Song Bích

Vui vẻ (2)

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Hôm nay Minh Hoa Thường quay về thăm nhà ngoại, không đi gặp tổ mẫu thì sẽ bị nói là bất hiếu, Minh Vũ Tễ bất đắc dĩ đáp lời, hiếm khi đi đến Diên Thọ đường.

Minh lão phu nhân nghe nha hoàn truyền tin Ung Vương và Ung Vương phi sẽ đến, thì tinh thần chấn động. Bà ta vội vàng bảo nha hoàn chuẩn bị trà bánh kỹ càng, nhưng mà, đợi cũng đã lâu, đợi mãi cho đến khi nước nóng đã được đổi sang bình khác, thì người đại phòng mới khoan thai tới chậm.

Nếu là trước kia, Minh lão phu nhân mà bị lạnh nhạt như thế thì chắc chắn là bà ta sẽ nổi cáu. Nhưng bây giờ không giống trước kia, Trấn Quốc Công mắt mờ chân chậm, hoàn toàn từ bỏ chuyện làm chủ, không hỏi đến chuyện trong Công phủ nữa, rồi lại để mặc cho nữ nhi từ nông thôn quay về giữa chừng kia kiểm soát Công phủ.

Minh lão phu nhân từng bày ra sự uy nghiêm của tổ mẫu, cũng từng sắp xếp người ở trong phủ, nhưng nữ tử kia lại “dầu muối không vào”, bị dồn ép đến mức nóng nảy thì thẳng mặt chặn họng bà ta, khiến Minh lão phu nhân tức giận đến mức đau cả ngực. Nhưng Trấn Quốc Công thì cứ như là đã bị điếc rồi vậy, Minh lão phu nhân đã biểu đạt sự bất mãn của mình tận mấy lần rồi, nhưng Trấn Quốc Công đều không nghe, Minh lão phu nhân không có cách nào khác, chỉ có thể “làm người dưới mái hiên không thể không cúi đầu”, chấp nhận sự thật rằng, bà ta cần phải kiếm sống nhờ vào một đứa cháu gái.

Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ thỉnh an tổ mẫu theo lễ tiết, sau đó thì không nói năng gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh và im lặng uống trà. Ngoài mặt thì trông Lý Hoa Chương có vẻ cung kính hơn một chút, kiên nhẫn đáp lời Minh lão phu nhân.

Minh lão phu nhân vốn đã quen với việc an phận ở trong một góc, nhưng hôm nay, ở trước mặt Ung Vương, Minh lão phu nhân lại phấn chấn trở lại. Bà ta và Minh Hoa Thường không thân, càng chưa bao giờ gặp Minh Vũ Tễ, nhưng Ung Vương là cháu trai mà bà ta cẩn thận nuôi lớn, đương nhiên là Ung Vương sẽ bênh vực bà ta rồi!

Minh lão phu nhân bày ra dáng vẻ của một vị trưởng bối, hỏi chuyện ăn ở, sắp xếp nhân lực của Lý Hoa Chương. Vẻ mặt của Lý Hoa Chương vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, giọng điệu ôn tồn lễ độ, trông có vẻ như là hỏi gì đáp nấy, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì mới thấy, dường như hắn chẳng nói năng gì nhiều cả.

Minh lão phu nhân quanh co một hồi lâu, lời muốn nói lại không nói ra được câu nào. Cũng thật là tà ma biết bao, mỗi lần nói đến lời cần nói, thì chủ đề câu chuyện sẽ bị chuyển hướng. Minh lão phu nhân không hài lòng với tiến triển này cho lắm, đang chờ để tiếp tục thì bấy giờ nha hoàn lại đến bẩm báo, nói rằng cơm đã được dọn xong.

Minh lão phu nhân sầm mặt, theo thói quen muốn quát lớn người hầu, không thấy bà ta và Ung Vương đang nói chuyện à? Mà Minh Hoa Thường đã đứng lên, trưng vẻ mặt vô tội ra mà cắt ngang cuộc nói chuyện: “Cha ơi, cơm chín rồi, thịt hươu để nguội thì sẽ không ngon nữa, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi.”

Minh Vũ Tễ đứng lên theo, bình thản nói: “Dọn chén đũa, thái thịt hươu đi, bọn ta qua ngay.”

“Đừng quên còn có lê chưng nữa!”

Minh lão phu nhân chưa kịp nói chuyện, tiêu điểm trong phòng đã bị tỷ muội Minh Hoa Thường kéo đi. Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, còn Trấn Quốc Công, Lý Hoa Chương, và cả nha hoàn ma ma nữa, tất cả mọi người đều đi ra ngoài theo bọn họ.

Minh lão phu nhân bị rớt lại phía sau, không có ai để ý đến, như thể là đã bị thế giới lãng quên. Bà ta tức giận khó chịu một hồi, khi ý thức được rằng bây giờ sẽ không có ai nhìn sắc mặt của bà ta nữa, bà ta chỉ đành nhịn sự không vui trong lòng xuống mà đi ra ngoài ăn cơm theo họ.

Bữa cơm này diễn ra trong không khí yên tĩnh vô cùng, cực kỳ phù hợp với kiểu “ăn không nói, ngủ không nói”. Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã hoàn thành việc “ló mặt”, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lau tay và nói: “Đột nhiên nhớ ra con còn có vài chuyện quan trọng chưa sắp xếp ổn thỏa, con đi trước đây.”

Minh Vũ Tễ thấy thế thì nói theo: “Tỷ đưa muội ra ngoài.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người họ hành lễ với Minh lão phu nhân, cũng không thèm nhìn phản ứng của lão phu nhân, mà cứ thế tự lui ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Minh Vũ Tễ hỏi: “Muội có chuyện gì quan trọng chưa sắp xếp được à?”

Vẻ mặt Minh Hoa Thường trịnh trọng, trông nàng rất nghiêm túc: “Bóc vỏ quả sơn trà đó.”

Trên hành lang không có người ngoài, hai người họ đã có thể yên tâm nói chuyện. Minh Vũ Tễ nghẹn lại, cạn lời, chỉ biết nói: “Muội bóc chậm quá, vẫn nên đưa đến phòng bếp đi, bây giờ mà nấu mứt sơn trà thì trước chạng vạng tối còn kịp xong.”

“Không vội.” Minh Hoa Thường nói như thể là lẽ hiển nhiên: “Nấu không xong thì bọn muội ngủ lại một đêm, chờ ngày mai rồi đi sau, có gì mà vội đâu chứ.”

Minh Vũ Tễ vô thức cảm thấy không ổn: “Dù sao thì muội cũng đã lập gia đình rồi, vừa thành hôn mà đã ở lại bên ngoài, bị người ngoài biết được thì sẽ không tốt đâu.”

“Không sao.” Minh Hoa Thường nói: “Muội chỉ thành hôn thôi, chứ đâu phải là bị Minh gia gạch tên, muội ở nhà mình thì sao lại sợ người ta nói kia chứ? Dù sao thì bây giờ chúng ta làm gì cũng sẽ bị trong cung kiêng kỵ thôi, vậy thì chứng tỏ làm gì cũng được hết thôi mà.”

Minh Vũ Tễ nghĩ lại thấy cũng phải, với quan hệ của Lý Hoa Chương và phủ Trấn Quốc Công, cho dù không lui tới đi chăng nữa thì cũng sẽ bị người ta nghi ngờ một cách vô căn cứ, vậy thì còn cần phải kiêng kỵ gì nữa? Minh Vũ Tễ tự thấy mình hỏi vấn đề này là vô ích rồi, nhưng vẫn hỏi: “Hắn có tốt với muội không?”

Minh Hoa Thường gật đầu, rồi nàng không nhịn được mà nở nụ cười: “Có người nói thành hôn chính là tìm một nam nhân để phó thác cả đời, nhưng muội nghĩ, thành hôn là lựa chọn một kiểu cuộc sống có thể khiến mình vui vẻ. Ở bên cạnh chàng chính là cuộc sống mà muội muốn.”

Minh Vũ Tễ nghe xong thì kinh ngạc, suy nghĩ một lúc thì cười lên. Cũng phải, từ trước đến nay Minh Hoa Thường luôn biết rõ nàng muốn gì, vậy thì sao nàng lại gửi gắm mọi hy vọng trong quãng đời còn lại vào việc một nam nhân tốt với nàng kia chứ?

Minh Vũ Tễ biết, có rất nhiều lời, đều không cần phải nói ra nữa, nếu như Minh Hoa Thường muốn sống an ổn thì từ ban đầu đã không mạo hiểm, “coi trời bằng vung” mà đi kết hôn với huynh trưởng rồi. Thế nên, nàng đã lựa chọn Lý Hoa Chương, thì có nghĩa là nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể đối mặt với những mưa gió, sự kiêng kỵ của đế vương, sự tranh đấu gay gắt trên con đường này rồi.

Nàng như một đóa bồ công anh, trông thì thấy có vẻ yếu đuối vô hại, thổi là bay đi ngay, nhưng thật ra sức sống lại kéo dài không dứt, rơi xuống nơi đâu cũng có thể mọc rễ nảy mầm. Minh Vũ Tễ tin, nhất định là Minh Hoa Thường sẽ sống rất tốt.

Minh Vũ Tễ không nói chuyện, ngược lại, Minh Hoa Thường lại hỏi: “Công phủ thì sao ạ? Khoảng thời gian này vẫn ổn cả chứ?”

Minh Vũ Tễ nghĩ đến những vấn đề rối rắm bên ngoài, thầm than một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp rằng: “Vẫn ổn.”

Nàng ấy nói rất hời hợt, nhưng sao Minh Hoa Thường lại không biết tình hình bây giờ của phủ Trấn Quốc Công kia chứ? Minh Hoa Thường quay đầu, nghiêm túc nhìn Minh Vũ Tễ: “Muội luôn cảm thấy, chỉ cần người nhà đồng lòng thì không có gì là không thể vượt qua được. Có gì khó thì tỷ cũng đừng ráng chống đỡ, phủ Trấn Quốc Công không chỉ là trách nhiệm của tỷ, mà nơi đây cũng là nhà của bọn muội.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Như có một một sợi lông vũ khẽ ve vuốt vào lòng nàng ấy, khiến nàng ấy tê tê dại dại, sóng ngầm phun trào, cũng khiến cho nàng ấy không có chỗ trốn. Cảm giác này vô cùng lạ lẫm, dường như chính nó đã khiến nàng ấy không biết phải làm sao, Minh Vũ Tễ khó chịu một hồi, lần đầu tiên từ bỏ sự cố chấp không tên nào đó, thẳng thắn bày tỏ sự khó xử của chính mình: “Bây giờ mọi người đều biết phủ Trấn Quốc Công không có nam đinh chống đỡ, rất nhiều quản sự cấu kết với người ngoài, lừa lấy tài sản Minh gia. Có vài khoản ta xem không hiểu, muội ở Công phủ lâu hơn, cũng hiểu rõ nhân lực hơn, chi bằng muội xem thử đi?”

Minh Hoa Thường nghe xong thì nói ngay: “Được, sổ sách ở đâu, chúng ta đi qua xem luôn.”

Minh Vũ Tễ và Minh Hoa Thường ăn khớp với nhau, cũng không đợi hai người kia nữa, rẽ sang hướng khác mà đi đến thư phòng. Trong Diên Thọ đường, Lý Hoa Chương tìm cớ cáo từ, Trấn Quốc Công thấy thế thì cũng đi ra theo.

Hai người bọn họ bước đi trên hành lang, Lý Hoa Chương nghĩ đến chuyện mình cướp hôn đầy hoang đường kia, hắn nghiêm mặt lại, trịnh trọng tạ lỗi với Trấn Quốc Công: “Quốc Công, hôm đó do con không ra sao, xin ngài…”

Trấn Quốc Công đưa tay lên, nói: “Không cần nói nữa. Tuổi trẻ của ai mà không có lúc ngông cuồng đâu chứ, lúc đó, khi ta vừa mới thành thân với Du Lan, ta cũng chỉ hận sao không thể ở bên cạnh nàng ấy một ngày mười hai canh giờ. Chỉ là, ta tự cho rằng, và cứ luôn cảm thấy, nam nhi có chí thì không nên sa vào nội trạch, chi bằng cứ giải quyết xong hết mọi chuyện bên ngoài đi rồi về với nàng ấy sau. Một lần đợi như vậy, chính là đợi cả đời. Ở điểm này, ngược lại là ta lại không bằng con.”

Nhắc tới Vương Du Lan, Lý Hoa Chương cũng không biết nên nói gì. Hắn đã từng không hiểu vì sao khi nhắc tới chuyện cũ, Trấn Quốc Công luôn mang theo vẻ tự giễu. Nhưng còn bây giờ, khi hắn cũng đã cưới thê tử rồi, thì hắn mới hiểu được rằng, hoá ra, đằng sau mấy câu nói ngắn ngủi ấy chính là sự hối hận và tiếc nuối thấu tim gan.

Nhưng trên đời này không có nếu như. Tiền tài, danh lợi, địa vị… những thứ mà nam nhân này tha thiết ước mơ về khi còn trẻ, mất đi rồi thì vẫn có thể cướp lại được. Duy chỉ có con người, một khi chết đi thì cũng chính là mãi mãi bỏ lỡ.

Mà, đạo lý này, con người ta thường phải dùng cả nửa đời người để ngộ ra.

Lý Hoa Chương không phản bác, chỉ có thể nói: “Quốc Công nén bi thương.”

Con cái tân hôn, đang là thời gian tốt đẹp nhất, Trấn Quốc Công không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Lý Hoa Chương. Ông ra vẻ thoải mái, cười một cái, rồi chắp tay lại và hỏi: “Còn gọi là Quốc Công nữa à?”

Lý Hoa Chương hiểu ra ngay, không kìm lòng được mà mỉm cười, cuối cùng cũng có thể đổi giọng một cách danh chính ngôn thuận: “Vâng, thưa phụ thân.”

Trong phủ Ung Vương vàng thau lẫn lộn, Lý Hoa Chương cũng không biết người đứng sau nô bộc bên cạnh mình là ai, nhưng trong phủ Trấn Quốc Công thì an toàn hơn nhiều. Trấn Quốc Công và Lý Hoa Chương sóng vai đi trên hành lang quanh co, Trấn Quốc Công hỏi: “Thái thượng hoàng gần đây ổn chứ?”

Lý Hoa Chương nghĩ đến vị đế vương cũ đang ngủ đông trong Thượng Dương cung, không dám lơ là, chỉ chậm rãi lắc đầu: “Thái thượng hoàng đang ở trong Thượng Dương cung dưỡng bệnh, không gặp người ngoài, con không biết sức khỏe bà ấy thế nào.”

Trấn Quốc Công thở ra một hơi thật dài, nói: “Bà ấy đã giết Thái tử, giết rất nhiều người, theo lý thì ta nên hận bà ấy, nhưng khi bình tĩnh nhìn lại thì thấy, tuy bà ấy là một nữ nhân đáng gờm, nhưng cũng là một Hoàng đế lợi hại. Ta đã từng một lòng muốn báo thù cho Thái tử, sau này, khi ta chứng kiến quá trình Thường Thường và con lớn lên qua từng ngày, ta dần dần hiểu ra, lúc trước Thái tử tự vẫn không phải vì hận, mà là vì yêu. Ngài ấy yêu mẫu thân, cũng yêu các con, ngài ấy không có cách nào có thể đưa ra lựa chọn, chỉ có thể dùng mạng của ngài ấy để đổi lấy mạng của con và Quận vương An Lạc. Nhưng bà ấy không giữ chữ tín, ép chết Thái tử phi và Quận vương An Lạc, nhưng sau này con cũng đã cướp đi đế vị của bà ấy, nên hòa nhau rồi. Nếu như điện hạ dưới suối vàng biết được, đương nhiên ngài ấy cũng không hy vọng con và Thái thượng hoàng oan oan tương báo. Có thời gian thì đến Thượng Dương cung thăm bà ấy đi, bà ấy cũng là một bà cụ tám mươi tuổi rồi.”

Lý Hoa Chương cụp mắt xuống, hắn nhìn bóng cây lắc lư trên mặt đất, im lặng hồi lâu rồi đáp lại thật nhỏ rằng: “Vâng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0