Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Tôi Luôn Ở Đây...
2024-11-15 00:19:56
Sắc mặt anh ta sa sầm, cười nhạt: “Hừ, lúc cần giết xác sống thì chẳng thấy bóng cô đâu, giờ khi chúng tôi đã dọn sạch đám xác sống trong tòa nhà, cô lại bắt đầu ra ngoài. Đúng là mặt dày!”
Anh ta cố tỏ ra uy nghiêm, nhưng trong tình trạng thiếu thốn lương thực, dù nắm giữ vật tư của cả tòa nhà, anh ta vẫn ăn không đủ no nên giọng nói nghe yếu ớt, chẳng hề dọa dẫm được ai.
Dư Tiền nhìn anh ta, bình tĩnh đáp: “Trước khi mọi người dọn xác sống, tôi đã xuống đây một lần rồi. Những xác sống ở tầng 16 và 14 đều do tôi xử lý, số lượng còn nhiều hơn tất cả những gì các người đã tiêu diệt. Vậy xin hỏi, dựa vào đâu mà nói tôi mặt dày?”
Lục Chính Lập bị chặn họng, cố phản bác nhưng đành bất lực, chỉ còn biết tức giận nhổ nước bọt vào góc tường.
“Cô định đi đâu? Nói cho cô biết, tòa nhà này bây giờ là một thể, vật tư mà cô mang về cũng phải nộp lại để chia đều. Cô với tay hàng xóm nên suy nghĩ kỹ, trong ba ngày tới, phải giao nộp hết lương thực cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi đuổi các người ra khỏi tòa 1!”
Từ khi thức tỉnh dị năng, các giác quan của Dư Tiền nhạy bén hơn nhiều. Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân đi xuống. Ngước mắt lên, cô thấy Trình Triệt đang đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, mặc chiếc áo thun đen với vài họa tiết trắng đơn giản, để lộ đôi tay rắn chắc.
“Tôi không rõ, dựa vào đâu để đuổi chúng tôi khỏi đây? Nhờ việc anh ăn vụng vật tư mà mọi người giao nộp à?”
Giọng nói Trình Triệt lạnh lùng, anh đứng tựa vào tường với cánh tay khoanh trước ngực, vẻ mặt chế giễu khiến Lục Chính Lập bối rối.
“Ăn vụng cái gì chứ! Đừng có vu khống tôi!”
Anh ta lấm lét nhìn quanh, thấy không có ai khác trong hành lang thì thở phào nhẹ nhõm.
Trình Triệt chậm rãi bắt chéo chân, ngón tay thon dài khẽ hạ xuống, vẻ ung dung nhưng đầy uy thế.
“Tối qua anh ăn một cái bánh mì vị việt quất, còn pha sữa bột cho con trai uống. Còn bà vợ anh , cô ta giấu một túi hạt kê, cất trong góc sâu nhất của tủ quần áo.”
Khóe miệng Trình Triệt nhếch lên với một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi nói có đúng không, ngài trưởng tầng?”
Không chỉ Lục Chính Lập hoảng hốt, mà ngay cả Dư Tiền cũng cảm thấy ngờ vực. Chẳng lẽ Trình Triệt lắp đặt camera giám sát trong nhà anh ta sao? Nhưng mà đã mất điện, ngoài nhà cô ra, các khu vực khác đều không thể sử dụng thiết bị điện cơ mà?
Lục Chính Lập hạ giọng, đến gần Trình Triệt thì thào: “Có những chuyện không nên nói thì đừng nói. Không có bằng chứng, anh vu khống tôi thì ai sẽ tin? Tôi là trưởng tầng, còn hai người ở tầng 18 chẳng qua chỉ là mấy kẻ ích kỷ không chịu nộp vật tư. Nếu cứ đổ vấy lên tôi, thì cả tòa nhà sẽ chống lại hai người đấy.”
Anh ta cố tỏ ra uy nghiêm, nhưng trong tình trạng thiếu thốn lương thực, dù nắm giữ vật tư của cả tòa nhà, anh ta vẫn ăn không đủ no nên giọng nói nghe yếu ớt, chẳng hề dọa dẫm được ai.
Dư Tiền nhìn anh ta, bình tĩnh đáp: “Trước khi mọi người dọn xác sống, tôi đã xuống đây một lần rồi. Những xác sống ở tầng 16 và 14 đều do tôi xử lý, số lượng còn nhiều hơn tất cả những gì các người đã tiêu diệt. Vậy xin hỏi, dựa vào đâu mà nói tôi mặt dày?”
Lục Chính Lập bị chặn họng, cố phản bác nhưng đành bất lực, chỉ còn biết tức giận nhổ nước bọt vào góc tường.
“Cô định đi đâu? Nói cho cô biết, tòa nhà này bây giờ là một thể, vật tư mà cô mang về cũng phải nộp lại để chia đều. Cô với tay hàng xóm nên suy nghĩ kỹ, trong ba ngày tới, phải giao nộp hết lương thực cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi đuổi các người ra khỏi tòa 1!”
Từ khi thức tỉnh dị năng, các giác quan của Dư Tiền nhạy bén hơn nhiều. Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân đi xuống. Ngước mắt lên, cô thấy Trình Triệt đang đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, mặc chiếc áo thun đen với vài họa tiết trắng đơn giản, để lộ đôi tay rắn chắc.
“Tôi không rõ, dựa vào đâu để đuổi chúng tôi khỏi đây? Nhờ việc anh ăn vụng vật tư mà mọi người giao nộp à?”
Giọng nói Trình Triệt lạnh lùng, anh đứng tựa vào tường với cánh tay khoanh trước ngực, vẻ mặt chế giễu khiến Lục Chính Lập bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn vụng cái gì chứ! Đừng có vu khống tôi!”
Anh ta lấm lét nhìn quanh, thấy không có ai khác trong hành lang thì thở phào nhẹ nhõm.
Trình Triệt chậm rãi bắt chéo chân, ngón tay thon dài khẽ hạ xuống, vẻ ung dung nhưng đầy uy thế.
“Tối qua anh ăn một cái bánh mì vị việt quất, còn pha sữa bột cho con trai uống. Còn bà vợ anh , cô ta giấu một túi hạt kê, cất trong góc sâu nhất của tủ quần áo.”
Khóe miệng Trình Triệt nhếch lên với một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi nói có đúng không, ngài trưởng tầng?”
Không chỉ Lục Chính Lập hoảng hốt, mà ngay cả Dư Tiền cũng cảm thấy ngờ vực. Chẳng lẽ Trình Triệt lắp đặt camera giám sát trong nhà anh ta sao? Nhưng mà đã mất điện, ngoài nhà cô ra, các khu vực khác đều không thể sử dụng thiết bị điện cơ mà?
Lục Chính Lập hạ giọng, đến gần Trình Triệt thì thào: “Có những chuyện không nên nói thì đừng nói. Không có bằng chứng, anh vu khống tôi thì ai sẽ tin? Tôi là trưởng tầng, còn hai người ở tầng 18 chẳng qua chỉ là mấy kẻ ích kỷ không chịu nộp vật tư. Nếu cứ đổ vấy lên tôi, thì cả tòa nhà sẽ chống lại hai người đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro