Sống Lại, Tôi Từ Chối Làm Mẹ Đỡ Đầu.
Tiểu Hàn Gặp Nguy
Bánh pudding nhỏ
2024-05-31 00:40:14
Ngày hôm sau tôi đưa cho cậu ta một chú chó con như đã hứa.
Tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua con chó này. Tôi cũng đưa cho cậu ta rất nhiều thức ăn cho chó.
Tôi thậm chí còn nói chuyện với Ngự Chi Ngọc để cậu ta có thể nuôi một con chó.
Cô ta miễn cưỡng đồng ý sau khi mua một chiếc vòng tay bằng vàng. Cô ta nghĩ hôm đó chắc là do tâm trạng tôi không tốt nên mới nói những lời như vậy.
Sau này tôi không cần phải ngoan ngoãn tặng cô ta nhiều quà như vậy nữa. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi chờ đợi.
Nhưng không ngờ rằng Vương Tử Thần lại điên cuồng như vậy.
Ban đêm, Lâm Mộc đã khóc lóc đến tìm tôi, nói rằng cô ấy đã phát hiện Vương Tử Thần thường xuyên bí mật đi theo Tiểu Hàn.
Tôi bảo cô ấy đừng lo lắng và hãy đến nhà chúng tôi trước để giải thích chuyện gì xảy ra.
Cô ấy đến rất sớm và những lời cô ấy nói làm tôi sợ phát run.
" Nó thường đến trường của Tiểu Hàn sau giờ học."
" Chỉ là gần đây tớ nghe lời cậu nói, luôn đi đón và đưa con bé đi học."
" Nó đã không theo dõi con bé cho đến ngày hôm qua."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:
" Nếu không thì học kỳ này chỉ còn vài ngày nữa thôi."
" Khách hàng của tớ có cho tớ mấy vé đi du lịch Tam Á, cậu có thể dẫn con bé đến đó nghỉ ngơi."
Lâm Mộc nghe xong, có chút lo lắng:
" Cậu nghĩ có ổn không?"
" Vấn đề này phải được giải quyết. Nếu không giải quyết xong, tất cả chúng ta sẽ sống trong sợ hãi."
" Nhưng chỉ có cậu thôi. Không, tớ phải ở bên cùng cậu giải quyết."
" Đừng lo lắng, tớ vẫn còn chồng tớ nữa mà, tớ không cô đơn đâu."
Lâm Mộc cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, chuẩn bị sáng sớm mai rời đi. Đêm đó, tôi chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Lúc Lâm Mộc gọi điện thoại cho tôi, là nửa tiếng sau khi Tiểu Hàn tan học.
" Thanh Thanh, tớ nên làm gì bây giờ? Tiểu Hàn mất tích."
Tôi sửng sốt:
" Làm sao có thể? Làm sao có thể mất tích được?"
" Tớ đã đến đợi con bé từ khi đi học. Tớ cũng hỏi giáo viên thì nghe được là con bé đã rời đi. Tớ không tìm thấy con bé ở trường."
" Bây giờ nhà trường đã dùng loa phát thanh để giúp tớ tìm kiếm.'
Sau khi ổn định tâm tình, tôi bắt đầu chỉ đạo Lâm Mộc:
" Bây giờ để trường đi lấy hình ảnh từ camera."
" Cần xem tất cả camera trong và ngoài trường. Tớ sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ, chúng ta chia nhau ra hành động."
Cúp điện thoại xong, tôi bỏ luôn công việc đang làm mà lao thẳng đến đồn cảnh sát gần trường để báo án.
Ngay sau đó Vương Tử Thần đã được nhìn thấy trên camera giám sát của trường.
Hóa ra là cậu ta đã trực tiếp vào trường trong thời gian giải lao.
Chúng tôi tìm thấy cả hai ở trong nhà vệ sinh tầng một. Khi tôi tìm thấy con bé, Tiểu Hàn vẫn ổn nhưng con bé có chút sợ hãi sau khi bị cậu ta đánh.
Con bé không ngừng vùng vẫy, Vương Tử Thần sợ động tác quá lớn sẽ thu hút sự chú ý nên vẫn chưa dám ra tay.
Tôi cũng không ngờ là tôi có thể tìm thấy được họ nhanh như vậy.
Khi vợ chồng Lâm Mộc bước vào, ánh mắt bọn họ khiến người ta cảm thấy họ thật sự muốn giết chết tên súc sinh này.
Đặc biệt là chồng Lâm Mộc, anh ấy đã đá tên đó mấy cái.
Lúc đầu cảnh sát không ngăn cản anh ấy, nhưng sau đó họ kéo anh ấy sang một bên, vì họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì không tốt nếu để anh ý tiếp tục.
Tôi kéo Lâm Mộc lại, nhỏ giọng nói:
" Bình tĩnh, đừng vì tên căn bã này mà hủy hoại tương lai của cậu, không đáng."
Tôi nhắc vợ chồng Lâm Mộc nên đưa Tiểu Hàn đến bệnh viên kiểm tra trước xem con bé có bị thương không.
Tôi đi theo cảnh sát đến đồn ghi chép.
Ngự Chi Ngọc sau khi nhận được tin tức liền chạy đến, nhìn thấy con trai mình bị đánh như thế thì lập tức chửi bới.
Nhưng cô ta nhanh chóng ngậm miệng khi bị cánh sát mắng.
" Đây là đồn cảnh sát, cẩn thận lời nói của cô đi."
Ngự Chi Ngọc biết rằng cô ta không thể mạnh mẽ chống đối cảnh sát nên cô ta quay lại mắng tôi.
" Cô là mẹ đỡ đầu của Tử Thần, lại đứng một bên nhìn nó bị đánh như vậy?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
" Nếu không phải tôi kéo nó lại, con trai cô đã bị đánh chết từ lâu rồi."
" Cô biết nó đã làm cái gì không?"
Ngự Chi Ngọc vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình và con trai cô ta.
" Ồ, thằng bé và Tiểu Hàn lớn lên cùng nhau, chúng nó có thể làm được gì? Các người đang cố tình làm ầm ĩ lên phải không?"
" Chúng tôi đang làm ầm ĩ lên? Cậu ta là học sinh trung học và hiểu bản thân mình đang làm gì rồi."
Cô ta vẫn còn ngang ngược muốn đôi co tiếp với tôi nhưng lại nhìn thấy Lâm Mộc tức giận đi tới.
Một tiếng " Bụp" vang lên khiến mặt Ngự Chi Ngọc lệch sang một bên.
" Lâm Mộc, cô muốn làm gì?"
" Tôi đang làm gì à? Nếu giết người không phạm pháp thì tôi đã giết chết hai người rồi."
Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mộc liền sợ hãi. Vì vậy vội vàng hạ giọng với Lâm Mộc:
" Ôi Mộc Mộc, Tử Thần còn nhỏ, hiểu biết không rõ lắm, lần này cậu tha cho nó đi.'
" Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người."
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc lớn tiếng đến mức khàn giọng như vậy.
Không ngờ bản thân tôi lại quên mất Lâm Mộc vẫn còn ở bên cạnh. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi vì đã không chuẩn bị từ trước.
Chỉ là Vương Tử Thần còn là trẻ vị thành niên mà Tiểu Hàn lại không bị tổn hại gì quá mức. Vậy nên cảnh sát chỉ cảnh cáo và giáo dục cậu ta một lúc rồi thả về.
Khi tôi bước ra, Ngự Chi Ngọc nhìn tôi đầy tự hào.
" Nếu cậu không tha thứ cho tôi, chẳng phải cậu cũng không làm gì được sao?"
Nói xong liền lôi cậu ta đi.
Tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua con chó này. Tôi cũng đưa cho cậu ta rất nhiều thức ăn cho chó.
Tôi thậm chí còn nói chuyện với Ngự Chi Ngọc để cậu ta có thể nuôi một con chó.
Cô ta miễn cưỡng đồng ý sau khi mua một chiếc vòng tay bằng vàng. Cô ta nghĩ hôm đó chắc là do tâm trạng tôi không tốt nên mới nói những lời như vậy.
Sau này tôi không cần phải ngoan ngoãn tặng cô ta nhiều quà như vậy nữa. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi chờ đợi.
Nhưng không ngờ rằng Vương Tử Thần lại điên cuồng như vậy.
Ban đêm, Lâm Mộc đã khóc lóc đến tìm tôi, nói rằng cô ấy đã phát hiện Vương Tử Thần thường xuyên bí mật đi theo Tiểu Hàn.
Tôi bảo cô ấy đừng lo lắng và hãy đến nhà chúng tôi trước để giải thích chuyện gì xảy ra.
Cô ấy đến rất sớm và những lời cô ấy nói làm tôi sợ phát run.
" Nó thường đến trường của Tiểu Hàn sau giờ học."
" Chỉ là gần đây tớ nghe lời cậu nói, luôn đi đón và đưa con bé đi học."
" Nó đã không theo dõi con bé cho đến ngày hôm qua."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:
" Nếu không thì học kỳ này chỉ còn vài ngày nữa thôi."
" Khách hàng của tớ có cho tớ mấy vé đi du lịch Tam Á, cậu có thể dẫn con bé đến đó nghỉ ngơi."
Lâm Mộc nghe xong, có chút lo lắng:
" Cậu nghĩ có ổn không?"
" Vấn đề này phải được giải quyết. Nếu không giải quyết xong, tất cả chúng ta sẽ sống trong sợ hãi."
" Nhưng chỉ có cậu thôi. Không, tớ phải ở bên cùng cậu giải quyết."
" Đừng lo lắng, tớ vẫn còn chồng tớ nữa mà, tớ không cô đơn đâu."
Lâm Mộc cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, chuẩn bị sáng sớm mai rời đi. Đêm đó, tôi chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Lúc Lâm Mộc gọi điện thoại cho tôi, là nửa tiếng sau khi Tiểu Hàn tan học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Thanh Thanh, tớ nên làm gì bây giờ? Tiểu Hàn mất tích."
Tôi sửng sốt:
" Làm sao có thể? Làm sao có thể mất tích được?"
" Tớ đã đến đợi con bé từ khi đi học. Tớ cũng hỏi giáo viên thì nghe được là con bé đã rời đi. Tớ không tìm thấy con bé ở trường."
" Bây giờ nhà trường đã dùng loa phát thanh để giúp tớ tìm kiếm.'
Sau khi ổn định tâm tình, tôi bắt đầu chỉ đạo Lâm Mộc:
" Bây giờ để trường đi lấy hình ảnh từ camera."
" Cần xem tất cả camera trong và ngoài trường. Tớ sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ, chúng ta chia nhau ra hành động."
Cúp điện thoại xong, tôi bỏ luôn công việc đang làm mà lao thẳng đến đồn cảnh sát gần trường để báo án.
Ngay sau đó Vương Tử Thần đã được nhìn thấy trên camera giám sát của trường.
Hóa ra là cậu ta đã trực tiếp vào trường trong thời gian giải lao.
Chúng tôi tìm thấy cả hai ở trong nhà vệ sinh tầng một. Khi tôi tìm thấy con bé, Tiểu Hàn vẫn ổn nhưng con bé có chút sợ hãi sau khi bị cậu ta đánh.
Con bé không ngừng vùng vẫy, Vương Tử Thần sợ động tác quá lớn sẽ thu hút sự chú ý nên vẫn chưa dám ra tay.
Tôi cũng không ngờ là tôi có thể tìm thấy được họ nhanh như vậy.
Khi vợ chồng Lâm Mộc bước vào, ánh mắt bọn họ khiến người ta cảm thấy họ thật sự muốn giết chết tên súc sinh này.
Đặc biệt là chồng Lâm Mộc, anh ấy đã đá tên đó mấy cái.
Lúc đầu cảnh sát không ngăn cản anh ấy, nhưng sau đó họ kéo anh ấy sang một bên, vì họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì không tốt nếu để anh ý tiếp tục.
Tôi kéo Lâm Mộc lại, nhỏ giọng nói:
" Bình tĩnh, đừng vì tên căn bã này mà hủy hoại tương lai của cậu, không đáng."
Tôi nhắc vợ chồng Lâm Mộc nên đưa Tiểu Hàn đến bệnh viên kiểm tra trước xem con bé có bị thương không.
Tôi đi theo cảnh sát đến đồn ghi chép.
Ngự Chi Ngọc sau khi nhận được tin tức liền chạy đến, nhìn thấy con trai mình bị đánh như thế thì lập tức chửi bới.
Nhưng cô ta nhanh chóng ngậm miệng khi bị cánh sát mắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Đây là đồn cảnh sát, cẩn thận lời nói của cô đi."
Ngự Chi Ngọc biết rằng cô ta không thể mạnh mẽ chống đối cảnh sát nên cô ta quay lại mắng tôi.
" Cô là mẹ đỡ đầu của Tử Thần, lại đứng một bên nhìn nó bị đánh như vậy?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
" Nếu không phải tôi kéo nó lại, con trai cô đã bị đánh chết từ lâu rồi."
" Cô biết nó đã làm cái gì không?"
Ngự Chi Ngọc vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình và con trai cô ta.
" Ồ, thằng bé và Tiểu Hàn lớn lên cùng nhau, chúng nó có thể làm được gì? Các người đang cố tình làm ầm ĩ lên phải không?"
" Chúng tôi đang làm ầm ĩ lên? Cậu ta là học sinh trung học và hiểu bản thân mình đang làm gì rồi."
Cô ta vẫn còn ngang ngược muốn đôi co tiếp với tôi nhưng lại nhìn thấy Lâm Mộc tức giận đi tới.
Một tiếng " Bụp" vang lên khiến mặt Ngự Chi Ngọc lệch sang một bên.
" Lâm Mộc, cô muốn làm gì?"
" Tôi đang làm gì à? Nếu giết người không phạm pháp thì tôi đã giết chết hai người rồi."
Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mộc liền sợ hãi. Vì vậy vội vàng hạ giọng với Lâm Mộc:
" Ôi Mộc Mộc, Tử Thần còn nhỏ, hiểu biết không rõ lắm, lần này cậu tha cho nó đi.'
" Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người."
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc lớn tiếng đến mức khàn giọng như vậy.
Không ngờ bản thân tôi lại quên mất Lâm Mộc vẫn còn ở bên cạnh. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi vì đã không chuẩn bị từ trước.
Chỉ là Vương Tử Thần còn là trẻ vị thành niên mà Tiểu Hàn lại không bị tổn hại gì quá mức. Vậy nên cảnh sát chỉ cảnh cáo và giáo dục cậu ta một lúc rồi thả về.
Khi tôi bước ra, Ngự Chi Ngọc nhìn tôi đầy tự hào.
" Nếu cậu không tha thứ cho tôi, chẳng phải cậu cũng không làm gì được sao?"
Nói xong liền lôi cậu ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro