Sống Lại, Tôi Từ Chối Làm Mẹ Đỡ Đầu.

Đến Trường Học

Bánh pudding nhỏ

2024-05-31 00:40:14

Tuy nhiên tôi không ngờ rằng cô ta đã đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi.

Ngày hôm sau cô ta gọi điện và bày tỏ sự không hài lòng với tôi trong từng câu nói.

" Diệp Thanh Thanh, sao cậu có thể làm như vậy? Tôi không phải chỉ nói cậu mấy câu sao? Có gì đâu mà cậu trực tiếp rời đi như thế?"

Qua những lời cô ấy nói, hóa ra tôi là một người rất quá đáng.

Cô ta nói cho tôi biết rằng nếu không bồi thường thì cô ta sẽ bị kiện.

Sau đó họ sẽ tìm ra địa chỉ nhà của cô ta ở đâu và sẽ đến đòi nợ mỗi ngày.

Đương nhiên Ngự Chi Ngọc vốn là một người luôn giữ thể diện sao lại có thể để cho người ta tìm tới cửa.

Tôi nghiến răng và trả 20.000 nhân dân tệ cho cô ta và rốt cuộc cô ta cũng dừng việc cằn nhằn lại. 

Giọng điệu của cô ta không còn như trước nữa, cô ta quay ra và bắt đầu vẽ bánh cho tôi lần nữa.

" Ồ, Thanh Thanh, vậy thôi. Từ nay về sau Tử Thần sẽ chu cấp cho cậu khi về già thôi.

" Bây giờ cậu phải chi một ít tiền thôi cũng không sao, dù gì sau này con trai tôi sẽ tôn trọng cậu và cho cậu nhiều hơn bây giờ."

Tôi phớt lờ cô ta và cúp điện thoại sau khi trò chuyện được một lúc.

Tôi còn nhớ rõ tuần sau là lúc tôi phải đến trường cậu ta.

Lần này tôi sẽ không dở hơi, lãng phí lòng tốt của mình để thuyết phục cậu ta nữa.

Sau này nó có trở thành một người như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.

Trong khoảng thời gian này tôi bắt đầu nhanh chóng thu thập hồ sơ về những lần chuyển tiền trước cho cô ta.

Ngoài ra còn có những thứ tôi đưa cho cô ta, miễn là chúng có giá trị.

May mắn thay, Ngự Chi Ngọc có thói quen quay video một cách tùy tiện.

Cô ta đăng tất cả những gì tôi gửi lên tài khoản mạng xã hội của cô ta.

Tôi ghi lại mọi thứ rồi lưu nó lại.

Đúng như tôi nghĩ, vào hôm thứ hai, Ngự Chi Ngọc gọi cho tôi.

" Thanh Thanh sao cậu không đến trường Tử Thần?"

" Lại xảy ra chuyện gì thế?"



" Ai biết được? Nghe nói nó lén chụp ảnh các bạn nữ trong lớp, đấy là sự thật. Cô giáo chủ nhiệm của nó cũng là kẻ lắm chuyện, chỉ chụp mấy bức ảnh thôi lại không phải ngủ với chúng nó, chuyện này to tát lắm sao?"

Thây tôi không lên tiếng, cô ta lại phàn nàn.

" Cô giáo này ngang ngược quá, cậu giúp tôi đi xem xem. Tôi không thể rời khỏi chỗ làm được."

Nói xong cô ta trực tiếp cúp điện thoại.

Lần nào cũng vậy, chỉ cần có chuyện tương tự xảy ra, tôi sẽ là người phải đi giải quyết, mặc dù điều này không tốt chút nào.

Nhưng lần này tôi đã chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi đến trường, tôi quen thuộc đi vào con đường tới phòng giáo viên.

Vương Tử Thần vẫn đứng ngoài cửa văn phòng với vẻ mặt thờ ơ. Khi thấy tôi đến, cậu ta sốt ruột nói:

" Sao dì đi chậm thế hả?"

" Dì tự giả quyết đi, tôi đi trước."

" Đợi một chút." Tôi gọi lại cậu ta.

Ngay lúc cậu ta chuẩn bị cau mày, tôi mỉm cười và nói với cậu ta:

" Chúng ta cùng vào đi, kẻo giáo viên sẽ hiểu lầm cháu mất."

Đây cũng là lần đầu tiên tôi không hỏi rõ ràng mọi sự việc mà nói luôn không phải lỗi của cậu ta.

Cậu ta ngoan ngoãn đi theo tôi.

Tôi thấy một cặp đôi ăn mặc giản dị, và một cô bé ngồi giữa đang khóc.

Hiệu trưởng nhìn thấy Vương Tử Thần thì vô cùng tức giận, chỉ vào mặt cậu ta nói:

" Ai mời cậu vào? Ra ngoài đứng cho tôi."

Tôi trực tiếp nắm tay Vương Tử Thần:

" Thầy giáo, tôi còn chưa kịp hỏi thăm tình hình như thế nào đã bảo thằng bé ra ngoài, có vẻ không ổn lắm đâu?"

Thầy Trương lại nhìn tôi rồi nói:

"Mẹ cậu ta đâu?"



" Mẹ thằng bé đang bận, tôi là mẹ đỡ đầu của nó, ai cũng giống nhau mà."

Kết quả là bố của cô gái kia nghe thấy bố mẹ của cậu ta không đến đã giận giữ chỉ vào chúng tôi.

" Các người là loại gia đình gì đấy, lũ lưu manh, vô lại.'

" Lén vào nhà vệ sinh nữ rồi quay phim các cô gái!"

" Cứ đợi đấy tôi sẽ kiện cậu."

Nói xong anh ta ôm lấy vai cô bé, giận dữ bỏ đi.

Thấy vậy tôi nói tạm biệt với giáo viên và đưa Vương Tử Thần ra khỏi văn phòng.

Tôi lấy ra 500 tệ nhét vào người cậu ta:

" Đây không phải là cách để theo đuổi một cô gái đâu. Cháu nên mua thứ cô ấy thích rồi tặng cô ấy, từ từ rồi cô bé cũng sẽ thích cháu thôi."

" Tôi không thích cô ta."

" Không thích sao còn chụp ảnh con bé?"

" Sao dì quan tâm nhiều như vậy làm gì? Không phải việc của dì, cút đi!"

Tôi đè nén cơn tức giận trong lòng, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.

" Được nếu cháu cảm thấy chán, dì sẽ mua cho cháu một con chó đắt tiền và để nó chơi cùng cháu mỗi ngày."

Tôi biết Vương Tử Thần rất thích chó con. Cậu ta luôn đến chợ thú cưng và ở đó rất lâu.

Trước đây, mẹ cậu ta và tôi không muốn cậu ta nuôi vì chúng tôi sợ rằng cậu ta sẽ vô tình làm tổn thương người khác.

Quả nhiên sau khi nghe tôi nói xong, cậu ta cũng mỉm cười với tôi.

" Vậy thì nhanh lên, đừng để tôi phải đợi lâu."

" Được ngày mai dì sẽ mang cho cháu."

Nói xong cậu ta liền quay đi.

Còn tôi thì nhanh chóng đuổi kịp gia đình ban nãy. Sau khi hiểu rõ sự việc, tôi nhận ra có vẻ cô bé này không phải là người đầu tiên bị Vương Tử Thần lén lút chụp ảnh.

Hơn nữa, Vương Tử Thần có một tài khoản nước ngoài, cậu ta đăng những bức ảnh này lên để kiếm tiền.

Sau khi hiểu rõ sự việc, cô bé thấy tôi rất muốn giải quyết vấn đề thì hứa sẽ giúp tôi làm rõ nếu tôi cần cô bé ra trình diện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Tôi Từ Chối Làm Mẹ Đỡ Đầu.

Số ký tự: 0