Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập

Đến Rồi

2024-11-15 00:19:56

Nhìn dáng vẻ của họ, Trịnh Thanh Phong vẫn thấy nghi ngờ, như thể họ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng anh ta cũng không tìm ra lý do để bác bỏ.

Sau khi hỏi thêm vài câu không quá quan trọng, Trịnh Thanh Phong để hai người rời đi, còn mình tiếp tục bận rộn với những vụ điều tra khác.

Dư Tiền và Trình Triệt rời khỏi cục tuần tra, bên ngoài mưa rơi nặng hạt hơn lúc trước, nước đọng thành vũng trên mặt đất.

“Anh nghĩ bọn tàn dư sẽ bị bắt không? Sự thật liệu có được phơi bày cho mọi người biết không?”

Nhìn màn mưa mù mịt, Dư Tiền không khỏi cảm thấy khắp căn cứ đều là nguy hiểm và âm mưu, khó mà nhìn thấy tương lai sáng sủa.

Trình Triệt lắc đầu: “Không đâu. Việc này có sự tham gia của nhiều quan chức cấp cao. Nếu thật sự công khai sự việc, cả căn cứ Kinh Đô sẽ mất mặt. Khi mọi người biết đến, lòng dân sẽ dao động, và rồi căn cứ Kinh Đô sẽ tiến đến diệt vong.”

Dư Tiền cảm thấy hụt hẫng. Cô từng tin rằng sự thật rồi sẽ được phơi bày, nhưng không ngờ giờ đây lại không thể để mọi người biết.

“Anh nghĩ Trịnh Thanh Phong chắc chắn sẽ muốn lên tiếng vì chính nghĩa, rồi sẽ bị ngăn cản trăm bề, cuối cùng cũng chỉ biết nghe lời mà từ bỏ thôi.”

Trong lòng cô tiếc nuối khi nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc và chính nghĩa của Trịnh Thanh Phong. Người chính trực như anh ta, sống trong một môi trường ô uế như thế, chắc chắn sẽ bị chèn ép không ngừng, cuối cùng rồi sẽ mất đi ánh sáng của lý tưởng.

Trình Triệt lại lắc đầu: “Anh ấy sẽ không từ bỏ đâu. Anh ấy sẽ vì lý tưởng của mình mà chiến đấu cả đời, không bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai, bất kỳ điều gì.”

Chỉ có điều, đời trước, người đàn ông đó đã chết vì quá chính trực. Thật sự, trong thời mạt thế, những người như anh ta là hiếm có nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người bị hoàn cảnh biến đổi, chỉ có mình anh ấy kiên trì giữ vững bản thân, chưa bao giờ bỏ cuộc.

Hai người lặng lẽ trở về nhà. Ở cửa khu nhà, họ thấy Triệu Y Y và Tôn Kính Minh đang lo lắng chờ đợi.

Dư Tiền ngạc nhiên, rồi vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Triệu Y Y.

“Sao lại đứng chờ mình ở đây? Bên ngoài đang mưa thế này, về nhà không được sao?”

Triệu Y Y ôm lấy cơ thể ấm áp của Dư Tiền: “Mình lo cho cậu, lo cậu không thể đối phó với bọn đó. Nghe tin bên đó có động tĩnh, mình vội vàng ra chờ cậu.”

Cả bốn người cùng về nhà, ngồi quây quần trên ghế sofa chuyện trò. Dư Tiền không nói về việc mình đã giết sạch bọn hung ác kia, bởi càng ít người biết càng an toàn.

Tôn Kính Minh khẽ vò đầu, nói vẻ bất đắc dĩ: “Căn cứ này thật thay đổi chóng mặt, căn cứ trưởng vừa chết là ngay lập tức phó căn cứ trưởng đã thế vào, bộ dạng như sợ người khác giành mất quyền lực.”

Dư Tiền lập tức nhớ đến những hành động của cựu căn cứ trưởng: “Vậy căn cứ trưởng mới so với người trước thì thế nào?”

Tôn Kính Minh lắc đầu: “Không ra gì. Cả hai đều chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Cả hai đều lợi dụng chức vụ để mở cửa sau cho đám người không ra gì trong căn cứ. Tình trạng hỗn loạn này chủ yếu là do các cấp lãnh đạo trong căn cứ chẳng có ai tử tế. Người tốt thì mãi mãi không với tới được vị trí cao.”

Dư Tiền lặng im. Trong căn cứ chẳng có một ai đáng tin cậy ở cấp lãnh đạo. Phần lớn họ, nếu không có ý đồ xấu thì cũng chỉ biết chăm chăm vào lợi ích của bản thân, không để tâm đến cuộc sống của người sống sót.

Thực ra, Dư Tiền cũng chẳng phải người nhân từ gì cho cam, nên cô không thật sự để ý đến chuyện những người sống sót trong căn cứ Kinh Đô sống thế nào. Tuy nhiên, việc bản thân phải ở trong một môi trường mục nát như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu, như thể làn khí u tối mục ruỗng đó đang xâm chiếm tâm trí, khiến cô thêm mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập

Số ký tự: 0