Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Thiện Giả Thiện...
2024-11-15 00:19:56
Tiếng thì thầm lan truyền khắp đám đông, và cái tên "Vương Văn Cường" lọt vào tai cô. Đúng vậy, tên này nhờ nắm giữ nguồn lương thực mà leo lên địa vị hiện tại, nếu không giờ này còn không biết trốn chui trốn nhủi ở xó xỉnh nào để tránh bị thây ma đuổi theo.
Dư Tiền bán hàng với giá rẻ và chất lượng tốt, chắc chắn đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn. Bằng không, một dị năng giả vô danh như cô sẽ chẳng bao giờ vào tầm ngắm của hắn.
Nắm giữ đến 65% nguồn lương thực của căn cứ, Vương Văn Cường chẳng có đối thủ nào trong lĩnh vực này. Muốn làm cho cửa hàng nào đó không thể trụ vững chỉ là chuyện trong tầm tay hắn.
Đám vạm vỡ đứng chặn trước quầy của Dư Tiền, dùng thân hình to lớn của mình chắn lối vào, thậm chí chỉ bằng ánh mắt đã khiến khách hàng phải rụt rè lùi lại.
Dù hàng của Dư Tiền tốt, nhưng không ai muốn rước phiền phức, lại càng không muốn bị Vương Văn Cường để ý, nên không ai dám lại gần.
Dư Tiền nắm chặt tay, rồi thả lỏng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khinh bỉ. Sau đó, cô bình thản thu dọn quầy hàng, chuẩn bị rời đi.
Vương Văn Cường không muốn để cô yên ổn làm ăn? Vậy thì cô cũng sẽ không để hắn tiếp tục hống hách trong căn cứ này.
Thấy Dư Tiền bỏ đi, đám vạm vỡ bật cười khinh miệt, rồi chen qua đám đông để quay về báo cáo cho Vương Văn Cường.
Trình Triệt theo sau Dư Tiền, thấy mồ hôi thấm ướt một phần tóc của cô.
"Em định làm gì? Nếu muốn giết bọn chúng, anh có thể đi ngay bây giờ. Chỉ cần em lên tiếng."
Anh vẫn nhớ lần trước đã gây thêm rắc rối cho cô khi tự ý giết người tìm đến gây sự, lần này muốn đợi ý cô, nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý định trả thù thay cô.
Dư Tiền lắc đầu, lấy từ không gian ra một chiếc ô che lên đầu: "Tôi muốn tìm cách vào chỗ giao dịch ngầm của Vương Văn Cường mà Triệu Y Y đã kể. Tôi sẽ phá hủy thứ hắn coi trọng nhất, để hắn phải hối hận vì đã dám động vào tôi."
Cô xoa xoa trán, bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã chuyển mưa lâm thâm, tiếng sấm vang vọng từ những đám mây nặng nề, át đi tiếng rì rầm xung quanh.
Trình Triệt gật đầu: "Không vấn đề gì, anh sẽ đi cùng em, có thể giúp được em."
Dư Tiền từ chối, đồng thời lấy từ không gian ra một chiếc ô khác đưa cho anh: "Không cần đâu, tôi đi một mình thì bọn chúng mới lơi lỏng cảnh giác. Anh ở ngoài tiếp ứng cho tôi sẽ an toàn hơn."
"Tối nay tôi sẽ lượn quanh bên ngoài một lúc. Nói thẳng ra, với ngoại hình của tôi chắc chắn bọn chúng sẽ để ý. Ngay cả khi không vì lý do đó, thì tên Vương Văn Cường cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Đêm nay tôi sẽ tự chui đầu vào lưới, còn anh đi báo cho Tôn Kính Minh chuẩn bị sẵn sàng, tìm cách vào khu giao dịch ngầm của hắn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm cho hắn một phen trời long đất lở, để hắn không còn chỗ đứng ở căn cứ Kinh Đô này."
Trình Triệt hiểu kế hoạch của cô nhưng vẫn lo lắng. Dù Dư Tiền sở hữu không gian và hai dị năng, anh không muốn cô đi một mình vào chốn nguy hiểm mà không có mình bên cạnh.
Thấy Trình Triệt lo lắng, cô bước lên bậc thềm để nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trở về an toàn. Tôi sẽ bắt những kẻ cản đường phải trả giá, để mình có thể sống một cách tự do."
Ánh mắt cô sáng rực, rực rỡ và đầy hấp dẫn như một xoáy nước cuốn lấy anh. Trình Triệt thở dài: “Em biết mà, anh không thể từ chối bất cứ điều gì em muốn.”
Dư Tiền nhìn anh, tim cô dường như lỡ nhịp trong khoảnh khắc, sau đó không thoải mái quay đi, bước về phía nhà.
Dư Tiền bán hàng với giá rẻ và chất lượng tốt, chắc chắn đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn. Bằng không, một dị năng giả vô danh như cô sẽ chẳng bao giờ vào tầm ngắm của hắn.
Nắm giữ đến 65% nguồn lương thực của căn cứ, Vương Văn Cường chẳng có đối thủ nào trong lĩnh vực này. Muốn làm cho cửa hàng nào đó không thể trụ vững chỉ là chuyện trong tầm tay hắn.
Đám vạm vỡ đứng chặn trước quầy của Dư Tiền, dùng thân hình to lớn của mình chắn lối vào, thậm chí chỉ bằng ánh mắt đã khiến khách hàng phải rụt rè lùi lại.
Dù hàng của Dư Tiền tốt, nhưng không ai muốn rước phiền phức, lại càng không muốn bị Vương Văn Cường để ý, nên không ai dám lại gần.
Dư Tiền nắm chặt tay, rồi thả lỏng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khinh bỉ. Sau đó, cô bình thản thu dọn quầy hàng, chuẩn bị rời đi.
Vương Văn Cường không muốn để cô yên ổn làm ăn? Vậy thì cô cũng sẽ không để hắn tiếp tục hống hách trong căn cứ này.
Thấy Dư Tiền bỏ đi, đám vạm vỡ bật cười khinh miệt, rồi chen qua đám đông để quay về báo cáo cho Vương Văn Cường.
Trình Triệt theo sau Dư Tiền, thấy mồ hôi thấm ướt một phần tóc của cô.
"Em định làm gì? Nếu muốn giết bọn chúng, anh có thể đi ngay bây giờ. Chỉ cần em lên tiếng."
Anh vẫn nhớ lần trước đã gây thêm rắc rối cho cô khi tự ý giết người tìm đến gây sự, lần này muốn đợi ý cô, nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý định trả thù thay cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tiền lắc đầu, lấy từ không gian ra một chiếc ô che lên đầu: "Tôi muốn tìm cách vào chỗ giao dịch ngầm của Vương Văn Cường mà Triệu Y Y đã kể. Tôi sẽ phá hủy thứ hắn coi trọng nhất, để hắn phải hối hận vì đã dám động vào tôi."
Cô xoa xoa trán, bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã chuyển mưa lâm thâm, tiếng sấm vang vọng từ những đám mây nặng nề, át đi tiếng rì rầm xung quanh.
Trình Triệt gật đầu: "Không vấn đề gì, anh sẽ đi cùng em, có thể giúp được em."
Dư Tiền từ chối, đồng thời lấy từ không gian ra một chiếc ô khác đưa cho anh: "Không cần đâu, tôi đi một mình thì bọn chúng mới lơi lỏng cảnh giác. Anh ở ngoài tiếp ứng cho tôi sẽ an toàn hơn."
"Tối nay tôi sẽ lượn quanh bên ngoài một lúc. Nói thẳng ra, với ngoại hình của tôi chắc chắn bọn chúng sẽ để ý. Ngay cả khi không vì lý do đó, thì tên Vương Văn Cường cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Đêm nay tôi sẽ tự chui đầu vào lưới, còn anh đi báo cho Tôn Kính Minh chuẩn bị sẵn sàng, tìm cách vào khu giao dịch ngầm của hắn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm cho hắn một phen trời long đất lở, để hắn không còn chỗ đứng ở căn cứ Kinh Đô này."
Trình Triệt hiểu kế hoạch của cô nhưng vẫn lo lắng. Dù Dư Tiền sở hữu không gian và hai dị năng, anh không muốn cô đi một mình vào chốn nguy hiểm mà không có mình bên cạnh.
Thấy Trình Triệt lo lắng, cô bước lên bậc thềm để nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trở về an toàn. Tôi sẽ bắt những kẻ cản đường phải trả giá, để mình có thể sống một cách tự do."
Ánh mắt cô sáng rực, rực rỡ và đầy hấp dẫn như một xoáy nước cuốn lấy anh. Trình Triệt thở dài: “Em biết mà, anh không thể từ chối bất cứ điều gì em muốn.”
Dư Tiền nhìn anh, tim cô dường như lỡ nhịp trong khoảnh khắc, sau đó không thoải mái quay đi, bước về phía nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro