Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Chương 25
2024-11-15 00:19:56
Miệng thì cứng rắn, nhưng trong lòng anh ta lại hoang mang. Trình Triệt nói hoàn toàn đúng, nhưng làm sao anh ta biết rõ từng chi tiết trong nhà mình thế?
Lục Chính Lập càng nghĩ càng thấy bất an. Vật tư thiếu hụt rất dễ bị mọi người phát hiện, nên anh ta không dám đối đầu với Trình Triệt thêm, sợ rằng anh sẽ công khai hết mọi chuyện xấu của mình.
Với tư cách là trưởng tầng, anh ta có thể lợi dụng quyền hạn để nhận thêm ít vật tư, nhưng nếu bị phát hiện ăn cắp, anh ta sẽ bị cư dân tòa nhà đuổi đi.
Không muốn tiếp tục dây dưa với Trình Triệt, Lục Chính Lập hậm hực quay người, lủi nhanh về nhà.
Trình Triệt bước tới giúp Dư Tiền tháo dây thép ở cửa, sau đó hỏi cô: “Em dự định đi mấy ngày, khoảng bao lâu thì về?”
Với vóc người cao lớn, bóng anh đổ xuống che phủ hoàn toàn thân hình nhỏ nhắn của Dư Tiền, thoang thoảng tỏa ra hương gỗ nhè nhẹ từ áo của anh.
Câu hỏi khiến Dư Tiền hơi bất ngờ, không rõ vì sao anh lại hỏi thế.
“Bây giờ là 10 giờ sáng, tôi nghĩ khoảng 5 giờ chiều sẽ về. Tôi sẽ không ngủ lại bên ngoài.” Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán rằng nếu nhanh chân thì cô có thể về trước khi trời tối.
Trình Triệt gật đầu, mở cửa lối thoát hiểm, kiểm tra một lượt đảm bảo an toàn rồi mới nhường đường cho cô đi qua.
“Đi cẩn thận nhé. Từ bây giờ tôi sẽ luôn ở đây chờ em. Bất cứ lúc nào em về, chỉ cần gõ cửa, tôi luôn ở đây.”
Như vẫn chưa yên tâm, anh nhét vào túi áo cô một con dao gấp: “Em vừa mới thức tỉnh dị năng, cơ thể còn chưa quen với sức mạnh mới. Nhớ lượng sức mà hành động, an toàn của em là quan trọng nhất.”
Dư Tiền thoáng sững sờ, cảm giác như người đàn ông trước mặt đã quen biết cô từ lâu, nhưng trong ký ức của cô lại không hề có hình bóng Trình Triệt. Vì sao lại như vậy?
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, cô bước ra ngoài, khẽ nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Trong hầm xe vẫn có xác sống, nhưng ít hơn nhiều so với bên ngoài, sức mạnh cũng không nguy hiểm bằng những xác sống đã ăn thịt người.
Cô vung dao bổ dưa, xử lý từng con một, dọn sạch đường đi rồi mới lấy xe từ không gian ra.
Chiếc xe nhỏ màu bạc với đường nét bóng bẩy, nhưng phần đầu và thân xe đã được cải tiến, trông chắc chắn hơn xe bình thường nhiều.
Dư Tiền đã tốn không ít công sức để nâng cấp xe này, bởi vì xe thông thường rất dễ hỏng khi di chuyển qua những con phố đầy xác sống, chỉ có xe đã được cải tiến mới mang lại cảm giác an toàn.
Dư Tiền đã lên kế hoạch đường đi cẩn thận. Khách sạn nơi Chu Thuận và Trần Thiên Tĩnh trú ẩn cách khu Hạnh Phúc một quãng khá xa, nhưng chỉ cần chọn tuyến đường ít người và đi sớm một chút, cô vẫn có thể đến đó.
Lục Chính Lập càng nghĩ càng thấy bất an. Vật tư thiếu hụt rất dễ bị mọi người phát hiện, nên anh ta không dám đối đầu với Trình Triệt thêm, sợ rằng anh sẽ công khai hết mọi chuyện xấu của mình.
Với tư cách là trưởng tầng, anh ta có thể lợi dụng quyền hạn để nhận thêm ít vật tư, nhưng nếu bị phát hiện ăn cắp, anh ta sẽ bị cư dân tòa nhà đuổi đi.
Không muốn tiếp tục dây dưa với Trình Triệt, Lục Chính Lập hậm hực quay người, lủi nhanh về nhà.
Trình Triệt bước tới giúp Dư Tiền tháo dây thép ở cửa, sau đó hỏi cô: “Em dự định đi mấy ngày, khoảng bao lâu thì về?”
Với vóc người cao lớn, bóng anh đổ xuống che phủ hoàn toàn thân hình nhỏ nhắn của Dư Tiền, thoang thoảng tỏa ra hương gỗ nhè nhẹ từ áo của anh.
Câu hỏi khiến Dư Tiền hơi bất ngờ, không rõ vì sao anh lại hỏi thế.
“Bây giờ là 10 giờ sáng, tôi nghĩ khoảng 5 giờ chiều sẽ về. Tôi sẽ không ngủ lại bên ngoài.” Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán rằng nếu nhanh chân thì cô có thể về trước khi trời tối.
Trình Triệt gật đầu, mở cửa lối thoát hiểm, kiểm tra một lượt đảm bảo an toàn rồi mới nhường đường cho cô đi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi cẩn thận nhé. Từ bây giờ tôi sẽ luôn ở đây chờ em. Bất cứ lúc nào em về, chỉ cần gõ cửa, tôi luôn ở đây.”
Như vẫn chưa yên tâm, anh nhét vào túi áo cô một con dao gấp: “Em vừa mới thức tỉnh dị năng, cơ thể còn chưa quen với sức mạnh mới. Nhớ lượng sức mà hành động, an toàn của em là quan trọng nhất.”
Dư Tiền thoáng sững sờ, cảm giác như người đàn ông trước mặt đã quen biết cô từ lâu, nhưng trong ký ức của cô lại không hề có hình bóng Trình Triệt. Vì sao lại như vậy?
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, cô bước ra ngoài, khẽ nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Trong hầm xe vẫn có xác sống, nhưng ít hơn nhiều so với bên ngoài, sức mạnh cũng không nguy hiểm bằng những xác sống đã ăn thịt người.
Cô vung dao bổ dưa, xử lý từng con một, dọn sạch đường đi rồi mới lấy xe từ không gian ra.
Chiếc xe nhỏ màu bạc với đường nét bóng bẩy, nhưng phần đầu và thân xe đã được cải tiến, trông chắc chắn hơn xe bình thường nhiều.
Dư Tiền đã tốn không ít công sức để nâng cấp xe này, bởi vì xe thông thường rất dễ hỏng khi di chuyển qua những con phố đầy xác sống, chỉ có xe đã được cải tiến mới mang lại cảm giác an toàn.
Dư Tiền đã lên kế hoạch đường đi cẩn thận. Khách sạn nơi Chu Thuận và Trần Thiên Tĩnh trú ẩn cách khu Hạnh Phúc một quãng khá xa, nhưng chỉ cần chọn tuyến đường ít người và đi sớm một chút, cô vẫn có thể đến đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro