Song Bích

Thượng Dương

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Sau bữa tiệc về nhà, không có bữa xã giao nào đáng để hai người đi ra ngoài nữa, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường từ chối tiếp khách, đóng cửa lại an tâm sống cuộc sống của mình.

Lý Hoa Chương vẫn dậy sớm hơn Minh Hoa Thường như mọi ngày. Bao giờ cũng thế, hắn luyện tập buổi sáng xong thì Minh Hoa Thường mới mơ màng tỉnh lại, hắn quay về ăn sáng cùng Minh Hoa Thường, sau đó thì hai người cùng đi đến thư phòng.

Quang lộc tự nhàn nhã, ngoại trừ ngày lễ trọng đại ra thì vào những lúc còn lại, hầu như Lý Hoa Chương không cần ló mặt ra ngoài, mọi thứ đều được tiến hành theo lệ cũ. Hắn cũng yên tâm ở trong phủ, có khi thì cùng thê tử mới cưới đọc sách thảo luận, có khi Minh Hoa Thường thấy hào hứng thì sẽ bảo Lý Hoa Chương dạy nàng đánh đàn tập võ, nàng sẽ vẽ tranh cho Lý Hoa Chương xem như là thù lao, nhiều hơn cả là khi hai người ai làm việc nấy, có thể là cả một buổi chiều cũng không nói với nhau một câu nào.

Giống như khi còn bé học vỡ lòng trong học đường cũng thế, Lý Hoa Chương ngồi nghiêm chỉnh, Minh Hoa Thường thì nằm sấp trên bàn, nhờ có hắn che chắn mà an tâm ngáy o o.

Minh Hoa Thường kiên quyết phản đối sự “cạnh tranh vô nghĩa” của hắn, khi trời tối là nàng không cho phép Lý Hoa Chương chăm chỉ cặm cụi nữa, hai người cùng nhau về phòng ăn cơm. Nếu ráng chiều hôm đó đẹp, thì hai người sẽ tản bộ vòng quanh phủ Ung Vương, nhàn nhã trò chuyện.

Ân uy sâu nặng, Ung Vương nổi tiếng trong Trường An như đã mất đi ý chí chiến đấu, không còn quan tâm đến triều chính binh quyền nữa, một lòng trải qua cuộc sống thường nhật, đắm chìm trong tổ ấm dịu dàng. Lúc Minh Hoa Thường gần như đã quen với cuộc sống này, thì Thượng Dương cung đột ngột truyền tin tức Thái thượng hoàng bị bệnh đến.

Thật ra thì chuyện này cũng không quá mức kỳ lạ. Thái thượng hoàng đã tám mươi tuổi, dù đối với người già đã sống lâu mà nói, thì con số này cũng đã rất khả quan rồi. Thần Long chính biến có thể thành công được, cũng là vì nhờ vào việc Thái thượng hoàng không lên triều tận mấy tháng, việc khống chế triều đình đã dần yếu đi. Sau cung biến, Thái thượng hoàng bị ép phải nhường ngôi cho Thái tử, dời đến Thượng Dương cung. Đối với một nữ nhân đã theo đuổi hoàng vị cả đời mà nói, thì đây là một sự đả kích vô cùng to lớn.

Việc con người già đi, thường chỉ diễn ra trong nháy mắt thôi, một khi chí khí đó biến mất, nữ nhân mạnh mẽ đã từng xem tấu chương nhưng thần thái vẫn quắc thước đó sẽ nhanh chóng khô héo, dần trở thành bà lão tám mươi tuổi.

Sau khi Lý Hoa Chương nhận được tin tức này thì hắn vào cung ngay, Minh Hoa Thường không muốn phải bày ra thái độ “hư tình giả ý” với đám Vương phi Công chúa kia nên chọn ở lại Vương phủ chờ hắn. Mãi cho đến khi mặt trời đã lặn về phía Tây, khi đã có thể nhìn thấy mặt trăng lấp ló nơi chân trời, khi mà Minh Hoa Thường sắp cho rằng trong cung đã xảy ra chuyện gì đó rồi, không nhịn được muốn vào cung để tìm người, thì cuối cùng Lý Hoa Chương cũng đã về.

Minh Hoa Thường thấy Lý Hoa Chương trở về an toàn nguyên vẹn thì thở phào một hơi thật dài. Nàng không hỏi hắn vì sao về muộn, chỉ hỏi như bình thường: “Ăn cơm chưa? Ta đã bảo phòng bếp làm cá trích rồi, cá tươi lắm, lúc đưa đến phủ thì vẫn còn sống, còn nhảy lên cơ. Chàng muốn dùng một ít không?”

Lý Hoa Chương chặn lại mọi dòng suy nghĩ rắc rối trong lòng, cười đáp: “Được, làm phiền Thường Thường rồi.”

Minh Hoa Thường bảo thị nữ bày bàn, trong phủ chỉ có hai người họ, không cần chú ý đến việc chia bàn để ăn, Minh Hoa Thường ngồi bên bàn, tự tay pha nước chấm cho Lý Hoa Chương: “Đây là cách pha bí truyền của ta đó, không ảnh hưởng đến độ tươi của cá, ăn nhiều cũng sẽ không ngán, ngoại trừ ta ra thì chẳng còn ai biết cách pha nữa đâu. Chàng nếm thử xem?”

Lý Hoa Chương không thể chối từ sự nhiệt tình của nàng, bèn ăn thử một miếng từ tay Minh Hoa Thường, quả thật là nước chấm đã làm hương vị món ăn trở nên đậm đà hơn nhưng lại không làm át đi mùi hương đặc trưng của cá, cả hai kết hợp lại càng thêm bùng nổ. Lý Hoa Chương gật đầu, nói ra lời nói đến từ tận đáy lòng: “Ngon.”

Minh Hoa Thường lập tức gắp thêm một miếng, vốn dĩ ban đầu Lý Hoa Chương còn cảm thấy không có khẩu vị, nhưng có nàng ở bên, bất tri bất giác hắn đã ăn được chút ít.

Minh Hoa Thường biết hắn có chuyện sầu não, nàng cũng không ép hắn ăn quá nhiều, sau khi hắn ăn lưng dạ rồi thì bảo thị nữ dọn bàn đi. Người hầu quen tay quen chân dọn dẹp bàn ăn, sau đó thì trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Minh Hoa Thường ngồi bên cạnh Lý Hoa Chương, nàng cầm tay hắn và hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Hoa Chương khẽ thở dài, rồi hắn nhắm mắt và dựa vào vai nàng, khi hắn nói, trong giọng nói tràn đầy sự mỏi mệt: “Thái thượng hoàng bệnh nặng, vì chuyện ai đi hầu bệnh mà trong cung đã tranh luận cả một ngày trời.”

Lý Hoa Chương nghĩ đến tình hình ban ngày, dù cho có nhắm mắt lại rồi mà cũng vẫn cảm thấy hết sức khó coi. Nói “tranh luận” là đã giữ lại mặt mũi cho bọn họ rồi, Hoàng đế thì cứ luôn miệng nói cực kỳ lo lắng vì mẫu thân bị bệnh, chỉ hận không thể lấy thân mình thay thế, nhưng nước lại không thể một ngày không có vua, ông ta không thể rời khỏi cung Thái Cực, mà cung Thái Cực thì âm suy, cũng không thích hợp để Thái thượng hoàng chuyển đến dưỡng bệnh.

Tất nhiên đó chỉ là viện cớ mà thôi. Mặc dù chính quyền Võ Hoàng đã bị hủy, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẫu thân của Hoàng đế. Bỏ mặc mẫu thân tám mươi tuổi ở cung khác không quan tâm, hiếu đạo không cho phép; nhưng nếu đón về cung Thái Cực phụng dưỡng, thì Hoàng đế lại không dám.

Tính cả lúc làm Hoàng hậu, thì Võ Hoàng đã thống trị hậu cung tận bốn mươi năm, trong ngoài triều đình, nơi nào cũng có tai mắt của bà ấy, thế thì ai mà lại dám để cho bà ấy quay về trung tâm quyền lực kia chứ? Năm đó, khi đày Võ Tài tử đến chùa Cảm Nghiệp, Vương Hoàng hậu cũng cho rằng bà ấy sẽ không bao giờ có thể ngóc đầu trở lại được nữa.

Hoàng đế không tiện phụng dưỡng mẫu thân, đáng lẽ ra Hoàng hậu và Hoàng tử Công chúa phải làm thay. Nhưng mà, Vi Hoàng hậu phải quản lý hậu cung, không có cách nào có thể dành ra thời gian để quan tâm chăm sóc bà ấy được; An Lạc Công chúa thì đêm qua đột ngột bị cảm lạnh, sợ mình mà đến Thượng Dương cung thì sẽ lây bệnh cho Thái thượng hoàng; nếu như để Thái tử, cũng là thứ tam tử của Hoàng đế, Lý Trọng Tuấn, đi hầu bệnh thì Vi Hoàng hậu lại không chịu.

Đế Hậu không thể tự ý rời khỏi vị trí của họ, vậy thì còn Tương Vương, Thái Bình Công chúa, dù sao thì cũng sẽ được chứ nhỉ? Nhưng Hoàng đế biết mình đã bị nhốt ở Lư Lăng nhiều năm, không thể sánh với đệ đệ muội muội bầu bạn bên gối, được mẫu thân yêu thích. Thái thượng hoàng chỉ thoái vị thôi chứ chưa chết, nói không chừng là trong tay bà ấy còn nắm không biết bao nhiêu là “lá bài” nữa. Nếu như để Tương Vương, Thái Bình Công chúa tiếp xúc với Thái thượng hoàng, thì ai biết được liệu bọn họ có làm theo cách cũ, phát động thêm một đợt chính biến nữa hay không?

Hoàng đế kiêng kỵ đệ đệ muội muội, Tương Vương và Thái Bình Công chúa cũng không muốn đến để rồi phải đối mặt với Võ Hoàng. Tình thân trong hoàng gia lẫn lộn quá nhiều lợi ích, bọn họ hận bà ấy, e ngại bà ấy, nhưng lại cũng bắt chước bà ấy. Bọn họ học theo thủ đoạn của bà ấy, lần đầu tiên đánh bại được mẫu thân, không hề bất ngờ gì cả, vì đây cũng là lần duy nhất. Sau khi đã hưởng qua cảm giác của người thắng cuộc, nào có ai muốn quay về trước mặt kẻ địch xưa, ôn lại những tháng ngày hèn mọn yếu đuối trước kia nữa?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng vì thế mà trong cung cãi nhau ầm ĩ, ai cũng nói đầy lời hay ý đẹp, ai cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng tổng kết lại thì chỉ đơn giản là vì không liên quan gì đến mình cả.

Lý Hoa Chương nhìn cái cảnh những người đó đùn đẩy từ chối, không nhịn được mà cảm thấy bi ai.

Bi ai thay cho Cao Tông, thay Võ Hoàng, thay cho cả Đại Đường.

Lý Hoa Chương siết chặt hai tay lại, vòng tay ôm lấy eo Minh Hoa Thường từ phía sau, sau đó hắn nói: “Ban đầu bà ấy chỉ là một Tài tử bị vứt bỏ, sau đó trở thành Chiêu nghi của tân hoàng, bà ấy không bằng lòng ở trong hậu cung, thận trọng từng bước, đã trở thành thiên hậu của giai đoạn Nhị Thánh lâm triều. Có quyền lực rồi nhưng bà ấy vẫn không hài lòng, cứ muốn vén rèm châu lên, từ thiên hậu trở thành nữ Hoàng đế. Mà bây giờ bà ấy tuổi già sức yếu, bệnh nặng nằm trên giường, con cháu lại từ chối đùn đẩy cho nhau, không ai muốn gặp bà ấy.”

“Một quân vương không nên có kết thúc như thế.”

Minh Hoa Thường đã hiểu được suy nghĩ của Lý Hoa Chương, nàng lẳng lặng dựa vào Lý Hoa Chương, như một dòng nước dịu dàng bao dung, nàng hỏi hắn: “Chàng muốn làm gì?”

Ngón tay Lý Hoa Chương căng cứng, câu nói khiến hắn lần lữa, mãi không có cách nào có thể nói ra được. Hắn muốn đến Thượng Dương cung hầu bệnh, dây là chuyện hắn nên làm, cho dù là thần tử hay là cháu trai. Hắn tin rằng, nếu Thái tử Chương Hoài còn sống, nhất định là ông ấy cũng sẽ từ bỏ tất cả để đi phụng dưỡng trước giường mẫu thân trước tiên.

Nhưng bây giờ Lý Hoa Chương không chỉ có chính mình, mà hắn còn là phu quân nữa. Minh Hoa Thường tự do phóng khoáng, ghét nhất là trói buộc, nếu như hắn đến Thượng Dương cung, thì nàng nên tự xử lý thế nào đây?

Minh Hoa Thường cảm nhận được sự xoắn xuýt và áy náy của hắn, bèn chủ động nói: “Chàng quên rồi à, chúng ta đã từng móc tay nói với nhau rằng, cho dù làm gì thì cũng phải ở bên nhau. Chàng muốn làm gì thì làm đi, ta sẽ ở bên chàng.”

Lòng Lý Hoa Chương ngổn ngang trăm mối, hắn may mắn quá, may mắn vì có thể gặp được nàng sau khi đã mất đi tất cả người nhà. Lời nói đã không có cách nào có thể thể hiện được tình cảm trong hắn, Lý Hoa Chương chỉ có thể ôm Minh Hoa Thường chặt hơn, dùng giọng nói khàn khàn ấy mà đáp lời nàng: “Được.”



Việc Thái thượng hoàng bệnh giống như một cây gai, người ta kiêng kỵ nhưng lại không có cách nào nói ra được. Khi trong cung đang phiền lòng vì việc này thì Ung Vương lại chủ động xin đi, nguyện ý đến Thượng Dương cung hầu hạ Thái thượng hoàng, Ung Vương phi cũng đi cùng.

Âm thanh hư tình giả ý trong cung lập tức lắng lại, Ung Vương là dòng dõi duy nhất của Thái tử Chương Hoài, trưởng tôn đúng nghĩa của Thái thượng hoàng, đồng thời, Ung Vương cũng lớn lên ở nhà thần tử, chỉ có duyên phận gặp Thái thượng hoàng vài lần, lần đầu tiên hai người mặt đối mặt nói chuyện, có lẽ là vào đêm Thần Long chính biến. Hai bên có thù lớn hơn tình thân, không cần phải lo lắng Thái thượng hoàng nhờ vào Ung Vương để gây chuyện; đồng thời, Ung Vương lại có thân phận chính thống nhất, không cần phải lo người trong thiên hạ lấy hiếu đạo ra mà chỉ trỏ.

Hoàng đế như đã giải quyết được một “tâm bệnh”, cả người chợt trở nên nhẹ nhàng, đến nỗi, khi đi đến hậu cung cũng thấy vui vẻ hơn. Phủ Tương Vương và Thái Bình Công chúa cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, hai bên đều cảm thấy Lý Hoa Chương là người nhà, dù sao thì việc để cho hắn đi chăm sóc Võ Hoàng cũng tốt hơn là để người bên phe Vi Hoàng hậu đi.

Trong tiếng khen ngợi mang đầy rẫy những ý đồ xấu, Minh Hoa Thường thu dọn hành trang, ngay cả Tiết Đoan ngọ cũng không đón mà cứ thể chuyển vào Thượng Dương cung.

Sau khi vào Thượng Dương cung, cuộc sống không thể nào thoải mái giống như khi sống ở trong phủ Ung Vương được. Sáng sớm mỗi ngày, Minh Hoa Thường phải đi thỉnh an Thái thượng hoàng, không hề bất ngờ gì khi mà Thái thượng hoàng không cho bọn họ sắc mặt tốt, Minh Hoa Thường đứng ngoài điện tận một canh giờ, ấy thế mà đến cả mặt của Thái thượng hoàng mà nàng cũng không thể nhìn thấy. Nếu như may mắn, thì trước khi mặt trời lên cao, cung nữ trong điện sẽ đi ra, hờ hững nói: “Thái thượng hoàng khó chịu, không muốn gặp khách, Ung Vương và Ung Vương phi về đi.”

Minh Hoa Thường đã được nuông chiều từ bé, bị kim đâm vào ngón tay cũng cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, nào đâu đã từng bị lạnh nhạt như thế này. May mà đã có Lý Hoa Chương ở bên cạnh, dù có phải đứng ngoài điện bao lâu, hắn cũng sẽ luôn không rời xa nàng.

Gặp trắc trở rất lâu như vậy, có một đêm nọ, Thái thượng hoàng đột nhiên phát bệnh, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường vội vàng mặc đồ vào rồi chạy qua, vừa kêu ngự y vừa sắc thuốc, cực khổ trọn vẹn một đêm. Lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng thì bệnh tình của Thái thượng hoàng cũng trở nên ổn định, sau khi dùng thuốc, nhờ có tác dụng của thuốc mà Thái thượng hoàng đã rơi vào giấc ngủ say.

Tinh thần của Minh Hoa Thường đã bị cho kéo căng suốt cả đêm, không dám lười biếng một chút nào, bây giờ mới có thể thả lỏng, chợt, nàng cảm thấy đau đầu chóng mặt, đầu nặng chân nhẹ. Lý Hoa Chương trông thấy sắc mặt của nàng thì vô cùng đau lòng, hắn dặn dò cung nữ chăm sóc Thái thượng hoàng cho thật tốt, một khi Thái thượng hoàng tỉnh lại thì lập tức thông bẩm với hắn, sau đó thì hắn đưa Minh Hoa Thường về nghỉ ngơi.

Lý Hoa Chương để cung nhân ở lại tẩm cung của Thái thượng hoàng, hai người không mang theo người hầu, chỉ lặng lẽ quay về nơi ở.

Nắng sớm mờ nhạt, trong Thượng Dương cung là sương mù mông lung, tựa như cảnh sắc của cung điện trên trời vậy. Cả đoạn đường, Lý Hoa Chương không nói năng gì, Minh Hoa Thường hiểu rõ sự khó chịu trong lòng hắn, nàng bèn kéo tay hắn mà an ủi: “Đừng lo, Thái thượng hoàng người hiền tự có trời giúp, chắc chắn là sẽ có thể chuyển nguy thành an.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hoa Chương gật đầu, tựa như muốn nói gì đó, nhưng khi lời đã đến khóe miệng rồi thì hắn lại từ bỏ.

Chuyện đã đến nước này rồi, hắn có gì để nói nữa đâu? Lần đầu, khi hắn gặp Thái thượng hoàng, mặc dù đã có tuổi nhưng mái tóc bà ấy lại đen nhánh, ánh mắt quắc thước, thần thái hồng hào, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy sự tự tin của bậc đế vương; nhưng sau Thần Long chính biến, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi thôi mà bà ấy đã già hẳn đi, hai bên tóc mai đã nhiễm màu sương trắng, da thịt trên mặt cũng xệ xuống theo, thần thái của bà ấy mang đến cho người ta cảm giác đặc thù của người già, quan trọng nhất đó chính là, ánh sáng trong mắt bà ấy đã tắt.

Giết người tru tâm trước [*], chẳng qua cũng chỉ là như vậy mà thôi. Nếu không phải thế, thì sao bà ấy lại dễ dàng bị ma bệnh đánh bại như thế cho được?

[*] Giết người tru tâm (杀人先诛心): thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.

Nhưng tất cả mọi thứ đều là do hắn tự tay chuẩn bị. Hắn đẩy bà ấy xuống khỏi hoàng vị, bây giờ lại đến quan tâm bệnh tình của bà ấy, chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình chỉ đang “giả mù sa mưa”.

Minh Hoa Thường biết Lý Hoa Chương đã chui vào ngõ cụt, nàng đang muốn tiếp tục nói rõ cho hắn hiểu thì đột nhiên ánh mắt nàng tập trung vào một nơi: “Đó là gì vậy?”

Lý Hoa Chương được Minh Hoa Thường nhắc nhở thì mới chú ý thấy rằng, trong bụi cây phía trước có một người, người đó đang rón ra rón rén nhìn vào cửa sổ. Hắn lập tức bảo vệ Minh Hoa Thường ở sau lưng, người đứng trong sương mù nghe thấy tiếng động bên này thì vội vàng cúi người chạy mất.

Minh Hoa Thường bình tĩnh quan sát xung quanh, sau đó nhỏ giọng hỏi hắn: “Có cần đuổi theo không?”

Lý Hoa Chương nhìn về phía màn sương mù mỏng phía trước, một hồi sau, hắn mới nói: “Không cần.”

Hắn biết là do ai phái tới.

Sau khi hai người về cung điện thì ăn ý không bàn lại chuyện ban nãy nữa, đều tự giác đi rửa mặt và thay y phục. Sau khi Minh Hoa Thường tắm xong thì Lý Hoa Chương đã thay đồ xong, đang ngồi trước giường đọc sách. Hắn thấy nàng đi ra thì đặt sách xuống, đi qua nhận lấy khăn.

Hắn kéo nàng ngồi xuống trước giường, thuần thục lau tóc cho nàng, vừa lau hắn vừa nói: “Nàng buồn ngủ thì chợp mắt một chút đi, ta lau khô tóc giúp nàng.”

Minh Hoa Thường ngáp một cái, yên tâm thoải mái dựa vào người hắn: “Được, lau xong thì gọi ta dậy.”

Lý Hoa Chương chịu mệt nhọc mà lau khô mái tóc cho nàng, cách hắn làm cũng kiên nhẫn hơn bản thân Minh Hoa Thường nhiều. Minh Hoa Thường yên tâm “bóc lột” huynh trưởng, một lúc sau, nàng nói nhỏ giọng nói, nàng nói nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được: “Đáng không?”

Bàn tay sau lưng hơi dừng lại, ngay sau đó, bàn tay ấy lại tiếp tục dịu dàng luồn qua mái tóc nàng, như không nghe thấy gì cả. Minh Hoa Thường lại tiếp tục hỏi: “Chàng tận tâm tận lực, lại bị bỏ mặc, lạnh nhạt, đề phòng, bây giờ còn phải bị bọn họ giám sát. Nếu đã là như vậy, vì sao chàng còn phải tốn nhiều tâm tư bảo vệ hoàng vị của Lý Hiển như vậy, vì sao không tiếc đặt mình vào nguy hiểm mà chuyển đến bên cạnh Thái thượng hoàng, chỉ vì dụ Hàn Hiệt xuất hiện thôi à?”

Từ sau Thần Long chính biến, Hàn Hiệt và những Huyền Kiêu Vệ còn lại đã biến mất, trở nên yên tĩnh như thể là chưa từng tồn tại. Nhưng bọn họ đều biết, cơn sóng ngầm sẽ không mất đi, mà sẽ chỉ ẩn mình dưới nước, ấp ủ cho lần phong ba lớn hơn tiếp theo.

Cho dù Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đã may mắn lập công mấy lần, dù đã “lăn lộn” đến chức vị khá cao trong Huyền Kiêu Vệ đi chăng nữa, thì thật ra, họ cũng chỉ biết được những người ở tuyến trên của bọn họ thôi, hoàn toàn không biết những người còn lại. Bây giờ bọn họ ở ngoài sáng, đám người Hàn Hiệt ở trong tối, hai bên đều biết là không thể thiếu được một hồi đọ sức, nhưng mà, ngoại trừ khoảnh khắc mọi chuyện xảy ra, không ai biết được đao sẽ trảm xuống vào lúc nào.

Đám người này lẩn trốn trong dân gian, tìm thì không tìm ra được, chỉ có thể đề phòng từ đầu nguồn. Lý Hoa Chương dứt khoát chuyển đến dưới mí mắt Thái thượng hoàng, khiến cho mọi người đều không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Vừa là tuyên chiến, cũng vừa là dời khói lửa đi. Nếu như bọn họ muốn báo thù, thì nhất định sẽ tìm đến hắn đầu tiên. Chỉ có vậy thì những người khác mới có thể an toàn.

Lần này Lý Hoa Chương không có cách nào có thể làm như không nghe thấy được nữa. Hắn khựng lại một hồi, động tác vẫn có trật tự rõ ràng, còn giọng nói thì dịu dàng thong dong: “Đây là việc ta nên làm, không nên đòi hỏi được báo đáp.”

“Dù cho không có ai cảm tạ chàng, thậm chí là không ai biết cái giá chàng phải bỏ ra ư?”

Giọng nói của Lý Hoa Chương rất bình tĩnh và dịu dàng, hắn lại nói: “Rất nhiều chuyện không phải vì có ích nên mới làm, mà là làm rồi thì mới có ích. Dù sao thì cũng nên giải quyết “mầm bệnh” còn sót lại của hai vương triều Đại Đường và Đại Chu, trùng hợp ta lại mang họ Lý, là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, là huynh trưởng của nàng, cũng là đội trưởng của bọn họ. Có một số việc, trước sau gì cũng phải có người làm, vậy thì cứ để ta làm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0