này, khi nàng một thân một mình chạy tới nghe ngóng về Lư Độ, khi nàng đứng ở cổng ra vào khuyên nhủ hắn ta, chính sự dũng cảm mà cẩn trọng toát ra từ nàng đã làm Trình Tuần thấy mặc cảm. Trình Tuần dần ý thức được rằng, Minh Hoa Thường không phải là một người ngu ngốc giống như trong lời đồn, không chỉ có thế, nàng còn là một nương tử vô cùng thông tuệ.

Thật ra hôm nay là lần đầu tiên hắn ta chính thức tiếp xúc với Minh Hoa Thường, hắn ta nhìn thấy sự phản nghịch, nổi loạn trên người nàng, cũng nhìn thấy vẻ đáng yêu của nàng khi nàng ở trước mặt người nhà. Mỗi một mặt mà nàng biểu hiện ra bên ngoài đều là một “nàng” rất mới, Trình Tuần không thể nhịn được sự tò mò đang dần lan tràn trong lòng mình. Rốt cuộc là Minh Hoa Thường còn có bao nhiêu sự bất ngờ nữa? Rốt cuộc là nàng sẽ còn chân thực đến mức độ nào?

Phu nhân Thành Quốc Công nhìn thấy ánh mắt của Trình Tuần thì đã biết là cháu trai mình có ý với nhị nương tử Minh gia, thế là bà ấy cũng đáp lời ngay: “Nữ lang không giống như nam lang, cả năm chỉ có mấy ngày này là có thể thoải mái đi ra ngoài. Hôm đó Trình gia cũng muốn xem đèn, nếu như Trấn Quốc Công tin tưởng chúng ta, chi bằng cứ để cho mấy vị nương tử đi cùng với đội ngũ Trình gia đi. Quốc Công đã sắp xếp thị vệ, ven đường đều được kiểm tra nghiêm ngặt, bảo đảm sẽ đưa người về tận nơi một cách bình an.”

Trình gia đã nói đến mức này rồi, Trấn Quốc Công cũng không tiện từ chối, bèn nói: “Vậy thì làm phiền Thành Quốc Công và phu nhân rồi.”

Hai nhà hẹn sẵn canh giờ và địa điểm gặp mặt hôm Tết Nguyên tiêu, sau đó cả nhà Thành Quốc Công cũng cáo từ. Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng có thể ra ngoài, nàng không thể giấu được vẻ vui sướng trên mặt mình nữa, Minh Dư và Minh Chước cũng vô cùng vui vẻ, líu ríu thảo luận xem hôm Tết Nguyên tiêu sẽ ăn mặc thế nào.

Minh Hoa Chương lạnh lùng nhìn cái cảnh Minh Hoa Thường chen chúc trong đám nha hoàn, vô cùng vui vẻ khi thảo luận với các vị tỷ muội về hôm Tết Nguyên tiêu, như thể là nàng không hề để ý đến cái ý nghĩa sâu xa ẩn giấu đằng sau việc nam nữ gặp nhau vào Tết Nguyên tiêu. Nhưng Minh Hoa Chương đã nhìn Minh Hoa Thường cả một hồi lâu rồi, vậy mà nàng chẳng hề nhìn sang hắn lấy một cái nào cả, hắn không thể kìm được sự không vui trong lòng hắn nữa, bèn lạnh mặt xoay người rời đi.

Minh Hoa Chương cố ý không kiềm chế tiếng động đi ra ngoài của mình, sau khi đi ra khỏi chính đường, hắn chậm rãi bước trên hành lang, chờ Minh Hoa Thường đuổi theo mình. Song, lần này hắn đã phải chờ rất lâu, đã sắp đi đến cửa viện Thanh Huy rồi mà phía sau vẫn không truyền đến tiếng “Nhị huynh” yêu kiều trong trẻo kia.

Trái tim Minh Hoa Chương trĩu nặng. Lẽ nào nàng muốn nghiêm túc suy nghĩ về việc thành hôn với Trình Tuần thật ư? Nhưng, rõ ràng là nàng đã nói là nàng không muốn xuất giá, muốn để Nhị huynh nuôi nàng cả đời mà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0