Chương 9
2024-11-15 19:43:36
Vốn đứng bên cạnh Diệp Lạc Ngư, Hứa Liễm Âm nghe xong hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc Ngư, chăm chú nhìn, mày hơi cau lại.
“Cậu muốn thử à, được chứ được chứ, nhưng mà không phải cậu không thích xuất đầu lộ diện sao?” Tôn Thiến có chút nghi hoặc, trong ấn tượng của cô bé Diệp Lạc Ngư hay thẹn thùng mà!
“Tớ muốn thử lòng can đảm của mình, mẹ tớ nói tớ nhát gan.”
“Như vậy à, để tớ nói với ông của tớ nhé.” Tôn Thiến rất đơn thuần, lập tức đồng ý, còn bảo đảm với cô, chuyện này khẳng định có thể được.
Sau khi Diệp Lạc Ngư quay lại, cũng không từ bỏ ý tưởng tiến vào giới giải trí. Cô cảm thấy mỗi lần đối mặt với máy quay mới có thể phóng thích đam mê của cô. Cô rất thích đóng phim, cũng thích cái cảm giác được sắm vai vào các nhân vật có độ khó cao.
Sau này cô cũng tự hỏi làm cách nào để tiến vào giới giải trí một lần nữa, nếu là quay chụp quảng cáo, rồi chậm rãi tiến vào giới giải trí cũng là ý tưởng không tồi. Cô không trông cậy vào việc chụp quảng cáo, làm vai phụ là có thể đùng một cái gây sự chú ý, mà cô chỉ mong có một cơ hội để lộ mặt trên màn ảnh.
Cô muốn thử một chút.
Mấy cái bánh quy nếu không phải cuối cùng may mắn được dì Triệu cứu vớt, nói không chừng đều không thể thành hình, có điều, dù hình dạng ra sao, hương vị được dì Triệu làm cho sẵn vẫn ăn rất ngon, mấy đứa trẻ ăn đến thích thú.
Cùng lúc đó bánh kem ngàn lớp vừa mới ra lò, mang theo hương vị ngọt ngào. Lúc được cắt ra, chiếc bánh còn rung rung nhìn rõ là hay, giống như thạch trái cây vậy, cắn vào trong miệng, cảm giác hạnh phúc lập tức lan tỏa.
“Rửa sạch tay rồi lại ăn nhé.” Hứa Liễm Âm nói, rồi túm Diệp Lạc Ngư đi vào nhà vệ sinh.
Trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh có một chiếc ghế nhỏ, hai người đồng loạt đứng lên. Hứa Liễm Âm mở nước ra, rồi túm chặt tay cô, giúp cô rửa tay, xoa xà phòng, hai bàn tay béo nhỏ ở trong nước được cậu xoa nắn, cho đến khi hết sạch bọt.
Lúc này Hứa Liễm Âm đột nhiên mở miệng nói: “Diệp Lạc Ngư, em biết không, trước kia lúc em bé như này, chỉ cần một mình ở cạnh anh thì không quá 30 giây là em chạy mất, nhưng mà lần này em không có.”
Diệp Lạc Ngư nghe được câu này, người lập tức cứng đờ, nháy mắt rút nhanh tay ra khỏi tay cậu, vẻ mặt khó tin.
Hứa Liễm Âm cũng không thèm để ý, thu tay lại, cảm thán: “Em xem đấy, em không nhớ gì hết, chỉ có mình anh nhớ rõ thôi, thật là buồn mà.”
Cùng lúc đó, hệ thống trùng sinh của cô đột nhiên xuất hiện nhắc nhở: [Nhiệm vụ thất bại]: Bị người khác phát hiện trùng sinh, nhiệm vụ thất bại, trừ 100 điểm kinh nghiệm.
Điểm kinh nghiệm hiện tại (EXP): -80 điểm kinh nghiệm.
Cô còn nhớ rõ vào năm sáu tuổi, cô và Hứa Liễm Âm lần đầu tiên nắm tay nhau, cùng đi chơi công viên.
Năm mười bốn tuổi, cô bắt đầu lén lút viết tên Hứa Liễm Âm vào vở. Mỗi nét bút là tình cảm lại rung động thêm một lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu phát hiện. Cậu cầm quyển vở tràn ngập tên mình lên xem, môi cong lên một đường cung tuyệt đẹp, sau đó cậu chỉ vào một dòng chữ nói: “Chữ này viết đẹp nhất.”
Năm mười năm tuổi, lúc Hứa Liễm Âm bị bệnh nằm liệt ở nhà, cô đã rất sốt sắng muốn chạy đến nhà cậu để chăm sóc. Ấn chuông cửa mãi mà không có ai mở cửa vì thế cô bò lên lầu hai chui qua cửa sổ đi vào nhà họ Hứa. Hứa Liễm Âm thấy cô liền cảm thán: “Cậu tốt như vậy, nếu mà làm vợ của tớ thì hay biết mấy.” Và rồi sau đó vào một ngày đẹp trời cô và cậu yêu nhau, lúc đó cô vui sướng muốn bật khóc.
Năm mười sáu tuổi đó, cô và cậu cùng một vài người bạn đi tham gia một buổi tiệc. Buổi tối đột nhiên mưa tầm tã, hai người bị nhốt ở biệt thự nơi tổ chức tiệc. Vì sợ cô nghe thấy tiếng sét đánh sẽ sợ hãi, cậu thuyết phục cô cho ở chung một phòng, nhưng rồi cuối cùng hai người lại vụng trộm ăn trái cấm.
Nhưng những kí ức đã qua trong quá khứ, những điều tốt đẹp dường như đã biến mất, như một cơn gió quét qua mà không hề biết nó đã làm rơi đi bao nhiêu cánh hoa, như cơn mưa không hề biết mình rửa trôi bao nhiêu phiến đá.
Diệp Lạc Ngư ép buộc chính mình phải quên đi Hứa Liễm Âm.
Tình yêu của bọn họ đã không còn nữa, bây giờ trở lại, không hề yêu và cũng không muốn tiếp tục hận.
“Cậu muốn thử à, được chứ được chứ, nhưng mà không phải cậu không thích xuất đầu lộ diện sao?” Tôn Thiến có chút nghi hoặc, trong ấn tượng của cô bé Diệp Lạc Ngư hay thẹn thùng mà!
“Tớ muốn thử lòng can đảm của mình, mẹ tớ nói tớ nhát gan.”
“Như vậy à, để tớ nói với ông của tớ nhé.” Tôn Thiến rất đơn thuần, lập tức đồng ý, còn bảo đảm với cô, chuyện này khẳng định có thể được.
Sau khi Diệp Lạc Ngư quay lại, cũng không từ bỏ ý tưởng tiến vào giới giải trí. Cô cảm thấy mỗi lần đối mặt với máy quay mới có thể phóng thích đam mê của cô. Cô rất thích đóng phim, cũng thích cái cảm giác được sắm vai vào các nhân vật có độ khó cao.
Sau này cô cũng tự hỏi làm cách nào để tiến vào giới giải trí một lần nữa, nếu là quay chụp quảng cáo, rồi chậm rãi tiến vào giới giải trí cũng là ý tưởng không tồi. Cô không trông cậy vào việc chụp quảng cáo, làm vai phụ là có thể đùng một cái gây sự chú ý, mà cô chỉ mong có một cơ hội để lộ mặt trên màn ảnh.
Cô muốn thử một chút.
Mấy cái bánh quy nếu không phải cuối cùng may mắn được dì Triệu cứu vớt, nói không chừng đều không thể thành hình, có điều, dù hình dạng ra sao, hương vị được dì Triệu làm cho sẵn vẫn ăn rất ngon, mấy đứa trẻ ăn đến thích thú.
Cùng lúc đó bánh kem ngàn lớp vừa mới ra lò, mang theo hương vị ngọt ngào. Lúc được cắt ra, chiếc bánh còn rung rung nhìn rõ là hay, giống như thạch trái cây vậy, cắn vào trong miệng, cảm giác hạnh phúc lập tức lan tỏa.
“Rửa sạch tay rồi lại ăn nhé.” Hứa Liễm Âm nói, rồi túm Diệp Lạc Ngư đi vào nhà vệ sinh.
Trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh có một chiếc ghế nhỏ, hai người đồng loạt đứng lên. Hứa Liễm Âm mở nước ra, rồi túm chặt tay cô, giúp cô rửa tay, xoa xà phòng, hai bàn tay béo nhỏ ở trong nước được cậu xoa nắn, cho đến khi hết sạch bọt.
Lúc này Hứa Liễm Âm đột nhiên mở miệng nói: “Diệp Lạc Ngư, em biết không, trước kia lúc em bé như này, chỉ cần một mình ở cạnh anh thì không quá 30 giây là em chạy mất, nhưng mà lần này em không có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lạc Ngư nghe được câu này, người lập tức cứng đờ, nháy mắt rút nhanh tay ra khỏi tay cậu, vẻ mặt khó tin.
Hứa Liễm Âm cũng không thèm để ý, thu tay lại, cảm thán: “Em xem đấy, em không nhớ gì hết, chỉ có mình anh nhớ rõ thôi, thật là buồn mà.”
Cùng lúc đó, hệ thống trùng sinh của cô đột nhiên xuất hiện nhắc nhở: [Nhiệm vụ thất bại]: Bị người khác phát hiện trùng sinh, nhiệm vụ thất bại, trừ 100 điểm kinh nghiệm.
Điểm kinh nghiệm hiện tại (EXP): -80 điểm kinh nghiệm.
Cô còn nhớ rõ vào năm sáu tuổi, cô và Hứa Liễm Âm lần đầu tiên nắm tay nhau, cùng đi chơi công viên.
Năm mười bốn tuổi, cô bắt đầu lén lút viết tên Hứa Liễm Âm vào vở. Mỗi nét bút là tình cảm lại rung động thêm một lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu phát hiện. Cậu cầm quyển vở tràn ngập tên mình lên xem, môi cong lên một đường cung tuyệt đẹp, sau đó cậu chỉ vào một dòng chữ nói: “Chữ này viết đẹp nhất.”
Năm mười năm tuổi, lúc Hứa Liễm Âm bị bệnh nằm liệt ở nhà, cô đã rất sốt sắng muốn chạy đến nhà cậu để chăm sóc. Ấn chuông cửa mãi mà không có ai mở cửa vì thế cô bò lên lầu hai chui qua cửa sổ đi vào nhà họ Hứa. Hứa Liễm Âm thấy cô liền cảm thán: “Cậu tốt như vậy, nếu mà làm vợ của tớ thì hay biết mấy.” Và rồi sau đó vào một ngày đẹp trời cô và cậu yêu nhau, lúc đó cô vui sướng muốn bật khóc.
Năm mười sáu tuổi đó, cô và cậu cùng một vài người bạn đi tham gia một buổi tiệc. Buổi tối đột nhiên mưa tầm tã, hai người bị nhốt ở biệt thự nơi tổ chức tiệc. Vì sợ cô nghe thấy tiếng sét đánh sẽ sợ hãi, cậu thuyết phục cô cho ở chung một phòng, nhưng rồi cuối cùng hai người lại vụng trộm ăn trái cấm.
Nhưng những kí ức đã qua trong quá khứ, những điều tốt đẹp dường như đã biến mất, như một cơn gió quét qua mà không hề biết nó đã làm rơi đi bao nhiêu cánh hoa, như cơn mưa không hề biết mình rửa trôi bao nhiêu phiến đá.
Diệp Lạc Ngư ép buộc chính mình phải quên đi Hứa Liễm Âm.
Tình yêu của bọn họ đã không còn nữa, bây giờ trở lại, không hề yêu và cũng không muốn tiếp tục hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro