Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập

Cục Bụng Nhỏ

2024-11-15 00:19:56

Nhìn mưa rơi bên ngoài, cô bất lực thở dài: “Khi cơn mưa này dứt, tôi sẽ rời khỏi căn cứ Kinh Đô. Kinh doanh đâu phải chỉ có thể ở đây. Mới bày quầy có ba ngày mà đã bị mấy kẻ có quyền nhắm đến rồi. Nếu cứ tiếp tục, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”

Tôn Kính Minh im lặng một lúc, rồi như đã đưa ra quyết định: “Nếu cô đi, tôi cũng sẽ đi cùng. Anh em của tôi ở đây cũng chẳng vui vẻ gì. Trong thời mạt thế, biết đâu ngày mai sẽ chết, nên phải sống thoải mái, vui vẻ với thời gian ít ỏi còn lại mới được.”

Dư Tiền ngạc nhiên: “Anh đã tạo dựng quan hệ khắp nơi trong căn cứ Kinh Đô, vừa mới có chút thành quả sao lại muốn bỏ đi? Như thế chẳng phải là phí hoài công sức, những món quà đã tặng người ta cũng coi như đổ sông đổ bể hết sao?”

Tôn Kính Minh cười nhẹ, không bận tâm: “Tôi đâu có hứng thú làm kẻ cúi mình nịnh bợ người khác. Đã là Tôn Kính Minh thì phải ngồi ở vị trí cao, không để ai khống chế, làm gì cũng tự do.”

Nghe vậy, Trình Triệt hiểu rằng Tôn Kính Minh đã nảy sinh ý định xây dựng một căn cứ nhỏ cho riêng mình, có điều ý tưởng này có lẽ đã đến sớm hơn kiếp trước. Không thể phủ nhận, Tôn Kính Minh là một dị năng giả thiên phú cao, khả năng chỉ huy của anh cũng vượt trội so với người thường. Kiểu người này sinh ra để lãnh đạo. Ở mãi dưới quyền người khác chỉ khiến anh mất dần hy vọng sống, rồi trở thành một kẻ vô cảm.

Triệu Y Y nghiêm túc giơ tay: “Tôi cũng đi cùng mọi người. Dư Tiền ở đâu, tôi ở đó. Mọi chuyện của ba mẹ tôi sẽ do tôi tự lo liệu, tuyệt đối sẽ không gây phiền hà cho ai.”

Bốn người trong phòng nhìn nhau mỉm cười, cùng nâng cốc lên chạm nhẹ, như một lời hứa không lời.

Dạo này, Dư Tiền luôn căng thẳng, cũng thấy mệt mỏi. Sau khi tiễn Tôn Kính Minh, cô trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng chợt nhớ ra đã hứa với Trịnh Lệ rằng mỗi tuần sẽ đấu tập hai lần.

Dù sao, người thắng Trịnh Lệ không phải là Triệu Y Y, nên muốn tìm được Giáo sư Trịnh cũng sẽ phải tốn thêm chút công sức.

May mắn thay, Trịnh Lệ cũng khá có hứng thú với Dư Tiền. Cô ấy rất ham nâng cao sức mạnh bản thân, và có một dị năng giả mạnh mẽ như Dư Tiền làm đối thủ tập luyện quả là điều đáng giá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì thế, hai người đạt được thỏa thuận đấu tập hai lần mỗi tuần, chỉ tiếc là dạo gần đây Dư Tiền bị nhiều chuyện làm chậm trễ.

Đứng trước căn biệt thự, Dư Tiền đưa thẻ thông hành cho bảo vệ. Dường như người này có chút ấn tượng với cô, kiểm tra xong là cho cô vào ngay.

Đến trước cửa nhà Trịnh Lệ, Dư Tiền nhẹ nhàng gõ cửa.

Cánh cửa kêu một tiếng nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng mang vẻ đẹp sắc sảo của Trịnh Lệ xuất hiện qua khe cửa. Chỉ mới một tuần không gặp, mái tóc dài của Trịnh Lệ đã được cắt ngắn chạm tai, trông cô lại càng gọn gàng, mạnh mẽ.

Dư Tiền áy náy lên tiếng: “Tuần trước xảy ra chút chuyện nên tôi không qua được, xin lỗi cậu.”

Dù gì việc đấu tập cũng là do cô hứa với Trịnh Lệ, không giữ đúng lời thì xin lỗi là phải phép.

Trịnh Lệ đưa cho cô một ly nước, không trách cứ gì, nhưng không khí giữa hai người có phần ngượng ngùng.

“Có phải cậu bị người của Vương Văn Cường bắt đi không?”

Trịnh Lệ chủ động hỏi, Dư Tiền gật đầu: “Phải, hôm qua tớ vừa ra ngoài được. Tớ về nhà báo bình an trước, hôm nay mới có thời gian đến gặp cậu.”

Trịnh Lệ nhìn mấy lọn tóc lòa xòa bên tai của Dư Tiền, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Chắc là đã có nhiều người chết, cậu biết chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập

Số ký tự: 0