Nhìn Minh Hoa Chương không hề do dự gì cả, trả lời rành mạch rằng:...
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Đầu tiên là tú bà, bà ta mang tới cho Trương Tử Vân hai bầu rượu, Ngọc Quỳnh lặng lẽ nhíu mày, nhưng nàng ta cũng không lo lắng gì. Bởi vì nàng ta hạ độc ở miệng của bầu rượu, không cần biết Trương Tử Vân uống bầu rượu nào, vì trước sau gì hắn ta cũng trúng độc thôi. Mà, có khi rượu của tú bà còn giúp cho nàng ta đánh lừa tầm mắt mọi người nữa chứ.
Rồi sau đó, lúc mượn danh nghĩa ghen tỵ mà rời khỏi Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển, nàng ta đã vô tình gặp phải người trên hành lang. Nhưng Ngọc Quỳnh vẫn rất tỉnh táo, nàng ta ung dung đi vào gian phòng ngăn nhỏ để nghỉ ngơi, đến khi không còn ai ở bên ngoài nữa, nàng ta mới rón rén đi xuống lầu.
Dưới đại sảnh, nha hoàn đã hạ rèm xuống theo như ám hiệu của nàng ta, cả bình phong cũng đã được sắp xếp lại theo như những gì nàng ta đã căn dặn. Tử Diên kính phục nàng ta nhất, gần như là nàng ta nói gì cũng nghe, nàng ta lấy danh nghĩa thử thách người xem mà bảo Tử Diên sắp xếp lại bình phong và giữ kín bí mật này, và Tử Diên đã nghe theo nàng ta mà không hề do dự gì. Ngọc Quỳnh thuận lợi đi qua bình phong. Nhưng, lúc đi lên hành lang phía Đông vũ đài, nàng ta lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn khác… Nàng ta không với tới cửa thông gió của gian phòng ngăn.
Ngọc Quỳnh chỉ đành đi xuống lầu, nàng ta lén lấy con dao găm đang mang trong người ra mà cắt một đoạn lụa đỏ đi. Dải lụa rơi sau rèm che là thứ duy nhất mà nàng ta có thể tiếp xúc được, nó còn ở ngay trước mắt nàng ta nữa. Trong một khoảng thời gian ngắn trước mắt, Sơn Trà sẽ không dùng đến dải lụa này. Ngọc Quỳnh chỉ cần chờ cơn sóng gió này trôi qua rồi ám chỉ Sơn Trà thay cái mới là được, thế thì tất cả mọi thứ sẽ lại quay trở lại với tình cảnh “thần không biết quỷ không hay”.
Ngọc Quỳnh đã khổ luyện nhiều năm ở giáo phường, tuy rằng nàng ta rất có tài trong mảng hội hoạ, nhưng thật ra, khả năng vũ đạo cũng không thua kém gì. Nàng ta móc dải lụa lên tấm ván gỗ ở lầu ba rồi bò vào cửa thông gió nhờ dải lụa này. Nhờ có lối đi bí mật, nàng ta đã tiến vào được Phong Tình Tư Uyển. Nhưng, lúc bấy giờ, Ngọc Quỳnh lại phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn thứ tư trong kế hoạch của nàng ta.
Trương Tử Vân nằm ngửa bên bàn trà và ngủ thiếp đi rồi.
Hắn ta không chết!
Hóa ra, vì đề phòng Trương Tử Vân gây sự nên tú bà đã hạ thuốc mê trong hai bầu rượu. Trương Tử Vân không đụng vào miệng bầu rượu khi uống rượu, mà hắn ta đã nâng bầu rượu lên để uống, dẫn tới việc, hắn ta không hề bị trúng độc, chỉ bị bất tỉnh bởi thuốc mê của tú bà mà thôi.
Gần như là chuyện ngoài ý muốn này đã mang trong mình “tính huỷ diệt” với kế hoạch của Ngọc Quỳnh rồi. Ngọc Quỳnh đã ra tay rồi thì nàng ta quyết phải lấy được bức vẽ của Vệ Đàn đi ngay trong hôm nay. Với lòng hẹp hòi và hay đa nghi của Trương Tử Vân, sau khi tỉnh rượu, chắc chắn là hắn ta sẽ nghi ngờ nàng ta. Thế nên, giữa nàng ta và Trương Tử Vân, chỉ có một người được sống mà thôi.
Tất nhiên là Ngọc Quỳnh chọn bản thân nàng ta rồi, nàng ta phải giết chết Trương Tử Vân. Nhưng mà tú bà quá ngu xuẩn, “thành sự không có bại sự có thừa”. Sau khi bà ta cho Trương Tử Vân uống thuốc mê, hắn ta cứ cắn chặt hàm răng lại, Ngọc Quỳnh không thể rót rượu độc vào cho hắn ta được.
Khách quý bên ngoài đang rất đông, thanh âm huyên náo, người ngoài có thể tiến vào đây bất kỳ lúc nào. Ngọc Quỳnh đã thử rất lâu, bầu rượu trong tay nàng ta cũng run lên bần bật theo đôi tay, nhưng mãi mà nàng ta vẫn không thể rót rượu vào miệng Trương Tử Vân được. Điều tai hại hơn nữa đó chính là, tuy thuốc độc này không màu không vị, nhưng khi dây vào kim loại, nó sẽ để lại vệt màu đen trên thành.
Tất cả mọi thứ khác một trời một vực so với dự đoán, gần như là kế hoạch của nàng ta đã thất bại hoàn toàn rồi. Ngọc Quỳnh cố ép mình tỉnh táo lại, nhìn xung quanh rồi tìm kiếm cách giết người mới.
Nàng ta thấy nước và giấy, với sự am hiểu về hội hoạ, chẳng mấy chốc, Ngọc Quỳnh đã nghĩ ra được cách giết người thứ hai, và cách thức này cũng không để lại dấu vết gì cả.
Nàng ta thấm ướt giấy vào trong bồn nước, giấy này là hàng được đặt theo yêu cầu và nàng ta chuyên dùng để vẽ thủy thác. Thế nên, khi dính nước, giấy này sẽ không bị rách, vô cùng bền và dẻo, hoàn toàn kín hơi. Để bảo đảm, nàng ta còn dùng dải lụa vừa cắt xong để trói hai tay Trương Tử Vân lại, rồi nàng ta đè lên người hắn ta, cầm giấy ướt đẫm mà phủ lên miệng và mũi hắn ta.
Giết người, nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Nhưng, ít nhất thì quãng thời gian từ lúc khó thở cho đến lúc chết cách nhau gần lắm. Trương Tử Vân bừng tỉnh từ trong hôn mê vì khó thở, nhưng hắn ta đã hết cách xoay chuyển tình thế rồi. Ngọc Quỳnh đang đè lên người hắn ta, nàng ta vô cùng tỉnh táo khi nhìn hắn ta giãy giụa, co giật, rồi dần bất động. Nàng ta vẫn vô cùng tỉnh táo khi nhìn mặt của hắn ta chuyển từ màu đỏ sang màu trắng. Và cuối cùng, hắn ta ngả ra mặt đất rồi hoàn toàn bất động.
Cuối cùng hắn ta cũng chết rồi, bấy giờ Ngọc Quỳnh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nàng ta chợt nhận ra lưng mình đã ướt đẫm bởi một lớp mồ hôi lạnh. Chuyện đã thành ra thế này rồi, không thể dùng cái cớ phát bệnh mà tử vong được nữa. Ngọc Quỳnh bèn kéo Trương Tử Vân tới trước bàn sách, ném đống giấy ướt ban nãy vào trong đống giấy nháp, gần như hung khí giết người đã bị loại bỏ hoàn toàn. Sau đó, nàng ta rạch một đường lên cổ Trương Tử Vân, ngụy tạo thành hiện trường tự sát.
Điệp mộng tán có thể làm cho con người ta hôn mê, nhưng trước lúc bất tỉnh, nó cũng làm cho con người ta sinh ra ảo giác. Tạo hiện trường giả khiến người ta nghĩ rằng Trương Tử Vân tự giết mình trong cơn ảo giác, xem ra cũng hợp tình hợp lý đấy.
Ngọc Quỳnh tiêu hủy hết mọi dấu vết cho thấy nàng ta đã tới hiện trường. Nàng ta còn muốn mang bầu rượu đi, nhưng hôm nay nàng ta đàn tỳ bà nên mặc kiểu váy ngắn có tay áo hẹp, cuốn một bức tranh lại thì còn giấu được, chứ thật sự là không thể giấu một vật lớn như bầu rượu vàng được.
Ngọc Quỳnh hết cách, nàng ta đành phải để bầu rượu lại hiện trường, sau đó thì chỉ đành tùy cơ ứng biến thôi. Nàng ta tranh thủ quay về bằng con đường cũ, giấu bản vẽ trong lỗ khảm ngọc phía sau đàn tỳ bà trước lúc tới hành lang phía Tây vũ đài để nghỉ ngơi. Sau đó, nàng ta quay trở lại Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển để tiếp khách, tạo bằng chứng ngoại phạm cho chính mình.
Kế hoạch của nàng ta rất thành công, sau khi thi thể của Trương Tử Vân bị người ta phát hiện ra, rất nhanh sau đó, phủ Kinh Triệu đã biết chuyện. Nha môn công sai ra vào liên tục, họ thẩm vấn hết tất cả khách khứa một lượt, không người nào nghi ngờ nàng ta cả.
Hành tung của nàng ta quá sức rõ ràng, khách khứa trên cả đại sảnh đều là nhân chứng của nàng ta. Còn tú bà thì lại sợ bị quan phủ truy cứu trách nhiệm nên cũng không dám nói ra chuyện trong rượu có Điệp mộng tán. Chuyện này làm người ta xôn xao cả một đêm, nhưng Phong Tình Tư Uyển là phòng kín và vẫn còn nguyên vẹn, bên cạnh đó, chẳng ai thấy có người nào ra vào nơi đây cả. Cuối cùng, bản án này chỉ có thể đi đến kết luận tự sát mà thôi.
Lầu hai ầm ĩ cả một hồi lâu, Ngọc Quỳnh vẫn không tìm thấy cơ hội nào để đi tới hiện trường lấy bầu rượu ra. Nàng ta nghĩ, chẳng mấy chốc quan phủ sẽ rút về hết, hôm sau nàng ta lại tới hiện trường để lấy chứng cứ phạm tội về là được rồi.
Phủ Kinh Triệu không phụ sự kỳ vọng của nàng ta, quả nhiên họ ngốc nghếch như nàng ta nghĩ, vì họ đã kết luận là tự sát, nha dịch như trút được gánh nặng mà quay về đi ngủ. Ngọc Quỳnh kiên nhẫn chờ đến khi trời tối, nhưng, lúc chạng vạng tối, Thiên Hương các lại có dịp tiếp đón một nhóm khách quý tới.
Giang An Hầu thế tử và hai tùy tùng của hắn ta. Kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ của Ngọc Quỳnh đã rầm rầm vỡ tan từ chỗ này.
Ngọc Quỳnh thôi hồi tưởng, nàng ta ngước mắt lên, phát hiện đôi mắt hạnh quá xinh đẹp và rung động lòng người của vị tỳ nữ xanh xao, vàng vọt vẫn còn nhìn vào mình.
Chắc chắn tiểu cô nương này không phải là tỳ nữ. Nếu không được sống trong cảnh phú quý an bình, không được nuôi dưỡng trong sự yêu thương và tin tưởng, thì nàng sẽ không thể có được ánh mắt như thế này.
Ngọc Quỳnh chợt nghĩ, nếu gia tộc của nàng ta không gặp chuyện không may, nếu phụ thân của nàng ta không bị cuốn vào âm mưu phản nghịch, liệu rằng, có phải là nàng ta cũng sẽ có được ánh mắt như thế này không?
Đáng tiếc thay, nàng ta vĩnh viễn không có cơ hội được biết điều ấy.
Ngọc Quỳnh chỉ đành từ bỏ, nàng ta nghe thấy trong phòng vẫn còn hai hơi thở khác nữa, dù nàng ta có chạy thế nào thì cũng không thể thoát nổi. Sau khi chấp nhận cái chết, Ngọc Quỳnh trở nên cực kỳ bình tĩnh, nàng ta thản nhiên nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy chỉ đơn giản là muốn lừa ta nói ra vụ án oan sai của vi phụ, vu cáo sau lưng ta có người sai bảo. Sao? Là nữ tử thì không thể có tinh thần hiệp nghĩa, không thể xả thân báo thù cho tri kỷ à?”
Nàng ta rất thông minh và nhạy cảm, nhưng nàng ta đã hiểu lầm ý của Minh Hoa Thường rồi. Minh Hoa Thường nói: “Ta không hề có ý này. Không dối lừa gì ngươi, thật ra chúng ta là người của triều đình.”
“Triều đình?” Ngọc Quỳnh nghe xong thì chỉ muốn lên tiếng châm biếm mà thôi: “Mưu hại trung lương, quốc gia chẳng còn là quốc gia, một đám nịnh thần tiểu nhân, đâu xứng đáng là triều đình.”
“Sao ngươi biết trong triều không có người trung thành lương thiện?”
Ba người Minh Hoa Thường, Giang Lăng và Nhậm Dao đều kinh hãi, họ đều quay phắt sang nhìn về phía bức bình phong.
Bức bình phong che rất kín, không nhìn thấy cảnh tượng phía sau, nhưng, bấy giờ lại có một giọng nói như gió thổi rừng cây, như suối chảy qua đá, chậm rãi vang lên: “Sao ngươi biết chúng ta không phải là người trung thành lương thiện?”
Trong lúc mọi người vẫn còn đang sững sờ, có một tiếng nói lạnh lùng, nghe chẳng ăn nhập với bầu không khí, vang lên. Tạ Tế Xuyên hỏi: “Ngươi đang nói chính bản thân ngươi đấy à?”
Minh Hoa Chương không trả lời Tạ Tế Xuyên, hắn đi ra khỏi bình phong, bình thản nói với Ngọc Quỳnh rằng: “Chúng ta nhận lệnh của triều đình, lấy bản vẽ cung Đại Minh về, bảo vệ hoàng thất và các vị quan trụ cột của triều đình trở về cố đô.”
Ngọc Quỳnh nhìn bức bình phong, nàng ta đã sửng sốt cả một lúc. Không thể nói khuôn mặt của vị thiếu niên này là tuấn tú, nhưng ánh mắt hắn kiên định, vai lưng thẳng tắp, khí chất ngay thẳng và nghiêm nghị này vượt xa vẻ bề ngoài.
Ngọc Quỳnh đã qua cái tuổi chỉ tin vào những lời nói “chót lưỡi đầu môi” lâu rồi. Nhưng mà, dưới ánh nến, khi nàng ta nhìn thiếu niên lang như tùng như trúc này, không hiểu sao nàng ta lại tin vào lời hắn nói.
Có lẽ trong triều vẫn còn những thần tử tốt vì nước vì dân, có lẽ bọn họ là những người tốt thực thụ.
Hình như Minh Hoa Thường cũng thấy hai đầu lông mày của Ngọc Quỳnh đã thả lỏng, nàng bèn “rèn sắt khi còn nóng” luôn, nàng lại nói: “Triệu cô nương, ngươi xem, thủ lĩnh của đội chúng ta cũng ra gặp ngươi rồi. Nếu chúng ta muốn hại ngươi thật thì cần gì phải vòng vo như vậy? Lý do chúng ta cần bản vẽ cung Đại Minh hết sức ngay thẳng. Sau khi chúng ta lấy được bản vẽ, chắc chắn chúng ta sẽ nghiêm túc tuân thủ lời hứa, sẽ để ngươi rời đi trong bình an.”
Minh Hoa Chương chậm rãi đi tới gần Ngọc Quỳnh và Minh Hoa Thường, khi khoảng cách giữa hắn và hai người họ chỉ còn lại ba bước, hắn dừng lại, không bước tiếp nữa. Hắn khẽ gật đầu và nói: “Ta hứa.”
Ngọc Quỳnh đã dao động rồi, từ mặt người có thể nhìn ra được tâm địa dã thú, nhưng ánh mắt sẽ không thể dối lừa ai được cả. Người có ý đồ nham hiểm, hám lợi, lòng dạ đen tối, sẽ không thể có ánh mắt sạch sẽ như thế được.
Ngọc Quỳnh buông bàn tay ra khỏi đàn tỳ bà, nàng ta hỏi: “Các ngươi là người của Thái tử sao?”
Tạ Tế Xuyên chậm rãi bước ra khỏi bức bình phong, hắn ta thản nhiên nhìn Minh Hoa Chương. nhìn Minh Hoa Chương không hề do dự gì cả, trả lời rành mạch rằng: “Chúng ta là người của triều đình.”
Ngọc Quỳnh hơi thất vọng, nhưng sợi dây cung trong lòng nàng ta đã bất giác thả lỏng đi rồi. Nàng ta đưa tỳ bà cho Minh Hoa Chương rồi nói: “Thứ các ngươi muốn đang ở bên trong.”
Minh Hoa Chương nhận đàn tỳ bà, hắn nghiêm túc nhìn vào Ngọc Quỳnh, nói ra hai chữ: “Đa tạ.”
Trong nháy mắt ấy, lòng Ngọc Quỳnh dâng lên một cảm giác rất đỗi kỳ lạ. Nàng ta ngăn cản Trương Tử Vân giao bản vẽ cho người Võ gia, trong mắt những người hiểu lý lẽ trong triều, quả thực họ phải nói lời cảm tạ. Nhưng, nàng ta lại có cảm giác, lời mà thiếu niên này muốn nói không chỉ có thế mà thôi.
Minh Hoa Chương mở cấu trúc ẩn ra, có một khe hở hẹp dài hiện lên ở mặt sau của tỳ bà, trong đó có một cuộn tranh. Minh Hoa Chương mở ra, quả thật hắn đã thấy điện Hàm Nguyên rộng lớn tinh tế được đánh dấu rõ ràng. Minh Hoa Chương thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cất kỹ bản vẽ, đóng tỳ bà lại như lúc đầu rồi trả lại cho Ngọc Quỳnh bằng cả hai tay.
Ngọc Quỳnh nhận lấy, nàng ta ôm tỳ bà như ôm bằng hữu cũ. Minh Hoa Chương nói: “Triệu cô nương, đa tạ cô nương đã dũng cảm đứng ra bảo vệ quốc gia. Chúng ta sẽ giúp cô nương che giấu cái chết của Trương Tử Vân, hắn ta sẽ chỉ chết vì tự sát, không liên quan gì tới cô nương cả. Nếu ngày sau có người hỏi, cô nương cứ nói không biết là được.”
Minh Hoa Chương chắp tay với Ngọc Quỳnh, không hề khinh rẻ nàng ta là nữ tử phong trần, trịnh trọng nói: “Chúng ta từ biệt tại đây. Cô nương yên tâm, sau này ta sẽ phái người gọi Giang Lăng đi, không làm bẩn thanh danh của cô nương. Tiếp theo đây, có thể sẽ mang đến chút phiền toái cho Thiên Hương các, chúng ta hết sức xin lỗi vì điều ấy. Nếu như cô nương gặp nguy hiểm, có thể mang tấm lệnh bài này tới tiệm tơ lụa Vương Ký ở khu chợ Đông, người trong đó thấy thì sẽ dốc sức giúp đỡ cô nương. Về sau, mong cô nương tự bảo trọng, cáo từ.”
Ngọc Quỳnh im lặng, một lát sau mới đoan trang nhận lấy rồi nói: “Lang quân bảo trọng.”
Tạ Tế Xuyên đã mở cửa sổ ra rồi, Minh Hoa Chương không cần phải nhiều lời thêm nữa, hắn đáp lễ rồi xoay người. Bản vẽ cung Đại Minh ở bên ngoài thêm một khắc là lại thêm một khắc nó gặp nguy hiểm, bọn họ phải mau chóng hộ tống bản vẽ tới nơi an toàn. Ba người Minh Hoa Thường là minh bài [*] còn là người mới, không còn tác dụng như trước nữa, cứ để họ ở lại diễn nốt vậy.
[*] Minh bài: Quân bài lật từ khi bắt đầu.
Lúc đi đến bên cửa sổ, Minh Hoa Chương bỗng dừng lại, hắn quay lại và hỏi Ngọc Quỳnh rằng: “Triệu cô nương, xin hỏi tên húy của lệnh tôn là gì?”
Ngọc Quỳnh giật mình, lấy làm kinh ngạc mà hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Tạ Tế Xuyên đã ở bên ngoài chờ hắn rồi, Minh Hoa Chương thu tầm mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, nhân tiện hỏi mà thôi.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống nhân lúc ban đêm, thiếu niên chân dài tay dài, dáng người cường tráng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất khỏi phường Bình Khang ngợp trong vàng son.
Sau khi hai người họ rời đi, bao sương yên tĩnh trở lại, ba người Minh Hoa Thường nhìn nhau, không biết nên nói gì cho thoả đáng nữa. Cuối cùng, Ngọc Quỳnh bật cười lớn và hỏi: “Hóa ra ngươi mang họ Giang thật à? Chẳng lẽ, công tử là Giang thế tử thật ư?”
Hai câu hỏi này đã phá vỡ tình thế lúng túng kia. Giang Lăng quay trở lại với dáng vẻ phóng khoáng, hắn ta vắt chân mà ngồi lên giường, thần thái rất hợp với cái dáng vẻ ấy, hắn ta nói: “Tất nhiên, bổn tiểu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chưa bao giờ nói láo.”
Nhậm Dao cười lạnh, liếc mắt nhìn hắn ta: “Chó má.”
Giang Lăng có chút tức giận, mắng: “Ngươi thân là một nữ nhi gia, thế tại sao cả ngày cứ nói mấy lời này thế hả?”
“Ai cần ngươi lo?”
Ngọc Quỳnh nhìn thiếu niên thiếu nữ tươi tắn chân thật trước mặt, nàng ta bật cười, nhưng hốc mắt lại bất giác ươn ướt.
Thật tốt, thiếu niên vui cười giận mắng, khí thế ngời ngời, là ngôi sao mãi không bao giờ rơi xuống phàm trần.
Minh Hoa Thường nhìn hai người này cãi vã như trẻ con mà chỉ cảm thấy mất mặt. Nàng lúng túng cười cười, nói với Ngọc Quỳnh rằng: “Triệu tỷ tỷ, hai người bọn họ cứ vậy thôi, khiến tỷ phải chê cười rồi.”
Khoé môi Ngọc Quỳnh khẽ cong lên, khó lòng mà tin được rằng, một cô nương như thế này lại bằng lòng gọi một nữ tử phong trần như nàng ta là tỷ tỷ. Có lẽ là do gió đêm tháng Tư quá đỗi dịu dàng, nên hiếm có khi nào Ngọc Quỳnh lại có tâm trạng nói chuyện phiếm, nàng ta hỏi: “Trông bộ dạng này của các ngươi, chắc không phải dáng vẻ thật sự đâu nhỉ? Khó trách tối qua ngươi lại chuyển ra ngoài. Ban nãy, lang quân kia có vẻ để ý đến ngươi lắm, các ngươi có quan hệ thế nào vậy?”
Minh Hoa Thường giật mình, không biết nên trả lời hai câu hỏi này như thế nào. Nhưng phản ứng của Ngọc Quỳnh rất nhanh nhạy, nàng còn chưa kịp nói gì mà nàng ta đã lên tiếng chặn đứng câu chuyện lại rồi: “Là do ta đi quá giới hạn rồi. Các ngươi là người nào, trông ra sao, không nên nói cho ta biết làm gì cả. Về sau, dù chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, không nhận ra mới là tốt.”
Đây là kết quả tốt nhất cho đôi bên, nhưng Minh Hoa Thường không hiểu sao mình lại thấy buồn.
Nàng nghĩ, nàng đã có thể hiểu được những gì mà Minh Hoa Chương nói lúc nàng mới gia nhập Huyền Kiêu Vệ rồi. Chọn con đường này thì sẽ phải sống trong bóng tối cả đời, phải ngụy trang, lấy nói dối làm bạn; dù trên đường có gặp được bằng hữu hợp ý thì cũng không thể kết giao.
Minh Hoa Thường không muốn thể hiện sự mất mát này trước mặt người khác, nàng vẫn tươi cười, vui vẻ nói: “Nghe nói vẽ và nhạc của Triệu tỷ tỷ là hai thứ tuyệt nhất. Tranh thì chúng ta đã được thưởng thức rồi, nhưng còn tỳ bà thì vẫn chưa được nghe. Không biết hôm nay có thể xin chỉ bảo từ tỷ không?”
“Chuyện này có gì khó đâu.” Ngọc Quỳnh cũng rất sảng khoái, nàng ta thu váy ngồi xuống, ôm ngang tỳ bà. Ngón tay nàng ta chỉ vừa gảy nhẹ một cái thôi mà đã có thanh âm vang lên, nghe như tiếng một chuỗi ngọc lớn ngọc nhỏ lăn xuống vậy. Trong thanh âm ấy, nàng ta nói: “Ta lớn hơn các ngươi mấy tuổi, chẳng có quà gặp mặt nhưng có thể tiễn đưa, tiễn đưa các ngươi bằng một khúc “Tần Vương phá trận” vậy.”
Giang Lăng kinh ngạc: “Sát khí nặng vậy ư?”
Nhậm Dao tức giận đánh hắn ta một cái: “Sao nào? Nữ nhân không thể lên chiến trường à?”
“Không dám, không dám, tất nhiên là có thể.” Giang Lăng rất thức thời, hắn ta lại nói: “Mấy vị tỷ tỷ, muội muội, mời, các ngươi nói gì thì là cái đó.”
Dưới lầu, một vị nữ tử nhân lúc có cảnh đêm che chắn mà lùng sục khắp trong viện. Khi nàng ấy nghe thấy tiếng tỳ bà hùng hồn trên lầu thì kinh ngạc lắm, lên tiếng hỏi: “Bọn hắn đang làm gì vậy? Tới thanh lâu hưởng lạc thật đấy à?”
Bên cạnh nàng ấy là một nam tử, người nọ đang đứng chắp tay. Y nghe một lúc rồi khẽ thở dài, nói: “Vũ Tễ, không cần tìm nữa.”
Tô Vũ Tễ do dự: “Huynh…”
“Bọn họ đã hoàn thành rồi.” Tô Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ treo nơi trên cao, bất đắc dĩ cười: “Tính theo giờ thì vừa tròn một ngày. Nam Đẩu đã ra tay thì sẽ không bao giờ thất bại, quả không phải là hư danh.”
“Tất nhiên là, bây giờ nên gọi bọn họ là Song Bích rồi.”
Giang Lăng đã từng tham gia rất nhiều tiệc rượu. Với hắn ta mà nói, thịnh yến cung đình cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Nhưng thật lòng là hắn ta chưa từng nghe được khúc tỳ bà nào hay đến vậy. Sau khi khúc nhạc “Tần Vương phá trận” được tấu xong, Giang Lăng vẫn thấy chưa thỏa mãn lắm. Nhưng bấy giờ, bên ngoài Thiên Hương các lại có một đoàn người xông vào, họ lớn tiếng hỏi: “Ta là quản gia của phủ Giang An Hầu, thế tử của chúng ta đang ở đâu?”
Được rồi, Giang Lăng nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hắn ta cũng biết, đã tới lúc “hạ màn” rồi. Cuối cùng thì hắn ta cũng đã có thể chấm dứt nỗi khổ của vai diễn công tử bột.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại. Đôi huynh muội này giống y như nhau, thanh danh của Giang Lăng hắn ta không đáng tiền hay sao? Sao Minh Hoa Chương lại nỡ cho người đứng ngay cửa ra vào, lớn tiếng gọi hắn ta như vậy?
Sau khi vào thanh lâu “chơi bời”, hắn ta còn phải chịu một cái “tiếng tốt” khác là bị người hầu “đón” khỏi thanh lâu sao?
Giang Lăng không ngừng nghĩ ngợi lung tung, hắn ta đang vô cùng oán hận. Tất nhiên là Nhậm Dao và Minh Hoa Thường sẽ không để ý tới hắn ta rồi, bọn họ theo “người hầu”, thuận lợi rời khỏi Thiên Hương các.
Một ngày sau, sâu trong núi Chung Nam thanh tịnh xinh đẹp, thiếu nữ mặc y phục trắng luyện công ỉu xìu chạy bộ. Tạ Tế Xuyên ung dung đuổi theo sau nàng, nhưng hắn ra không hề lướt qua mà lại đi bên cạnh nàng.
Minh Hoa Thường kinh ngạc, nàng hỏi hắn ta: “Tạ huynh, huynh có chuyện gì à?”
“Thật ra thì cũng không có gì cả.” Tạ Tế Xuyên ngừng một lát rồi thờ ơ nói: “Bà ta chỉ là một tú bà, bức ép người lương thiện làm kỹ nữ, làm rất nhiều việc ác, mà Ngọc Quỳnh lại là tiểu thư gặp nạn, số phận trớ trêu, tài nghệ vô song. Rõ ràng muội rất thương xót cho thân thế của Ngọc Quỳnh, vì sao ngày ấy muội lại bảo vệ tú bà như thế?”
Minh Hoa Thường giật mình, nàng cụp mắt, khẽ nói: “Chuyện mà bà ta làm với nữ tử thanh lâu, chẳng phải bà ta cũng đã từng bị rồi sao? Một con ngựa là một con ngựa, những gì bà ta làm sai, rồi sẽ có người tới trừng trị bà ta, nhưng người đó không phải là ta.”
Tạ Tế Xuyên không thể hiểu được, hắn ta lại hỏi: “Nếu như người đó sẽ không bao giờ xuất hiện, để kẻ ác được chết già thì sao?”
“Đó chính là số trời rồi.” Minh Hoa Thường cười, nàng nói rất nhỏ: “Ta không thể lấy chuyện bà ta chưa từng làm mà trừng phạt bà ta vì chính nghĩa trong lòng mình được. Nếu như vậy, ta có khác gì bà ta đâu?”
Tạ Tế Xuyên quay đầu nhìn sang, hắn ta thấy khuôn mặt trắng nõn của Minh Hoa Thường, thấy đôi mắt trong veo của nàng, và thấy cả chóp mũi nho nhỏ đang đổ mồ hôi.
Nàng đúng là một cô nương kỳ lạ. Minh Hoa Thường là người có năng lực đồng cảm mạnh mẽ nhất mà Tạ Tế Xuyên từng gặp. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng của hung thủ lúc hắn ta giết người, có thể cảm nhận được sự sợ hãi của người đang cận kề cái chết, có thể cảm nhận được Ngọc Quỳnh, cảm nhận được nỗi đau khổ của rất nhiều nữ nhân bé nhỏ như Ngỗi Bạch Tuyên. Nhưng mà, lúc giao quyền lựa chọn vào tay nàng, nàng vẫn lựa chọn dừng bước như thế, vẫn chọn một mình xóa tan bóng tối, vẫn chọn kết thúc tất cả mọi nỗi khổ đau ở ngay bước này.
Rõ ràng là không có bất kỳ quy chuẩn đạo đức, luật pháp nào trói buộc nàng cả. Nàng có thể chọn nghe theo tiếng lòng mình, có thể đưa ra lời dẫn sai lệch một chút, dẫu có làm thế thì vẫn sẽ không có ai trách cứ nàng vì đã phác họa sai “chân dung” hung thủ.
Nhưng mà, nàng lại không hề làm thế.
Tạ Tế Xuyên nhìn nàng, nhìn cả một hồi lâu mà không nói lời nào, Minh Hoa Thường bị nhìn đến nỗi chính nàng cũng thấy hơi sợ hãi, nàng cẩn thận hỏi hắn ta: “Tạ huynh, còn có chuyện gì nữa à?”
Tạ Tế Xuyên hoàn hồn lại, hắn ta nhìn nàng mà cười cười, hóng chuyện nên cũng chẳng chê chuyện lớn, nói: “Cố gắng lên, muội còn năm vòng nữa đấy.”
“Hả, huynh không cần phải nhắc nhở ta đâu!”
…
Thánh Lịch năm đầu tiên, Mười lăm tháng Tư.
Tối nay không trăng. Ban ngày tập võ, đi học, hơi vô vị, chẳng thà cứ đi ngủ.
Hàn Hiệt kiểm tra bản vẽ cung Đại Minh, chắc chắn không có gì nhầm lẫn, đã đưa về Công bộ rồi. Tất nhiên là không nhầm lẫn rồi, người bình thường rất thích vẽ thêm một loạt các trình tự làm tốn thời gian, còn gọi với cái tên rất hay là “kiểm tra đối chiếu”.
Nghe nói hôm qua điện Hàm Nguyên đã được khởi công, đáng tiếc là Khâm Thiên Giám đã tính ra được rằng, một tháng sau sẽ mưa liên miên, chẳng biết điện Hàm Nguyên có thể hoàn thành đúng hạn được hay không nữa. Nếu cuối cùng không thể dời đô vì bàn giao công trình thì đúng thật là do ý trời, làm trò cười cho thiên hạ.
Gần đây Cảnh Chiêm càng ngày càng hay lưỡng lự, hắn cũng bắt đầu giống như những kẻ ngu dốt kia rồi, dần trở nên không thú vị gì cả. Nhưng mà ta lại vô tình phát hiện ra một niềm vui mới. Rõ ràng là muội ấy cũng giống hệt như những khuê tú bình thường khác, ngu dốt yếu ớt, hay lừa mình dối người. Nhưng tại sao, lần nào muội ấy đưa ra lựa chọn, thì lựa chọn ấy cũng khác dự đoán của mình thế nhỉ?
Tạm gác lại đã, cứ quan sát tiếp.
Tạ Tế Xuyên, ở gần Trường An, dưới chân núi Chung Nam.
— Vụ án thứ ba – “Bức vẽ trong đất trời”, xong.
Rồi sau đó, lúc mượn danh nghĩa ghen tỵ mà rời khỏi Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển, nàng ta đã vô tình gặp phải người trên hành lang. Nhưng Ngọc Quỳnh vẫn rất tỉnh táo, nàng ta ung dung đi vào gian phòng ngăn nhỏ để nghỉ ngơi, đến khi không còn ai ở bên ngoài nữa, nàng ta mới rón rén đi xuống lầu.
Dưới đại sảnh, nha hoàn đã hạ rèm xuống theo như ám hiệu của nàng ta, cả bình phong cũng đã được sắp xếp lại theo như những gì nàng ta đã căn dặn. Tử Diên kính phục nàng ta nhất, gần như là nàng ta nói gì cũng nghe, nàng ta lấy danh nghĩa thử thách người xem mà bảo Tử Diên sắp xếp lại bình phong và giữ kín bí mật này, và Tử Diên đã nghe theo nàng ta mà không hề do dự gì. Ngọc Quỳnh thuận lợi đi qua bình phong. Nhưng, lúc đi lên hành lang phía Đông vũ đài, nàng ta lại phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn khác… Nàng ta không với tới cửa thông gió của gian phòng ngăn.
Ngọc Quỳnh chỉ đành đi xuống lầu, nàng ta lén lấy con dao găm đang mang trong người ra mà cắt một đoạn lụa đỏ đi. Dải lụa rơi sau rèm che là thứ duy nhất mà nàng ta có thể tiếp xúc được, nó còn ở ngay trước mắt nàng ta nữa. Trong một khoảng thời gian ngắn trước mắt, Sơn Trà sẽ không dùng đến dải lụa này. Ngọc Quỳnh chỉ cần chờ cơn sóng gió này trôi qua rồi ám chỉ Sơn Trà thay cái mới là được, thế thì tất cả mọi thứ sẽ lại quay trở lại với tình cảnh “thần không biết quỷ không hay”.
Ngọc Quỳnh đã khổ luyện nhiều năm ở giáo phường, tuy rằng nàng ta rất có tài trong mảng hội hoạ, nhưng thật ra, khả năng vũ đạo cũng không thua kém gì. Nàng ta móc dải lụa lên tấm ván gỗ ở lầu ba rồi bò vào cửa thông gió nhờ dải lụa này. Nhờ có lối đi bí mật, nàng ta đã tiến vào được Phong Tình Tư Uyển. Nhưng, lúc bấy giờ, Ngọc Quỳnh lại phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn thứ tư trong kế hoạch của nàng ta.
Trương Tử Vân nằm ngửa bên bàn trà và ngủ thiếp đi rồi.
Hắn ta không chết!
Hóa ra, vì đề phòng Trương Tử Vân gây sự nên tú bà đã hạ thuốc mê trong hai bầu rượu. Trương Tử Vân không đụng vào miệng bầu rượu khi uống rượu, mà hắn ta đã nâng bầu rượu lên để uống, dẫn tới việc, hắn ta không hề bị trúng độc, chỉ bị bất tỉnh bởi thuốc mê của tú bà mà thôi.
Gần như là chuyện ngoài ý muốn này đã mang trong mình “tính huỷ diệt” với kế hoạch của Ngọc Quỳnh rồi. Ngọc Quỳnh đã ra tay rồi thì nàng ta quyết phải lấy được bức vẽ của Vệ Đàn đi ngay trong hôm nay. Với lòng hẹp hòi và hay đa nghi của Trương Tử Vân, sau khi tỉnh rượu, chắc chắn là hắn ta sẽ nghi ngờ nàng ta. Thế nên, giữa nàng ta và Trương Tử Vân, chỉ có một người được sống mà thôi.
Tất nhiên là Ngọc Quỳnh chọn bản thân nàng ta rồi, nàng ta phải giết chết Trương Tử Vân. Nhưng mà tú bà quá ngu xuẩn, “thành sự không có bại sự có thừa”. Sau khi bà ta cho Trương Tử Vân uống thuốc mê, hắn ta cứ cắn chặt hàm răng lại, Ngọc Quỳnh không thể rót rượu độc vào cho hắn ta được.
Khách quý bên ngoài đang rất đông, thanh âm huyên náo, người ngoài có thể tiến vào đây bất kỳ lúc nào. Ngọc Quỳnh đã thử rất lâu, bầu rượu trong tay nàng ta cũng run lên bần bật theo đôi tay, nhưng mãi mà nàng ta vẫn không thể rót rượu vào miệng Trương Tử Vân được. Điều tai hại hơn nữa đó chính là, tuy thuốc độc này không màu không vị, nhưng khi dây vào kim loại, nó sẽ để lại vệt màu đen trên thành.
Tất cả mọi thứ khác một trời một vực so với dự đoán, gần như là kế hoạch của nàng ta đã thất bại hoàn toàn rồi. Ngọc Quỳnh cố ép mình tỉnh táo lại, nhìn xung quanh rồi tìm kiếm cách giết người mới.
Nàng ta thấy nước và giấy, với sự am hiểu về hội hoạ, chẳng mấy chốc, Ngọc Quỳnh đã nghĩ ra được cách giết người thứ hai, và cách thức này cũng không để lại dấu vết gì cả.
Nàng ta thấm ướt giấy vào trong bồn nước, giấy này là hàng được đặt theo yêu cầu và nàng ta chuyên dùng để vẽ thủy thác. Thế nên, khi dính nước, giấy này sẽ không bị rách, vô cùng bền và dẻo, hoàn toàn kín hơi. Để bảo đảm, nàng ta còn dùng dải lụa vừa cắt xong để trói hai tay Trương Tử Vân lại, rồi nàng ta đè lên người hắn ta, cầm giấy ướt đẫm mà phủ lên miệng và mũi hắn ta.
Giết người, nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Nhưng, ít nhất thì quãng thời gian từ lúc khó thở cho đến lúc chết cách nhau gần lắm. Trương Tử Vân bừng tỉnh từ trong hôn mê vì khó thở, nhưng hắn ta đã hết cách xoay chuyển tình thế rồi. Ngọc Quỳnh đang đè lên người hắn ta, nàng ta vô cùng tỉnh táo khi nhìn hắn ta giãy giụa, co giật, rồi dần bất động. Nàng ta vẫn vô cùng tỉnh táo khi nhìn mặt của hắn ta chuyển từ màu đỏ sang màu trắng. Và cuối cùng, hắn ta ngả ra mặt đất rồi hoàn toàn bất động.
Cuối cùng hắn ta cũng chết rồi, bấy giờ Ngọc Quỳnh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nàng ta chợt nhận ra lưng mình đã ướt đẫm bởi một lớp mồ hôi lạnh. Chuyện đã thành ra thế này rồi, không thể dùng cái cớ phát bệnh mà tử vong được nữa. Ngọc Quỳnh bèn kéo Trương Tử Vân tới trước bàn sách, ném đống giấy ướt ban nãy vào trong đống giấy nháp, gần như hung khí giết người đã bị loại bỏ hoàn toàn. Sau đó, nàng ta rạch một đường lên cổ Trương Tử Vân, ngụy tạo thành hiện trường tự sát.
Điệp mộng tán có thể làm cho con người ta hôn mê, nhưng trước lúc bất tỉnh, nó cũng làm cho con người ta sinh ra ảo giác. Tạo hiện trường giả khiến người ta nghĩ rằng Trương Tử Vân tự giết mình trong cơn ảo giác, xem ra cũng hợp tình hợp lý đấy.
Ngọc Quỳnh tiêu hủy hết mọi dấu vết cho thấy nàng ta đã tới hiện trường. Nàng ta còn muốn mang bầu rượu đi, nhưng hôm nay nàng ta đàn tỳ bà nên mặc kiểu váy ngắn có tay áo hẹp, cuốn một bức tranh lại thì còn giấu được, chứ thật sự là không thể giấu một vật lớn như bầu rượu vàng được.
Ngọc Quỳnh hết cách, nàng ta đành phải để bầu rượu lại hiện trường, sau đó thì chỉ đành tùy cơ ứng biến thôi. Nàng ta tranh thủ quay về bằng con đường cũ, giấu bản vẽ trong lỗ khảm ngọc phía sau đàn tỳ bà trước lúc tới hành lang phía Tây vũ đài để nghỉ ngơi. Sau đó, nàng ta quay trở lại Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển để tiếp khách, tạo bằng chứng ngoại phạm cho chính mình.
Kế hoạch của nàng ta rất thành công, sau khi thi thể của Trương Tử Vân bị người ta phát hiện ra, rất nhanh sau đó, phủ Kinh Triệu đã biết chuyện. Nha môn công sai ra vào liên tục, họ thẩm vấn hết tất cả khách khứa một lượt, không người nào nghi ngờ nàng ta cả.
Hành tung của nàng ta quá sức rõ ràng, khách khứa trên cả đại sảnh đều là nhân chứng của nàng ta. Còn tú bà thì lại sợ bị quan phủ truy cứu trách nhiệm nên cũng không dám nói ra chuyện trong rượu có Điệp mộng tán. Chuyện này làm người ta xôn xao cả một đêm, nhưng Phong Tình Tư Uyển là phòng kín và vẫn còn nguyên vẹn, bên cạnh đó, chẳng ai thấy có người nào ra vào nơi đây cả. Cuối cùng, bản án này chỉ có thể đi đến kết luận tự sát mà thôi.
Lầu hai ầm ĩ cả một hồi lâu, Ngọc Quỳnh vẫn không tìm thấy cơ hội nào để đi tới hiện trường lấy bầu rượu ra. Nàng ta nghĩ, chẳng mấy chốc quan phủ sẽ rút về hết, hôm sau nàng ta lại tới hiện trường để lấy chứng cứ phạm tội về là được rồi.
Phủ Kinh Triệu không phụ sự kỳ vọng của nàng ta, quả nhiên họ ngốc nghếch như nàng ta nghĩ, vì họ đã kết luận là tự sát, nha dịch như trút được gánh nặng mà quay về đi ngủ. Ngọc Quỳnh kiên nhẫn chờ đến khi trời tối, nhưng, lúc chạng vạng tối, Thiên Hương các lại có dịp tiếp đón một nhóm khách quý tới.
Giang An Hầu thế tử và hai tùy tùng của hắn ta. Kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ của Ngọc Quỳnh đã rầm rầm vỡ tan từ chỗ này.
Ngọc Quỳnh thôi hồi tưởng, nàng ta ngước mắt lên, phát hiện đôi mắt hạnh quá xinh đẹp và rung động lòng người của vị tỳ nữ xanh xao, vàng vọt vẫn còn nhìn vào mình.
Chắc chắn tiểu cô nương này không phải là tỳ nữ. Nếu không được sống trong cảnh phú quý an bình, không được nuôi dưỡng trong sự yêu thương và tin tưởng, thì nàng sẽ không thể có được ánh mắt như thế này.
Ngọc Quỳnh chợt nghĩ, nếu gia tộc của nàng ta không gặp chuyện không may, nếu phụ thân của nàng ta không bị cuốn vào âm mưu phản nghịch, liệu rằng, có phải là nàng ta cũng sẽ có được ánh mắt như thế này không?
Đáng tiếc thay, nàng ta vĩnh viễn không có cơ hội được biết điều ấy.
Ngọc Quỳnh chỉ đành từ bỏ, nàng ta nghe thấy trong phòng vẫn còn hai hơi thở khác nữa, dù nàng ta có chạy thế nào thì cũng không thể thoát nổi. Sau khi chấp nhận cái chết, Ngọc Quỳnh trở nên cực kỳ bình tĩnh, nàng ta thản nhiên nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy chỉ đơn giản là muốn lừa ta nói ra vụ án oan sai của vi phụ, vu cáo sau lưng ta có người sai bảo. Sao? Là nữ tử thì không thể có tinh thần hiệp nghĩa, không thể xả thân báo thù cho tri kỷ à?”
Nàng ta rất thông minh và nhạy cảm, nhưng nàng ta đã hiểu lầm ý của Minh Hoa Thường rồi. Minh Hoa Thường nói: “Ta không hề có ý này. Không dối lừa gì ngươi, thật ra chúng ta là người của triều đình.”
“Triều đình?” Ngọc Quỳnh nghe xong thì chỉ muốn lên tiếng châm biếm mà thôi: “Mưu hại trung lương, quốc gia chẳng còn là quốc gia, một đám nịnh thần tiểu nhân, đâu xứng đáng là triều đình.”
“Sao ngươi biết trong triều không có người trung thành lương thiện?”
Ba người Minh Hoa Thường, Giang Lăng và Nhậm Dao đều kinh hãi, họ đều quay phắt sang nhìn về phía bức bình phong.
Bức bình phong che rất kín, không nhìn thấy cảnh tượng phía sau, nhưng, bấy giờ lại có một giọng nói như gió thổi rừng cây, như suối chảy qua đá, chậm rãi vang lên: “Sao ngươi biết chúng ta không phải là người trung thành lương thiện?”
Trong lúc mọi người vẫn còn đang sững sờ, có một tiếng nói lạnh lùng, nghe chẳng ăn nhập với bầu không khí, vang lên. Tạ Tế Xuyên hỏi: “Ngươi đang nói chính bản thân ngươi đấy à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Hoa Chương không trả lời Tạ Tế Xuyên, hắn đi ra khỏi bình phong, bình thản nói với Ngọc Quỳnh rằng: “Chúng ta nhận lệnh của triều đình, lấy bản vẽ cung Đại Minh về, bảo vệ hoàng thất và các vị quan trụ cột của triều đình trở về cố đô.”
Ngọc Quỳnh nhìn bức bình phong, nàng ta đã sửng sốt cả một lúc. Không thể nói khuôn mặt của vị thiếu niên này là tuấn tú, nhưng ánh mắt hắn kiên định, vai lưng thẳng tắp, khí chất ngay thẳng và nghiêm nghị này vượt xa vẻ bề ngoài.
Ngọc Quỳnh đã qua cái tuổi chỉ tin vào những lời nói “chót lưỡi đầu môi” lâu rồi. Nhưng mà, dưới ánh nến, khi nàng ta nhìn thiếu niên lang như tùng như trúc này, không hiểu sao nàng ta lại tin vào lời hắn nói.
Có lẽ trong triều vẫn còn những thần tử tốt vì nước vì dân, có lẽ bọn họ là những người tốt thực thụ.
Hình như Minh Hoa Thường cũng thấy hai đầu lông mày của Ngọc Quỳnh đã thả lỏng, nàng bèn “rèn sắt khi còn nóng” luôn, nàng lại nói: “Triệu cô nương, ngươi xem, thủ lĩnh của đội chúng ta cũng ra gặp ngươi rồi. Nếu chúng ta muốn hại ngươi thật thì cần gì phải vòng vo như vậy? Lý do chúng ta cần bản vẽ cung Đại Minh hết sức ngay thẳng. Sau khi chúng ta lấy được bản vẽ, chắc chắn chúng ta sẽ nghiêm túc tuân thủ lời hứa, sẽ để ngươi rời đi trong bình an.”
Minh Hoa Chương chậm rãi đi tới gần Ngọc Quỳnh và Minh Hoa Thường, khi khoảng cách giữa hắn và hai người họ chỉ còn lại ba bước, hắn dừng lại, không bước tiếp nữa. Hắn khẽ gật đầu và nói: “Ta hứa.”
Ngọc Quỳnh đã dao động rồi, từ mặt người có thể nhìn ra được tâm địa dã thú, nhưng ánh mắt sẽ không thể dối lừa ai được cả. Người có ý đồ nham hiểm, hám lợi, lòng dạ đen tối, sẽ không thể có ánh mắt sạch sẽ như thế được.
Ngọc Quỳnh buông bàn tay ra khỏi đàn tỳ bà, nàng ta hỏi: “Các ngươi là người của Thái tử sao?”
Tạ Tế Xuyên chậm rãi bước ra khỏi bức bình phong, hắn ta thản nhiên nhìn Minh Hoa Chương. nhìn Minh Hoa Chương không hề do dự gì cả, trả lời rành mạch rằng: “Chúng ta là người của triều đình.”
Ngọc Quỳnh hơi thất vọng, nhưng sợi dây cung trong lòng nàng ta đã bất giác thả lỏng đi rồi. Nàng ta đưa tỳ bà cho Minh Hoa Chương rồi nói: “Thứ các ngươi muốn đang ở bên trong.”
Minh Hoa Chương nhận đàn tỳ bà, hắn nghiêm túc nhìn vào Ngọc Quỳnh, nói ra hai chữ: “Đa tạ.”
Trong nháy mắt ấy, lòng Ngọc Quỳnh dâng lên một cảm giác rất đỗi kỳ lạ. Nàng ta ngăn cản Trương Tử Vân giao bản vẽ cho người Võ gia, trong mắt những người hiểu lý lẽ trong triều, quả thực họ phải nói lời cảm tạ. Nhưng, nàng ta lại có cảm giác, lời mà thiếu niên này muốn nói không chỉ có thế mà thôi.
Minh Hoa Chương mở cấu trúc ẩn ra, có một khe hở hẹp dài hiện lên ở mặt sau của tỳ bà, trong đó có một cuộn tranh. Minh Hoa Chương mở ra, quả thật hắn đã thấy điện Hàm Nguyên rộng lớn tinh tế được đánh dấu rõ ràng. Minh Hoa Chương thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cất kỹ bản vẽ, đóng tỳ bà lại như lúc đầu rồi trả lại cho Ngọc Quỳnh bằng cả hai tay.
Ngọc Quỳnh nhận lấy, nàng ta ôm tỳ bà như ôm bằng hữu cũ. Minh Hoa Chương nói: “Triệu cô nương, đa tạ cô nương đã dũng cảm đứng ra bảo vệ quốc gia. Chúng ta sẽ giúp cô nương che giấu cái chết của Trương Tử Vân, hắn ta sẽ chỉ chết vì tự sát, không liên quan gì tới cô nương cả. Nếu ngày sau có người hỏi, cô nương cứ nói không biết là được.”
Minh Hoa Chương chắp tay với Ngọc Quỳnh, không hề khinh rẻ nàng ta là nữ tử phong trần, trịnh trọng nói: “Chúng ta từ biệt tại đây. Cô nương yên tâm, sau này ta sẽ phái người gọi Giang Lăng đi, không làm bẩn thanh danh của cô nương. Tiếp theo đây, có thể sẽ mang đến chút phiền toái cho Thiên Hương các, chúng ta hết sức xin lỗi vì điều ấy. Nếu như cô nương gặp nguy hiểm, có thể mang tấm lệnh bài này tới tiệm tơ lụa Vương Ký ở khu chợ Đông, người trong đó thấy thì sẽ dốc sức giúp đỡ cô nương. Về sau, mong cô nương tự bảo trọng, cáo từ.”
Ngọc Quỳnh im lặng, một lát sau mới đoan trang nhận lấy rồi nói: “Lang quân bảo trọng.”
Tạ Tế Xuyên đã mở cửa sổ ra rồi, Minh Hoa Chương không cần phải nhiều lời thêm nữa, hắn đáp lễ rồi xoay người. Bản vẽ cung Đại Minh ở bên ngoài thêm một khắc là lại thêm một khắc nó gặp nguy hiểm, bọn họ phải mau chóng hộ tống bản vẽ tới nơi an toàn. Ba người Minh Hoa Thường là minh bài [*] còn là người mới, không còn tác dụng như trước nữa, cứ để họ ở lại diễn nốt vậy.
[*] Minh bài: Quân bài lật từ khi bắt đầu.
Lúc đi đến bên cửa sổ, Minh Hoa Chương bỗng dừng lại, hắn quay lại và hỏi Ngọc Quỳnh rằng: “Triệu cô nương, xin hỏi tên húy của lệnh tôn là gì?”
Ngọc Quỳnh giật mình, lấy làm kinh ngạc mà hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Tạ Tế Xuyên đã ở bên ngoài chờ hắn rồi, Minh Hoa Chương thu tầm mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, nhân tiện hỏi mà thôi.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống nhân lúc ban đêm, thiếu niên chân dài tay dài, dáng người cường tráng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất khỏi phường Bình Khang ngợp trong vàng son.
Sau khi hai người họ rời đi, bao sương yên tĩnh trở lại, ba người Minh Hoa Thường nhìn nhau, không biết nên nói gì cho thoả đáng nữa. Cuối cùng, Ngọc Quỳnh bật cười lớn và hỏi: “Hóa ra ngươi mang họ Giang thật à? Chẳng lẽ, công tử là Giang thế tử thật ư?”
Hai câu hỏi này đã phá vỡ tình thế lúng túng kia. Giang Lăng quay trở lại với dáng vẻ phóng khoáng, hắn ta vắt chân mà ngồi lên giường, thần thái rất hợp với cái dáng vẻ ấy, hắn ta nói: “Tất nhiên, bổn tiểu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chưa bao giờ nói láo.”
Nhậm Dao cười lạnh, liếc mắt nhìn hắn ta: “Chó má.”
Giang Lăng có chút tức giận, mắng: “Ngươi thân là một nữ nhi gia, thế tại sao cả ngày cứ nói mấy lời này thế hả?”
“Ai cần ngươi lo?”
Ngọc Quỳnh nhìn thiếu niên thiếu nữ tươi tắn chân thật trước mặt, nàng ta bật cười, nhưng hốc mắt lại bất giác ươn ướt.
Thật tốt, thiếu niên vui cười giận mắng, khí thế ngời ngời, là ngôi sao mãi không bao giờ rơi xuống phàm trần.
Minh Hoa Thường nhìn hai người này cãi vã như trẻ con mà chỉ cảm thấy mất mặt. Nàng lúng túng cười cười, nói với Ngọc Quỳnh rằng: “Triệu tỷ tỷ, hai người bọn họ cứ vậy thôi, khiến tỷ phải chê cười rồi.”
Khoé môi Ngọc Quỳnh khẽ cong lên, khó lòng mà tin được rằng, một cô nương như thế này lại bằng lòng gọi một nữ tử phong trần như nàng ta là tỷ tỷ. Có lẽ là do gió đêm tháng Tư quá đỗi dịu dàng, nên hiếm có khi nào Ngọc Quỳnh lại có tâm trạng nói chuyện phiếm, nàng ta hỏi: “Trông bộ dạng này của các ngươi, chắc không phải dáng vẻ thật sự đâu nhỉ? Khó trách tối qua ngươi lại chuyển ra ngoài. Ban nãy, lang quân kia có vẻ để ý đến ngươi lắm, các ngươi có quan hệ thế nào vậy?”
Minh Hoa Thường giật mình, không biết nên trả lời hai câu hỏi này như thế nào. Nhưng phản ứng của Ngọc Quỳnh rất nhanh nhạy, nàng còn chưa kịp nói gì mà nàng ta đã lên tiếng chặn đứng câu chuyện lại rồi: “Là do ta đi quá giới hạn rồi. Các ngươi là người nào, trông ra sao, không nên nói cho ta biết làm gì cả. Về sau, dù chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, không nhận ra mới là tốt.”
Đây là kết quả tốt nhất cho đôi bên, nhưng Minh Hoa Thường không hiểu sao mình lại thấy buồn.
Nàng nghĩ, nàng đã có thể hiểu được những gì mà Minh Hoa Chương nói lúc nàng mới gia nhập Huyền Kiêu Vệ rồi. Chọn con đường này thì sẽ phải sống trong bóng tối cả đời, phải ngụy trang, lấy nói dối làm bạn; dù trên đường có gặp được bằng hữu hợp ý thì cũng không thể kết giao.
Minh Hoa Thường không muốn thể hiện sự mất mát này trước mặt người khác, nàng vẫn tươi cười, vui vẻ nói: “Nghe nói vẽ và nhạc của Triệu tỷ tỷ là hai thứ tuyệt nhất. Tranh thì chúng ta đã được thưởng thức rồi, nhưng còn tỳ bà thì vẫn chưa được nghe. Không biết hôm nay có thể xin chỉ bảo từ tỷ không?”
“Chuyện này có gì khó đâu.” Ngọc Quỳnh cũng rất sảng khoái, nàng ta thu váy ngồi xuống, ôm ngang tỳ bà. Ngón tay nàng ta chỉ vừa gảy nhẹ một cái thôi mà đã có thanh âm vang lên, nghe như tiếng một chuỗi ngọc lớn ngọc nhỏ lăn xuống vậy. Trong thanh âm ấy, nàng ta nói: “Ta lớn hơn các ngươi mấy tuổi, chẳng có quà gặp mặt nhưng có thể tiễn đưa, tiễn đưa các ngươi bằng một khúc “Tần Vương phá trận” vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lăng kinh ngạc: “Sát khí nặng vậy ư?”
Nhậm Dao tức giận đánh hắn ta một cái: “Sao nào? Nữ nhân không thể lên chiến trường à?”
“Không dám, không dám, tất nhiên là có thể.” Giang Lăng rất thức thời, hắn ta lại nói: “Mấy vị tỷ tỷ, muội muội, mời, các ngươi nói gì thì là cái đó.”
Dưới lầu, một vị nữ tử nhân lúc có cảnh đêm che chắn mà lùng sục khắp trong viện. Khi nàng ấy nghe thấy tiếng tỳ bà hùng hồn trên lầu thì kinh ngạc lắm, lên tiếng hỏi: “Bọn hắn đang làm gì vậy? Tới thanh lâu hưởng lạc thật đấy à?”
Bên cạnh nàng ấy là một nam tử, người nọ đang đứng chắp tay. Y nghe một lúc rồi khẽ thở dài, nói: “Vũ Tễ, không cần tìm nữa.”
Tô Vũ Tễ do dự: “Huynh…”
“Bọn họ đã hoàn thành rồi.” Tô Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ treo nơi trên cao, bất đắc dĩ cười: “Tính theo giờ thì vừa tròn một ngày. Nam Đẩu đã ra tay thì sẽ không bao giờ thất bại, quả không phải là hư danh.”
“Tất nhiên là, bây giờ nên gọi bọn họ là Song Bích rồi.”
Giang Lăng đã từng tham gia rất nhiều tiệc rượu. Với hắn ta mà nói, thịnh yến cung đình cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Nhưng thật lòng là hắn ta chưa từng nghe được khúc tỳ bà nào hay đến vậy. Sau khi khúc nhạc “Tần Vương phá trận” được tấu xong, Giang Lăng vẫn thấy chưa thỏa mãn lắm. Nhưng bấy giờ, bên ngoài Thiên Hương các lại có một đoàn người xông vào, họ lớn tiếng hỏi: “Ta là quản gia của phủ Giang An Hầu, thế tử của chúng ta đang ở đâu?”
Được rồi, Giang Lăng nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hắn ta cũng biết, đã tới lúc “hạ màn” rồi. Cuối cùng thì hắn ta cũng đã có thể chấm dứt nỗi khổ của vai diễn công tử bột.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại. Đôi huynh muội này giống y như nhau, thanh danh của Giang Lăng hắn ta không đáng tiền hay sao? Sao Minh Hoa Chương lại nỡ cho người đứng ngay cửa ra vào, lớn tiếng gọi hắn ta như vậy?
Sau khi vào thanh lâu “chơi bời”, hắn ta còn phải chịu một cái “tiếng tốt” khác là bị người hầu “đón” khỏi thanh lâu sao?
Giang Lăng không ngừng nghĩ ngợi lung tung, hắn ta đang vô cùng oán hận. Tất nhiên là Nhậm Dao và Minh Hoa Thường sẽ không để ý tới hắn ta rồi, bọn họ theo “người hầu”, thuận lợi rời khỏi Thiên Hương các.
Một ngày sau, sâu trong núi Chung Nam thanh tịnh xinh đẹp, thiếu nữ mặc y phục trắng luyện công ỉu xìu chạy bộ. Tạ Tế Xuyên ung dung đuổi theo sau nàng, nhưng hắn ra không hề lướt qua mà lại đi bên cạnh nàng.
Minh Hoa Thường kinh ngạc, nàng hỏi hắn ta: “Tạ huynh, huynh có chuyện gì à?”
“Thật ra thì cũng không có gì cả.” Tạ Tế Xuyên ngừng một lát rồi thờ ơ nói: “Bà ta chỉ là một tú bà, bức ép người lương thiện làm kỹ nữ, làm rất nhiều việc ác, mà Ngọc Quỳnh lại là tiểu thư gặp nạn, số phận trớ trêu, tài nghệ vô song. Rõ ràng muội rất thương xót cho thân thế của Ngọc Quỳnh, vì sao ngày ấy muội lại bảo vệ tú bà như thế?”
Minh Hoa Thường giật mình, nàng cụp mắt, khẽ nói: “Chuyện mà bà ta làm với nữ tử thanh lâu, chẳng phải bà ta cũng đã từng bị rồi sao? Một con ngựa là một con ngựa, những gì bà ta làm sai, rồi sẽ có người tới trừng trị bà ta, nhưng người đó không phải là ta.”
Tạ Tế Xuyên không thể hiểu được, hắn ta lại hỏi: “Nếu như người đó sẽ không bao giờ xuất hiện, để kẻ ác được chết già thì sao?”
“Đó chính là số trời rồi.” Minh Hoa Thường cười, nàng nói rất nhỏ: “Ta không thể lấy chuyện bà ta chưa từng làm mà trừng phạt bà ta vì chính nghĩa trong lòng mình được. Nếu như vậy, ta có khác gì bà ta đâu?”
Tạ Tế Xuyên quay đầu nhìn sang, hắn ta thấy khuôn mặt trắng nõn của Minh Hoa Thường, thấy đôi mắt trong veo của nàng, và thấy cả chóp mũi nho nhỏ đang đổ mồ hôi.
Nàng đúng là một cô nương kỳ lạ. Minh Hoa Thường là người có năng lực đồng cảm mạnh mẽ nhất mà Tạ Tế Xuyên từng gặp. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng của hung thủ lúc hắn ta giết người, có thể cảm nhận được sự sợ hãi của người đang cận kề cái chết, có thể cảm nhận được Ngọc Quỳnh, cảm nhận được nỗi đau khổ của rất nhiều nữ nhân bé nhỏ như Ngỗi Bạch Tuyên. Nhưng mà, lúc giao quyền lựa chọn vào tay nàng, nàng vẫn lựa chọn dừng bước như thế, vẫn chọn một mình xóa tan bóng tối, vẫn chọn kết thúc tất cả mọi nỗi khổ đau ở ngay bước này.
Rõ ràng là không có bất kỳ quy chuẩn đạo đức, luật pháp nào trói buộc nàng cả. Nàng có thể chọn nghe theo tiếng lòng mình, có thể đưa ra lời dẫn sai lệch một chút, dẫu có làm thế thì vẫn sẽ không có ai trách cứ nàng vì đã phác họa sai “chân dung” hung thủ.
Nhưng mà, nàng lại không hề làm thế.
Tạ Tế Xuyên nhìn nàng, nhìn cả một hồi lâu mà không nói lời nào, Minh Hoa Thường bị nhìn đến nỗi chính nàng cũng thấy hơi sợ hãi, nàng cẩn thận hỏi hắn ta: “Tạ huynh, còn có chuyện gì nữa à?”
Tạ Tế Xuyên hoàn hồn lại, hắn ta nhìn nàng mà cười cười, hóng chuyện nên cũng chẳng chê chuyện lớn, nói: “Cố gắng lên, muội còn năm vòng nữa đấy.”
“Hả, huynh không cần phải nhắc nhở ta đâu!”
…
Thánh Lịch năm đầu tiên, Mười lăm tháng Tư.
Tối nay không trăng. Ban ngày tập võ, đi học, hơi vô vị, chẳng thà cứ đi ngủ.
Hàn Hiệt kiểm tra bản vẽ cung Đại Minh, chắc chắn không có gì nhầm lẫn, đã đưa về Công bộ rồi. Tất nhiên là không nhầm lẫn rồi, người bình thường rất thích vẽ thêm một loạt các trình tự làm tốn thời gian, còn gọi với cái tên rất hay là “kiểm tra đối chiếu”.
Nghe nói hôm qua điện Hàm Nguyên đã được khởi công, đáng tiếc là Khâm Thiên Giám đã tính ra được rằng, một tháng sau sẽ mưa liên miên, chẳng biết điện Hàm Nguyên có thể hoàn thành đúng hạn được hay không nữa. Nếu cuối cùng không thể dời đô vì bàn giao công trình thì đúng thật là do ý trời, làm trò cười cho thiên hạ.
Gần đây Cảnh Chiêm càng ngày càng hay lưỡng lự, hắn cũng bắt đầu giống như những kẻ ngu dốt kia rồi, dần trở nên không thú vị gì cả. Nhưng mà ta lại vô tình phát hiện ra một niềm vui mới. Rõ ràng là muội ấy cũng giống hệt như những khuê tú bình thường khác, ngu dốt yếu ớt, hay lừa mình dối người. Nhưng tại sao, lần nào muội ấy đưa ra lựa chọn, thì lựa chọn ấy cũng khác dự đoán của mình thế nhỉ?
Tạm gác lại đã, cứ quan sát tiếp.
Tạ Tế Xuyên, ở gần Trường An, dưới chân núi Chung Nam.
— Vụ án thứ ba – “Bức vẽ trong đất trời”, xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro