Chương 10
2024-11-15 19:43:36
Diệp Lạc Ngư cười tự giễu, nhìn qua gương, cậu cũng quay đầu nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.
Cô nuốt nước miếng, đè lời nói lạnh nhạt xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh quay về khi nào?”
“Ba ngày rồi.”
“Xem ra chúng ta giống nhau, chẳng lẽ chúng ta đụng phải đường hầm xuyên không à?”
“Anh không biết.”
Cô không tiếp tục câu chuyện nữa, lau khô tay rồi rời đi.
Cậu vẫn luôn nhìn theo cô, cho đến khi cửa khép lại, cậu mới run rẩy xối nước lên mặt.
Chia tay nhiều năm như vậy, kiên trì cũng lâu như vậy, không thể chỉ vì những câu nói lạnh nhạt của cô mà rơi nước mắt được vì cậu là đàn ông.
Đến tối Tôn Thiến gọi điện thoại cho cô để thông báo tin vui, về việc quảng cáo cô bé đã nói với ông rồi, ông bảo cô nửa tháng sau qua thử vai. Cô nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Sau đó, cô dùng ý thức mở giao diện hệ thống, nhìn điểm EXP là -80, không khỏi thở dài một trận, trời ơi còn là điểm âm cơ đấy, không có tình người mà.
Cô tiếp tục dùng ý thức hỏi hệ thống [Tấn Giang 007]: Nhiệm vụ thất bại rồi thì nên làm gì bây giờ?
[Tấn Giang 007]: Tự sinh tự diệt đi.
Diệp Lạc Ngư hỏi tiếp: Có còn nhiệm vụ khác không?
Có nhiệm vụ hàng ngày: Thay đổi dáng người huấn luyện trong vòng một giờ nhận được 2 điểm EXP, luyện tập nhạc cụ trong vòng một giờ được 2 điểm EXP, học tập trong vòng một giờ được 2 điểm EXP,…
Diệp Lạc Ngư: Hôm nay tôi học toán, học nấu nướng, vì sao không có điểm EXP?
[Tấn Giang 007]: Thật sự có tiến bộ mới có điểm EXP, không cần dùng bảng cửu chương lừa gạt tôi, hơn nữa cô làm bánh cũng không thành công, nhìn rất xấu xí.
Nghe vậy, cô định đứng dậy tập đàn tranh và đàn tỳ bà luôn, nhưng vì cơ thể béo ụt ịt của mình mà lười, cô cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là trong vòng nửa tháng phải giảm béo thành công.
Lúc này, mẹ đột nhiên đứng ngoài cửa gọi vào: “Lạc Ngư, con có muốn ăn bánh tart trứng không?”
Cô nghe thấy chạy nhanh ra mở cửa: “Không mẹ ơi, nhưng con muốn ăn trái cây.”
“Ừ để mẹ bảo người làm chuẩn bị cho con.” Nói xong, mẹ cô liền bưng bánh tart trứng rời đi.
Không lâu sau, dì bảo mẫu mang trái cây vào phòng, nhìn đĩa trái cây đầy đủ màu sắc nào là dưa hấu, dâu tây, táo, xoài, nho… được cắt tạo hình tỉ mỉ dễ thương, cô lập tức muốn ăn.
Ăn xong trái cây, cô đóng cửa phòng lại luyện tập yoga, khi còn nhỏ thân thể đang còn deo dai, nên dễ dàng làm những động tác như xoạc chân. Cuối cùng sau một giờ, quả nhiên cô đạt được 2 điểm kinh nghiệm, trở thành -78 điểm kinh nghiệm. Mặc dù vậy cô vẫn rất vừa lòng, cô chạy xuống lầu tìm mẹ. Lúc đấy mẹ đang đọc sách, thấy cô xuống, lập tức mỉm cười hỏi: “Sao vậy con?”
“Mẹ ơi công ty nhà Tôn Thiến muốn chụp hình quảng cáo, cần một diễn viên nhí, con đã xung phong báo danh rồi, người nhà của bạn ấy đồng ý cho con đi thử vai rồi đó mẹ.”
Mẹ cô nghe xong không khỏi ngẩn ra, dịu dàng hỏi: “Lạc Ngư à, vì sao con muốn đi quay quảng cáo?”
“Con muốn rèn luyện một chút để tăng sự tự tin ạ.”
“Như vậy sao, Lạc Ngư của mẹ giỏi quá. Vậy khi nào qua đó con? Đến lúc đó mẹ sẽ lái xe chở con đi.”
“Nửa tháng sau ạ, trong lúc này con muốn giảm béo.”
“Mẹ thấy con như vậy rất xinh đẹp mà.”
“Gầy mới đẹp mà mẹ!”
Mẹ Diệp lập tức bị chọc cười, xoa xoa tóc cô, lại hỏi cô có cần gì nữa không, cô lập tức đề xuất được học thêm vũ đạo và diễn xuất, muốn mẹ tìm chỗ cho mình đi học.
Mẹ cô gần như lập tức đồng ý không chút do dự, nói rằng sẽ mời giáo viên đến nhà dạy luôn.
Đời trước, Diệp Lạc Ngư là đi theo Hứa Liễm Âm tiến vào giới showbiz.
Bố của Hứa Liễm Âm có mở một công ty nước giải khát, sản nghiệp rất lớn, rất có thực lực, người cũng cao to đẹp trai.
Mẹ của cậu là một nhân vật công chúng có tiếng ở Đài Loan, vừa xinh đẹp lại có học thức, quen biết bố cậu ở nước ngoài, sau đó gả tới thành phố H, sau cậu còn có một cậu em trai, cũng đi theo con đường của mẹ.
Cô nuốt nước miếng, đè lời nói lạnh nhạt xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh quay về khi nào?”
“Ba ngày rồi.”
“Xem ra chúng ta giống nhau, chẳng lẽ chúng ta đụng phải đường hầm xuyên không à?”
“Anh không biết.”
Cô không tiếp tục câu chuyện nữa, lau khô tay rồi rời đi.
Cậu vẫn luôn nhìn theo cô, cho đến khi cửa khép lại, cậu mới run rẩy xối nước lên mặt.
Chia tay nhiều năm như vậy, kiên trì cũng lâu như vậy, không thể chỉ vì những câu nói lạnh nhạt của cô mà rơi nước mắt được vì cậu là đàn ông.
Đến tối Tôn Thiến gọi điện thoại cho cô để thông báo tin vui, về việc quảng cáo cô bé đã nói với ông rồi, ông bảo cô nửa tháng sau qua thử vai. Cô nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Sau đó, cô dùng ý thức mở giao diện hệ thống, nhìn điểm EXP là -80, không khỏi thở dài một trận, trời ơi còn là điểm âm cơ đấy, không có tình người mà.
Cô tiếp tục dùng ý thức hỏi hệ thống [Tấn Giang 007]: Nhiệm vụ thất bại rồi thì nên làm gì bây giờ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Tấn Giang 007]: Tự sinh tự diệt đi.
Diệp Lạc Ngư hỏi tiếp: Có còn nhiệm vụ khác không?
Có nhiệm vụ hàng ngày: Thay đổi dáng người huấn luyện trong vòng một giờ nhận được 2 điểm EXP, luyện tập nhạc cụ trong vòng một giờ được 2 điểm EXP, học tập trong vòng một giờ được 2 điểm EXP,…
Diệp Lạc Ngư: Hôm nay tôi học toán, học nấu nướng, vì sao không có điểm EXP?
[Tấn Giang 007]: Thật sự có tiến bộ mới có điểm EXP, không cần dùng bảng cửu chương lừa gạt tôi, hơn nữa cô làm bánh cũng không thành công, nhìn rất xấu xí.
Nghe vậy, cô định đứng dậy tập đàn tranh và đàn tỳ bà luôn, nhưng vì cơ thể béo ụt ịt của mình mà lười, cô cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là trong vòng nửa tháng phải giảm béo thành công.
Lúc này, mẹ đột nhiên đứng ngoài cửa gọi vào: “Lạc Ngư, con có muốn ăn bánh tart trứng không?”
Cô nghe thấy chạy nhanh ra mở cửa: “Không mẹ ơi, nhưng con muốn ăn trái cây.”
“Ừ để mẹ bảo người làm chuẩn bị cho con.” Nói xong, mẹ cô liền bưng bánh tart trứng rời đi.
Không lâu sau, dì bảo mẫu mang trái cây vào phòng, nhìn đĩa trái cây đầy đủ màu sắc nào là dưa hấu, dâu tây, táo, xoài, nho… được cắt tạo hình tỉ mỉ dễ thương, cô lập tức muốn ăn.
Ăn xong trái cây, cô đóng cửa phòng lại luyện tập yoga, khi còn nhỏ thân thể đang còn deo dai, nên dễ dàng làm những động tác như xoạc chân. Cuối cùng sau một giờ, quả nhiên cô đạt được 2 điểm kinh nghiệm, trở thành -78 điểm kinh nghiệm. Mặc dù vậy cô vẫn rất vừa lòng, cô chạy xuống lầu tìm mẹ. Lúc đấy mẹ đang đọc sách, thấy cô xuống, lập tức mỉm cười hỏi: “Sao vậy con?”
“Mẹ ơi công ty nhà Tôn Thiến muốn chụp hình quảng cáo, cần một diễn viên nhí, con đã xung phong báo danh rồi, người nhà của bạn ấy đồng ý cho con đi thử vai rồi đó mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ cô nghe xong không khỏi ngẩn ra, dịu dàng hỏi: “Lạc Ngư à, vì sao con muốn đi quay quảng cáo?”
“Con muốn rèn luyện một chút để tăng sự tự tin ạ.”
“Như vậy sao, Lạc Ngư của mẹ giỏi quá. Vậy khi nào qua đó con? Đến lúc đó mẹ sẽ lái xe chở con đi.”
“Nửa tháng sau ạ, trong lúc này con muốn giảm béo.”
“Mẹ thấy con như vậy rất xinh đẹp mà.”
“Gầy mới đẹp mà mẹ!”
Mẹ Diệp lập tức bị chọc cười, xoa xoa tóc cô, lại hỏi cô có cần gì nữa không, cô lập tức đề xuất được học thêm vũ đạo và diễn xuất, muốn mẹ tìm chỗ cho mình đi học.
Mẹ cô gần như lập tức đồng ý không chút do dự, nói rằng sẽ mời giáo viên đến nhà dạy luôn.
Đời trước, Diệp Lạc Ngư là đi theo Hứa Liễm Âm tiến vào giới showbiz.
Bố của Hứa Liễm Âm có mở một công ty nước giải khát, sản nghiệp rất lớn, rất có thực lực, người cũng cao to đẹp trai.
Mẹ của cậu là một nhân vật công chúng có tiếng ở Đài Loan, vừa xinh đẹp lại có học thức, quen biết bố cậu ở nước ngoài, sau đó gả tới thành phố H, sau cậu còn có một cậu em trai, cũng đi theo con đường của mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro