Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Chương 134
2024-11-15 00:19:56
Ban ngày, cho dù muốn gây sự, bọn người kia cũng phải đắn đo tình hình. Vì vậy, tốt nhất là cô đợi đến khi gần hết giờ giao dịch rồi mới xuất hiện ở quầy.
Dù chẳng bán được hàng, nhưng việc cô xuất hiện ở đó có thể là hành động thách thức ngầm đối với Vương Văn Cường. Đến lúc đó, chỉ e rằng muốn về nhà bình an cũng là khó.
Dư Tiền không lo bị thương. Không gian của cô đủ để giúp cô ẩn nấp, gặp nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng thoát thân mà không gặp tổn hại thực sự.
Cô luôn có chuẩn bị kỹ càng, không bao giờ tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm mà không có đường thoát.
Cô nghỉ ngơi cả buổi chiều để dưỡng sức. Khi sảnh giao dịch chuẩn bị đóng cửa, cô mới quay lại quầy của mình để bày hàng.
Quả nhiên, vừa xuất hiện, đám người sáng nay đã xông đến phá rối. Lại là bọn người hung hãn đó, bộ dạng vẫn dữ tợn, hùng hổ.
Dư Tiền giả vờ tức giận ngồi tại quầy, lặng lẽ ngồi im, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Trời âm u, mưa bụi lất phất khiến đêm tối đến nhanh hơn.
Sảnh giao dịch dần dần vắng người. Dư Tiền ngồi lại đến khi nhân viên đến nhắc nhở thì mới đứng dậy, làm bộ như không muốn rời đi.
Phía sau vang lên tiếng cười nhạo báng của đám côn đồ: “Nghĩ rằng ngồi lì ở đó sẽ có người đến mua chắc? Đúng là không biết mình đã chọc phải ai!”
Dư Tiền cười khẩy, rồi chậm rãi rời đi với chiếc ô che đầu.
Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cố ý đi chậm lại và chọn một con ngõ nhỏ để rẽ vào. Ngõ này là nơi những người không đủ tiền thuê nhà tá túc, lấy trời làm mái và đất làm giường, bừa bộn và tăm tối.
Những người sống ở đây chủ yếu làm những công việc vất vả nhất ở căn cứ, vì vậy ngõ thường vắng vẻ vào ban ngày.
Dư Tiền ngoặt vào một góc khuất không người, rồi cảm thấy mình bị trùm vào một chiếc bao tải hôi hám. Cô giả vờ giãy dụa rồi nằm im bất động.
“Bao này có tẩm thuốc mê chưa?”
“Đã tẩm từ trước rồi, lần này không cần tẩm thêm.”
“Được, cô ta là dị năng giả nhưng thể chất yếu, chỉ cần ít thuốc là đã bất tỉnh.”
“Mà giãy dụa có ích gì chứ? Bất cứ ai dám đối đầu với lão đại thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Nhìn cô ta đẹp thế này, chắc chắn bán được giá cao, biết đâu lão đại còn thưởng tinh hạch cho chúng ta.”
Hai tên hào hứng khiêng cô lên vai, bước đi loạng choạng khiến Dư Tiền muốn buồn nôn vì mùi hôi trong bao tải.
Khoảng nửa tiếng sau, cô nghe tiếng ồn ào của đám đông, rồi bị ném vào một căn phòng yên tĩnh như tờ.
Cô nằm yên một lát, nghe ngóng động tĩnh rồi nhẹ nhàng bò ra khỏi bao tải.
Trong phòng tối đen như mực, mùi máu tanh nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, dù có vẻ như phòng đã được dọn sạch.
Dư Tiền lấy từ không gian ra chiếc đèn pin, chỉnh ánh sáng ở mức thấp nhất và bắt đầu thăm dò.
Căn phòng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, ngoài một tấm chiếu đơn giản thì không còn gì khác. Các cửa sổ bị hàn kín bằng thép, chỉ chừa vài khe hở nhỏ để thông gió. Cánh cửa dày khóa từ bên ngoài, cô thử xoay nhưng không mở được.
Cô lấy từ không gian ra một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi, bắt đầu nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Mục đích của cô là tìm hiểu toàn bộ hoạt động buôn bán đen của Vương Văn Cường: cách hắn bắt giữ và buôn bán người sống, và ai là những kẻ đứng sau giao dịch này.
Một khi có đủ thông tin, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn, khiến mọi người trong căn cứ phải khinh miệt và căm ghét.
Dù chẳng bán được hàng, nhưng việc cô xuất hiện ở đó có thể là hành động thách thức ngầm đối với Vương Văn Cường. Đến lúc đó, chỉ e rằng muốn về nhà bình an cũng là khó.
Dư Tiền không lo bị thương. Không gian của cô đủ để giúp cô ẩn nấp, gặp nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng thoát thân mà không gặp tổn hại thực sự.
Cô luôn có chuẩn bị kỹ càng, không bao giờ tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm mà không có đường thoát.
Cô nghỉ ngơi cả buổi chiều để dưỡng sức. Khi sảnh giao dịch chuẩn bị đóng cửa, cô mới quay lại quầy của mình để bày hàng.
Quả nhiên, vừa xuất hiện, đám người sáng nay đã xông đến phá rối. Lại là bọn người hung hãn đó, bộ dạng vẫn dữ tợn, hùng hổ.
Dư Tiền giả vờ tức giận ngồi tại quầy, lặng lẽ ngồi im, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Trời âm u, mưa bụi lất phất khiến đêm tối đến nhanh hơn.
Sảnh giao dịch dần dần vắng người. Dư Tiền ngồi lại đến khi nhân viên đến nhắc nhở thì mới đứng dậy, làm bộ như không muốn rời đi.
Phía sau vang lên tiếng cười nhạo báng của đám côn đồ: “Nghĩ rằng ngồi lì ở đó sẽ có người đến mua chắc? Đúng là không biết mình đã chọc phải ai!”
Dư Tiền cười khẩy, rồi chậm rãi rời đi với chiếc ô che đầu.
Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cố ý đi chậm lại và chọn một con ngõ nhỏ để rẽ vào. Ngõ này là nơi những người không đủ tiền thuê nhà tá túc, lấy trời làm mái và đất làm giường, bừa bộn và tăm tối.
Những người sống ở đây chủ yếu làm những công việc vất vả nhất ở căn cứ, vì vậy ngõ thường vắng vẻ vào ban ngày.
Dư Tiền ngoặt vào một góc khuất không người, rồi cảm thấy mình bị trùm vào một chiếc bao tải hôi hám. Cô giả vờ giãy dụa rồi nằm im bất động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bao này có tẩm thuốc mê chưa?”
“Đã tẩm từ trước rồi, lần này không cần tẩm thêm.”
“Được, cô ta là dị năng giả nhưng thể chất yếu, chỉ cần ít thuốc là đã bất tỉnh.”
“Mà giãy dụa có ích gì chứ? Bất cứ ai dám đối đầu với lão đại thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Nhìn cô ta đẹp thế này, chắc chắn bán được giá cao, biết đâu lão đại còn thưởng tinh hạch cho chúng ta.”
Hai tên hào hứng khiêng cô lên vai, bước đi loạng choạng khiến Dư Tiền muốn buồn nôn vì mùi hôi trong bao tải.
Khoảng nửa tiếng sau, cô nghe tiếng ồn ào của đám đông, rồi bị ném vào một căn phòng yên tĩnh như tờ.
Cô nằm yên một lát, nghe ngóng động tĩnh rồi nhẹ nhàng bò ra khỏi bao tải.
Trong phòng tối đen như mực, mùi máu tanh nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, dù có vẻ như phòng đã được dọn sạch.
Dư Tiền lấy từ không gian ra chiếc đèn pin, chỉnh ánh sáng ở mức thấp nhất và bắt đầu thăm dò.
Căn phòng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, ngoài một tấm chiếu đơn giản thì không còn gì khác. Các cửa sổ bị hàn kín bằng thép, chỉ chừa vài khe hở nhỏ để thông gió. Cánh cửa dày khóa từ bên ngoài, cô thử xoay nhưng không mở được.
Cô lấy từ không gian ra một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi, bắt đầu nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Mục đích của cô là tìm hiểu toàn bộ hoạt động buôn bán đen của Vương Văn Cường: cách hắn bắt giữ và buôn bán người sống, và ai là những kẻ đứng sau giao dịch này.
Một khi có đủ thông tin, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn, khiến mọi người trong căn cứ phải khinh miệt và căm ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro