Chương 8
2024-11-15 19:43:36
Những đứa trẻ khác ở trên giường đều đã dậy, lúc này đang như ong vỡ tổ, hoan hô nhảy nhót tưng bừng.
Diệp Lạc Ngư cũng ngồi dậy, ngơ ngác vuốt trán. Trong hồi ức, Hứa Liễm Âm luôn cao ngạo, sẽ không chủ động thân thiết với cô. Nếu thật sự có thì năm đó chắc cô sẽ vui vẻ mà ngất xỉu đi mất, cũng chắc chắn sẽ nhớ rõ nụ hôn đó.
Kết quả, mấy đứa trẻ chưa vui vẻ được bao lâu, bảo mẫu đã bị Hứa Liễm Âm đẩy ra khỏi nhà vệ sinh: “Dì ra ngoài đi, con tự đi tiểu.”
Nói xong lập tức đóng cửa lại.
Bảo mẫu vừa ra đã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang nhao nhao, chạy nhanh qua, xua từng đứa về nệm ngủ.
Diệp Lạc Ngư cũng nằm xuống, nhưng không nhắm mắt tiếp tục ngủ, mà nhìn chằm chằm đôi tất cách đó không xa của cô đã được gấp gọn để một bên.
Là dì Triệu cởi ra giúp cô sao? Nhìn lại bọn Tôn Thiến đều là đi tất đi ngủ.
Chẳng lẽ là do cô tự cởi mà cô quên mất?
Ngủ trưa xong, mấy đứa trẻ ồn ào muốn ăn bánh kem.
Tay nghề làm bánh kem của dì Triệu là tuyệt đỉnh nhất, tính cách dì ấy cũng ôn hòa.
Hôm nay dì Triệu chuẩn bị cho bọn trẻ bánh kem ngàn lớp, đồng thời còn dạy bọn họ cách làm bánh quy, cũng không thật sự mong chờ lũ trẻ con có thể làm được một chiếc bánh quy hoàn chỉnh, mà đấy là một phần trong chương trình dạy rèn luyện bọn họ năng lực tự lập, cũng là chương trình học ưu tiên hàng đầu của bọn họ.
Đối với đồ ăn, Đỗ Nguyên luôn có một sự chấp nhất, cho nên cũng là người nhanh chân nhất. Trẻ con không có chủ kiến, thích đi theo phong trào, cho nên chỉ một lúc, mấy đứa trẻ cũng nghiêm túc làm theo.
“Các con phải có ý thức tập thể nhé biết không? Thứ tốt cũng phải chia sẻ với bạn bè, làm việc gì cũng nên phối hợp tốt với nhau, phân công hợp tác, biết không?” Dì Triệu nói.
Mấy đứa trẻ cũng đồng thanh trả lời, giọng nói vang dội. “Dạ biết ạ!”
“Ừ các con giỏi quá!”
Nghe dì Triệu khen, Hứa Liễm Âm không nhịn được cười, sau đó rất tự nhiên đứng cạnh Diệp Lạc Ngư, giúp cô xắn tay áo, hành động này làm cô ngẩn ra. Kết quả kéo mãi chẳng lên cao được nữa, cậu lập tức cúi đầu nhìn cánh tay cô, hỏi: “Cánh tay to như vậy, không biết chân cậu có béo lòi cả ngấn ra không nhỉ?”
“Không cần cậu quản.” Cô lập tức né tránh, đi tìm công cụ làm bánh.
Hứa Liễm Âm cũng không để ý cô nữa, dù sao đã xắn được tay áo cho cô rồi, sau đó quay đầu lại hỏi dì Triệu: “Dì ơi, cho con thêm chút bột ca cao được không.” Diệp Lạc Ngư thích ăn.
“Hứa Liễm Âm muốn ăn thêm ca cao à? Vậy chúng ta sẽ làm thỏi chocolate giòn nhé?”
Bọn trẻ lại nhất trí đồng thanh: “Dạ!”
Mấy đứa nhỏ vóc dáng thấp, chỉ có thể giẫm lên chiếc ghế nhỏ để vừa tầm với bàn làm bánh, mỗi người một bộ dụng cụ, sàng bột ca cao và bột mì qua cái rây.
Hứa Liễm Âm thì đứng ở bên cạnh Diệp Lạc Ngư đánh trứng gà, thỉnh thoảng quay đầu xem Diệp Lạc Ngư làm được hay không, có cần hỗ trợ không.
Vào lúc này, Tôn Thiến bước đến trước mặt Diệp Lạc Ngư nói chuyện: “Ông nội của tớ thật sự là đáng ghét mà, tự nhiên bắt tớ đi chụp hình quảng cáo, mà ngại lắm tớ chẳng muốn làm đâu.”
Nhà Tôn Thiến có một công ty tên là Bích Khiết, chủ yếu là sản xuất dầu gội, dầu xả và một số sản phẩm chăm sóc cho tóc khác, cũng là một trong năm trăm xí nghiệp lớn nhất của cả nước, hơn nữa quảng cáo cũng rất rộng rãi, câu slogan cũng rất quen thuộc: Bích Khiết, tặng bạn mái tóc mềm mượt nhất.
Ông Tôn muốn Tôn Thiến chụp quảng cáo, cũng không phải vai chính gì, nhiều lắm là vai phụ, có lẽ lời kịch cũng không có, chỉ có mấy phân cảnh.
Có điều Tôn Thiến lại không thích, cô bé cảm thấy như vậy rất mất mặt, ngay cả sau này khi Tôn Thiến học dương cầm đạt rất nhiều thành tựu và giải thưởng, nhưng rất ít khi chịu đàn trước mặt mọi người, đến cả chị họ kết hôn muốn nhờ cô ấy đàn một bài, cô ấy còn cự tuyệt, nói rất hùng hồn là không bán nghệ.
“Chơi vui không? Tớ có thể thử được không?” Diệp Lạc Ngư thật cẩn thận hỏi Tôn Thiến, cố gắng không để Tôn Thiến nhận ra sự mong chờ của cô.
Diệp Lạc Ngư cũng ngồi dậy, ngơ ngác vuốt trán. Trong hồi ức, Hứa Liễm Âm luôn cao ngạo, sẽ không chủ động thân thiết với cô. Nếu thật sự có thì năm đó chắc cô sẽ vui vẻ mà ngất xỉu đi mất, cũng chắc chắn sẽ nhớ rõ nụ hôn đó.
Kết quả, mấy đứa trẻ chưa vui vẻ được bao lâu, bảo mẫu đã bị Hứa Liễm Âm đẩy ra khỏi nhà vệ sinh: “Dì ra ngoài đi, con tự đi tiểu.”
Nói xong lập tức đóng cửa lại.
Bảo mẫu vừa ra đã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang nhao nhao, chạy nhanh qua, xua từng đứa về nệm ngủ.
Diệp Lạc Ngư cũng nằm xuống, nhưng không nhắm mắt tiếp tục ngủ, mà nhìn chằm chằm đôi tất cách đó không xa của cô đã được gấp gọn để một bên.
Là dì Triệu cởi ra giúp cô sao? Nhìn lại bọn Tôn Thiến đều là đi tất đi ngủ.
Chẳng lẽ là do cô tự cởi mà cô quên mất?
Ngủ trưa xong, mấy đứa trẻ ồn ào muốn ăn bánh kem.
Tay nghề làm bánh kem của dì Triệu là tuyệt đỉnh nhất, tính cách dì ấy cũng ôn hòa.
Hôm nay dì Triệu chuẩn bị cho bọn trẻ bánh kem ngàn lớp, đồng thời còn dạy bọn họ cách làm bánh quy, cũng không thật sự mong chờ lũ trẻ con có thể làm được một chiếc bánh quy hoàn chỉnh, mà đấy là một phần trong chương trình dạy rèn luyện bọn họ năng lực tự lập, cũng là chương trình học ưu tiên hàng đầu của bọn họ.
Đối với đồ ăn, Đỗ Nguyên luôn có một sự chấp nhất, cho nên cũng là người nhanh chân nhất. Trẻ con không có chủ kiến, thích đi theo phong trào, cho nên chỉ một lúc, mấy đứa trẻ cũng nghiêm túc làm theo.
“Các con phải có ý thức tập thể nhé biết không? Thứ tốt cũng phải chia sẻ với bạn bè, làm việc gì cũng nên phối hợp tốt với nhau, phân công hợp tác, biết không?” Dì Triệu nói.
Mấy đứa trẻ cũng đồng thanh trả lời, giọng nói vang dội. “Dạ biết ạ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ các con giỏi quá!”
Nghe dì Triệu khen, Hứa Liễm Âm không nhịn được cười, sau đó rất tự nhiên đứng cạnh Diệp Lạc Ngư, giúp cô xắn tay áo, hành động này làm cô ngẩn ra. Kết quả kéo mãi chẳng lên cao được nữa, cậu lập tức cúi đầu nhìn cánh tay cô, hỏi: “Cánh tay to như vậy, không biết chân cậu có béo lòi cả ngấn ra không nhỉ?”
“Không cần cậu quản.” Cô lập tức né tránh, đi tìm công cụ làm bánh.
Hứa Liễm Âm cũng không để ý cô nữa, dù sao đã xắn được tay áo cho cô rồi, sau đó quay đầu lại hỏi dì Triệu: “Dì ơi, cho con thêm chút bột ca cao được không.” Diệp Lạc Ngư thích ăn.
“Hứa Liễm Âm muốn ăn thêm ca cao à? Vậy chúng ta sẽ làm thỏi chocolate giòn nhé?”
Bọn trẻ lại nhất trí đồng thanh: “Dạ!”
Mấy đứa nhỏ vóc dáng thấp, chỉ có thể giẫm lên chiếc ghế nhỏ để vừa tầm với bàn làm bánh, mỗi người một bộ dụng cụ, sàng bột ca cao và bột mì qua cái rây.
Hứa Liễm Âm thì đứng ở bên cạnh Diệp Lạc Ngư đánh trứng gà, thỉnh thoảng quay đầu xem Diệp Lạc Ngư làm được hay không, có cần hỗ trợ không.
Vào lúc này, Tôn Thiến bước đến trước mặt Diệp Lạc Ngư nói chuyện: “Ông nội của tớ thật sự là đáng ghét mà, tự nhiên bắt tớ đi chụp hình quảng cáo, mà ngại lắm tớ chẳng muốn làm đâu.”
Nhà Tôn Thiến có một công ty tên là Bích Khiết, chủ yếu là sản xuất dầu gội, dầu xả và một số sản phẩm chăm sóc cho tóc khác, cũng là một trong năm trăm xí nghiệp lớn nhất của cả nước, hơn nữa quảng cáo cũng rất rộng rãi, câu slogan cũng rất quen thuộc: Bích Khiết, tặng bạn mái tóc mềm mượt nhất.
Ông Tôn muốn Tôn Thiến chụp quảng cáo, cũng không phải vai chính gì, nhiều lắm là vai phụ, có lẽ lời kịch cũng không có, chỉ có mấy phân cảnh.
Có điều Tôn Thiến lại không thích, cô bé cảm thấy như vậy rất mất mặt, ngay cả sau này khi Tôn Thiến học dương cầm đạt rất nhiều thành tựu và giải thưởng, nhưng rất ít khi chịu đàn trước mặt mọi người, đến cả chị họ kết hôn muốn nhờ cô ấy đàn một bài, cô ấy còn cự tuyệt, nói rất hùng hồn là không bán nghệ.
“Chơi vui không? Tớ có thể thử được không?” Diệp Lạc Ngư thật cẩn thận hỏi Tôn Thiến, cố gắng không để Tôn Thiến nhận ra sự mong chờ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro