Chương 7
2024-11-15 19:43:36
Sau giữa trưa, ngay cả ánh mặt trời cũng mềm mại hơn, ánh sáng từ cửa sổ thản nhiên tiến vào phòng, có tác dụng thôi miên khiến người ta chìm vào giấc ngủ.
Đáng tiếc, không có đứa trẻ bốn tuổi nào thích ngủ trưa cả, chúng chỉ muốn chạy nhảy nô đùa, mà người nằm trên giường ngủ giờ này - cô bé Diệp Lạc Ngư thật là khác biệt với lứa tuổi.
Bạch Lan và Tôn Thiến lôi kéo tay nhau thử bò qua lan can để “Vượt ngục”, Đỗ Nguyên thì ngồi ở góc ăn bánh quy, nhìn hai người bọn họ. Hứa Liễm Âm ngó ngang liếc dọc, sau đó dường như lơ đãng, xê dịch tới chỗ Diệp Lạc Ngư đang nằm.
Xác định không ai chú ý, cậu lại xê dịch tiếp.
Thẳng đến khi nằm sát vào con sâu ngủ Diệp Lạc Ngư cậu mới dừng lại, một tay chống thân mình, nằm nghiêng nhìn Diệp Lạc Ngư ngủ ngon lành, tay còn cẩn thận khẽ vuốt sợi tóc xõa xuống mặt của cô bé gài sau mang tai, lại dém chăn đắp lên hẳn hoi cho Diệp Lạc Ngư.
Sau đó cậu lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hơi chồm dậy, tay chân nhẹ nhàng, cởi tất giúp Diệp Lạc Ngư.
Cậu nhớ rõ, Diệp Lạc Ngư từng nói lúc ngủ đi tất cô ấy cảm thấy khó chịu, thế cho nên trước kia ở phim trường dù chỉ nằm trên ghế ngủ cô cũng muốn tháo tất ra cho thoải mái.
Xếp gọn tất sang một bên, cậu quay đầu ra hiệu cho Bạch Lan và Tôn Thiến đang cười đùa haha, ý bảo bọn họ im lặng, lúc này hai người đó mới thu lại tiếng cười. Kết quả bọn họ còn chưa kịp bò xuống giường nằm ngủ thì dì Triệu đã bước vào.
Dì bảo mẫu không đi ra ngoài nữa, mà ở một bên giả vờ tức giận nhìn bọn họ, nhìn một hồi thì lập tức yên vị ở trong phòng đọc sách.
Hứa Liễm Âm lại nghiêng người lần nữa, nằm một bên chăm chú nhìn dáng vẻ Diệp Lạc Ngư khi còn nhỏ.
Diệp Lạc Ngư lúc này thật tốt, không như sau này quật cường, tranh cường háu thắng, không nghe lời giải thích và không còn để ý tới cậu.
Giương mắt nhìn sang lại thấy ba đứa bé kia không ngủ mà tiếp tục chụm đầu vào chơi trò ngón tay, ngoắc ngón áp út lên trên ngón út, ngón giữa ngoắc lại ngón áp út, cuối cùng là ngón trỏ, dùng ngón tay ngoắc thành cái bánh quai chèo.
Hứa Liễm Âm không làm theo, mà cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Lạc Ngư làm thử, đáng tiếc tay cô bé mập mạp, ngón tay cũng ngắn, ngoắc mãi không được. Nhìn bàn tay toàn thịt là thịt, cậu không nhịn được mà cúi lại gần, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên đầu ngón tay.
Diệp Lạc Ngư giống như bị quấy nhiễu giấc ngủ, hàng mày nhăn lại, trở mình, vừa lúc tiến vào trong ngực cậu.
Đầu tiên cậu ngẩn ra, theo sau là nụ cười ấm áp, nụ cười này khắc sâu, suýt nữa làm đôi mắt cậu ướt nhòe.
Đã bao lâu rồi chúng ta không ôm nhau?
Cậu ôm chặt cô vào ngực, mặc cho cánh tay không đủ dài để ôm trọn cô, nhưng lại có thể ôm lấy cô, cậu đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Thật là khiến người ta hâm mộ, trước kia cô chính là như vậy, trong tình huống nào cũng có thể ngủ, chẳng khác gì một con lợn con. Ngồi máy bay chỉ hai giờ cũng có thể ngủ một giấc, mọi người xung quanh ầm ĩ quay chụp cũng có thể ngủ được. Nhất là khi bọn họ xích mích mà cô cũng có thể ngủ được, chỉ có một mình cậu trợn tròn đôi mắt hờn dỗi mà thôi.
Gặp phải tình huống như vậy, cách xử lý của cậu rất đơn giản là ép khô cô, túm cô lên giường làm chút vận động.
Diệp Lạc Ngư tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ngực Hứa Liễm Âm. Cô giương mắt nhìn thấy bạn trai cũ của mình đang dẩu miệng ngủ. Nhìn bộ dạng này của cậu, thật tiếc là không có máy ảnh ở đây để lưu giữ lại.
Cô chần chờ một hồi, cuối cùng quyết định không nhúc nhích, tiếp tục nằm trong ngực cậu, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không có. Lặng im một hồi, mới giơ tay véo mũi cậu.
Cậu nhíu mày, rất nhanh đã mở mắt, nhìn thấy cô làm vậy cũng không tức giận, ngược lại còn bẹo má, hôn một cái lên trán cô, lúc này mới xoay người ngồi dậy, đi đến trước lan can gỗ muốn bò ra ngoài.
“Hứa Liễm Âm, không được !” Dì Triệu bảo mẫu thấy vậy, lắc lắc ngón tay.
“Con muốn đi tiểu.” Chân ngắn của cậu còn đang treo trên lan can, lại đúng lý hợp tình mà trả lời.
Lúc này bảo mẫu mới đứng dậy, ôm Hứa Liễm Âm ra rồi dẫn cậu đi vệ sinh.
Đáng tiếc, không có đứa trẻ bốn tuổi nào thích ngủ trưa cả, chúng chỉ muốn chạy nhảy nô đùa, mà người nằm trên giường ngủ giờ này - cô bé Diệp Lạc Ngư thật là khác biệt với lứa tuổi.
Bạch Lan và Tôn Thiến lôi kéo tay nhau thử bò qua lan can để “Vượt ngục”, Đỗ Nguyên thì ngồi ở góc ăn bánh quy, nhìn hai người bọn họ. Hứa Liễm Âm ngó ngang liếc dọc, sau đó dường như lơ đãng, xê dịch tới chỗ Diệp Lạc Ngư đang nằm.
Xác định không ai chú ý, cậu lại xê dịch tiếp.
Thẳng đến khi nằm sát vào con sâu ngủ Diệp Lạc Ngư cậu mới dừng lại, một tay chống thân mình, nằm nghiêng nhìn Diệp Lạc Ngư ngủ ngon lành, tay còn cẩn thận khẽ vuốt sợi tóc xõa xuống mặt của cô bé gài sau mang tai, lại dém chăn đắp lên hẳn hoi cho Diệp Lạc Ngư.
Sau đó cậu lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hơi chồm dậy, tay chân nhẹ nhàng, cởi tất giúp Diệp Lạc Ngư.
Cậu nhớ rõ, Diệp Lạc Ngư từng nói lúc ngủ đi tất cô ấy cảm thấy khó chịu, thế cho nên trước kia ở phim trường dù chỉ nằm trên ghế ngủ cô cũng muốn tháo tất ra cho thoải mái.
Xếp gọn tất sang một bên, cậu quay đầu ra hiệu cho Bạch Lan và Tôn Thiến đang cười đùa haha, ý bảo bọn họ im lặng, lúc này hai người đó mới thu lại tiếng cười. Kết quả bọn họ còn chưa kịp bò xuống giường nằm ngủ thì dì Triệu đã bước vào.
Dì bảo mẫu không đi ra ngoài nữa, mà ở một bên giả vờ tức giận nhìn bọn họ, nhìn một hồi thì lập tức yên vị ở trong phòng đọc sách.
Hứa Liễm Âm lại nghiêng người lần nữa, nằm một bên chăm chú nhìn dáng vẻ Diệp Lạc Ngư khi còn nhỏ.
Diệp Lạc Ngư lúc này thật tốt, không như sau này quật cường, tranh cường háu thắng, không nghe lời giải thích và không còn để ý tới cậu.
Giương mắt nhìn sang lại thấy ba đứa bé kia không ngủ mà tiếp tục chụm đầu vào chơi trò ngón tay, ngoắc ngón áp út lên trên ngón út, ngón giữa ngoắc lại ngón áp út, cuối cùng là ngón trỏ, dùng ngón tay ngoắc thành cái bánh quai chèo.
Hứa Liễm Âm không làm theo, mà cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Lạc Ngư làm thử, đáng tiếc tay cô bé mập mạp, ngón tay cũng ngắn, ngoắc mãi không được. Nhìn bàn tay toàn thịt là thịt, cậu không nhịn được mà cúi lại gần, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên đầu ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lạc Ngư giống như bị quấy nhiễu giấc ngủ, hàng mày nhăn lại, trở mình, vừa lúc tiến vào trong ngực cậu.
Đầu tiên cậu ngẩn ra, theo sau là nụ cười ấm áp, nụ cười này khắc sâu, suýt nữa làm đôi mắt cậu ướt nhòe.
Đã bao lâu rồi chúng ta không ôm nhau?
Cậu ôm chặt cô vào ngực, mặc cho cánh tay không đủ dài để ôm trọn cô, nhưng lại có thể ôm lấy cô, cậu đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Thật là khiến người ta hâm mộ, trước kia cô chính là như vậy, trong tình huống nào cũng có thể ngủ, chẳng khác gì một con lợn con. Ngồi máy bay chỉ hai giờ cũng có thể ngủ một giấc, mọi người xung quanh ầm ĩ quay chụp cũng có thể ngủ được. Nhất là khi bọn họ xích mích mà cô cũng có thể ngủ được, chỉ có một mình cậu trợn tròn đôi mắt hờn dỗi mà thôi.
Gặp phải tình huống như vậy, cách xử lý của cậu rất đơn giản là ép khô cô, túm cô lên giường làm chút vận động.
Diệp Lạc Ngư tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ngực Hứa Liễm Âm. Cô giương mắt nhìn thấy bạn trai cũ của mình đang dẩu miệng ngủ. Nhìn bộ dạng này của cậu, thật tiếc là không có máy ảnh ở đây để lưu giữ lại.
Cô chần chờ một hồi, cuối cùng quyết định không nhúc nhích, tiếp tục nằm trong ngực cậu, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không có. Lặng im một hồi, mới giơ tay véo mũi cậu.
Cậu nhíu mày, rất nhanh đã mở mắt, nhìn thấy cô làm vậy cũng không tức giận, ngược lại còn bẹo má, hôn một cái lên trán cô, lúc này mới xoay người ngồi dậy, đi đến trước lan can gỗ muốn bò ra ngoài.
“Hứa Liễm Âm, không được !” Dì Triệu bảo mẫu thấy vậy, lắc lắc ngón tay.
“Con muốn đi tiểu.” Chân ngắn của cậu còn đang treo trên lan can, lại đúng lý hợp tình mà trả lời.
Lúc này bảo mẫu mới đứng dậy, ôm Hứa Liễm Âm ra rồi dẫn cậu đi vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro