Nghi ngờ
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Gió thu lạnh buốt thoảng qua, Kỷ Thần Hi kéo chiếc áo khoác lên che chắn lấy mình, bước chậm rãi giữa những cây phong đang rũ từng lá vàng xuống. Khung cảnh xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô sột soạt dưới chân cô.
Thời tiết vào cuối thu, không khí trở nên càng lúc càng lạnh giá, se thắt lấy từng hơi thở của cô. Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút hối hận, đáng lẻ ban nãy cô nên mượn tạm túi giữ nhiệt từ chỗ thầy hiệu trưởng. Những ngón tay trần nhanh chóng cóng lại, cô vội vàng lồng chúng vào trong túi áo, tìm kiếm một chút hơi ấm.
Bất chợt trên vai được khoác thêm một chiếc áo khoác len dài tay, Kỷ Thần Hi ngay lập tức bước nhanh về trước hai bước rồi xoay người lại. Chẳng biết là do quá lâu không rèn luyện hay di chứng của việc mất trí nhớ để lại, khiến tính cảnh giác và phản xạ của cô giảm đi đáng kể.
Đôi mày của Kỷ Thần Hi cau lại khi nhìn thấy người đối diện, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa xa cách lên tiếng chất vấn:"Giáo sư Bách có sở thích đặc biệt với nữ sinh à? Anh năm lần bảy lượt đi theo tôi rốt cuộc là có mục đích gì?"
Nhìn thấy thái độ bài xích của cô, Bách Du cũng không tiến lại gần nữa, hơi cúi đầu nhỏ giọng:"Em bị lạnh, anh.."
"Tôi lạnh hay nóng thế nào đi nữa, hình như cũng chẳng liên quan đến anh cả?" Kỷ Thần Hi lạnh giọng ngắt lời. Cô cởi áo len do anh khoác lên người ban nãy xuống, lịch sự đưa trả lại cho đối phương.
Bách Du chỉ nhìn chiếc áo cô giơ ra giữa không trung chứ không hề nhận lấy.
"Có vẻ em rất ghét anh?"
Kỷ Thần Hi không hề phủ nhận, ngược lại còn cảm thấy khá buồn cười. Xét về quan hệ bọn họ chính là hai người xa lạ tình cờ chạm mặt vài lần, còn chưa đến mức trở thành bạn.
Lần đầu gặp mặt anh ta gọi cô là quý cô, chẳng có gì kỳ lạ vì đây là cách xưng hộ của đàn ông R Quốc với phái nữ vào lần đầu gặp gỡ. Lần thứ hai tại buổi tiệc của Tịch Thị, anh ta gọi cô là Kỷ tiểu thư, coi như cũng xuất phát từ lịch sự, cô không có ý kiến. Kế tiếp chính là trên giảng đường, còn gọi nhau một tiếng giáo sư Bách và bạn học Kỷ. Nhưng từ bao giờ mà cô với anh ta thân thiết đến độ xưng anh gọi em thế kia?
Trong vài giây Kỷ Thần Hi lơ đãng, Bách Du cầm lấy áo len lần nữa khoác lên người cô, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn hơn:"Bạn thân em sợ lạnh đừng có mà cậy mạnh. Ngoan, mặc vào đi"
Kỷ Thần Hi:"..."
Mẹ nó! Nếu không phải vài phút trước chánh thất nhà cô vừa nhắn tin bảo cô mặc thêm áo, cô còn nghĩ tên họ Bách này mới là chồng cô đấy! Anh ta có phải quản chuyện hơi rộng rồi đấy!
"Anh giữ tự trọng chút đi được không? Tôi là người đã có gia đình rồi, anh cứ hành động như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy! Anh cảm thấy bọn họ bịa chuyện bôi nhọ tôi chưa đủ, muốn tìm thêm đề tài để họ bàn luận hả?"
Bách Du khẽ nhíu mày:"Là anh nghĩ chưa tốt. Vốn dĩ anh muốn tạo cơ hội cho em trả lời câu hỏi để chứng minh thực lực, không ngờ lại bị bọn họ nghĩ theo hướng khác. Chuyện đó anh sẽ giải quyết, nhưng anh vẫn nợ em một câu xin lỗi."
Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên, nói thế anh ta không biết cô mắc chứng bipolar disorder sao?
Thấy biểu hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Kỷ Thần Hi, Bách Du không khỏi cảm thấy hoang mang. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và tiếp tục giải thích:"Thật ra anh không phải cố ý tiếp cận em, anh...anh có một lí do cũng không biết nên giải thích thế nào.."
Nói rồi Bách Du cười khổ:"Vì anh không thể giải thích, nên xem ra anh bị coi là kẻ biến thái mất rồi."
Kỷ Thần Hi lắng nghe những lời của anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều nghi ngờ. Cô tự hỏi liệu có phải Bách Du đang dùng lý do này để biện minh cho những hành động của mình hay không. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta không hề tỏ ra sự lúng túng hay lãng tránh như đang nói dối.
"Nếu không thể nói thì không cần nói, chỉ mong sau này anh có thể giữ khoảng cách với tôi càng xa càng tốt, tránh những hiểu lầm không đáng có."
Bách Du ngước nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt anh tràn đầy sự lắng đọng, anh thở dài:"Ngoại trừ câu xin lỗi anh cũng chẳng biết phải nói với em điều gì nữa"
Kỷ Thần Hi nhìn thấy sự chân thành trong lời nói của Bách Du, nhưng lòng cô vẫn còn nghi ngờ không thể dứt. Cô nhớ lại những lần gặp mặt ngẫu nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, cùng những cử chỉ quá quen thuộc mà cô chẳng hiểu tại sao. Nhưng giờ đây, cô không muốn trầm mình trong những suy nghĩ mơ hồ nữa.
Bách Du nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tiếc nuối. "Nhưng em thật không muốn cho anh một cơ hội để giải thích hết sao?"
Kỷ Thần Hi cất tiếng cười nhẹ nhàng:"Cần thiết không? Trừ khi chúng ta từng quen biết trước đó?"
Thời tiết vào cuối thu, không khí trở nên càng lúc càng lạnh giá, se thắt lấy từng hơi thở của cô. Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút hối hận, đáng lẻ ban nãy cô nên mượn tạm túi giữ nhiệt từ chỗ thầy hiệu trưởng. Những ngón tay trần nhanh chóng cóng lại, cô vội vàng lồng chúng vào trong túi áo, tìm kiếm một chút hơi ấm.
Bất chợt trên vai được khoác thêm một chiếc áo khoác len dài tay, Kỷ Thần Hi ngay lập tức bước nhanh về trước hai bước rồi xoay người lại. Chẳng biết là do quá lâu không rèn luyện hay di chứng của việc mất trí nhớ để lại, khiến tính cảnh giác và phản xạ của cô giảm đi đáng kể.
Đôi mày của Kỷ Thần Hi cau lại khi nhìn thấy người đối diện, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa xa cách lên tiếng chất vấn:"Giáo sư Bách có sở thích đặc biệt với nữ sinh à? Anh năm lần bảy lượt đi theo tôi rốt cuộc là có mục đích gì?"
Nhìn thấy thái độ bài xích của cô, Bách Du cũng không tiến lại gần nữa, hơi cúi đầu nhỏ giọng:"Em bị lạnh, anh.."
"Tôi lạnh hay nóng thế nào đi nữa, hình như cũng chẳng liên quan đến anh cả?" Kỷ Thần Hi lạnh giọng ngắt lời. Cô cởi áo len do anh khoác lên người ban nãy xuống, lịch sự đưa trả lại cho đối phương.
Bách Du chỉ nhìn chiếc áo cô giơ ra giữa không trung chứ không hề nhận lấy.
"Có vẻ em rất ghét anh?"
Kỷ Thần Hi không hề phủ nhận, ngược lại còn cảm thấy khá buồn cười. Xét về quan hệ bọn họ chính là hai người xa lạ tình cờ chạm mặt vài lần, còn chưa đến mức trở thành bạn.
Lần đầu gặp mặt anh ta gọi cô là quý cô, chẳng có gì kỳ lạ vì đây là cách xưng hộ của đàn ông R Quốc với phái nữ vào lần đầu gặp gỡ. Lần thứ hai tại buổi tiệc của Tịch Thị, anh ta gọi cô là Kỷ tiểu thư, coi như cũng xuất phát từ lịch sự, cô không có ý kiến. Kế tiếp chính là trên giảng đường, còn gọi nhau một tiếng giáo sư Bách và bạn học Kỷ. Nhưng từ bao giờ mà cô với anh ta thân thiết đến độ xưng anh gọi em thế kia?
Trong vài giây Kỷ Thần Hi lơ đãng, Bách Du cầm lấy áo len lần nữa khoác lên người cô, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn hơn:"Bạn thân em sợ lạnh đừng có mà cậy mạnh. Ngoan, mặc vào đi"
Kỷ Thần Hi:"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nó! Nếu không phải vài phút trước chánh thất nhà cô vừa nhắn tin bảo cô mặc thêm áo, cô còn nghĩ tên họ Bách này mới là chồng cô đấy! Anh ta có phải quản chuyện hơi rộng rồi đấy!
"Anh giữ tự trọng chút đi được không? Tôi là người đã có gia đình rồi, anh cứ hành động như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy! Anh cảm thấy bọn họ bịa chuyện bôi nhọ tôi chưa đủ, muốn tìm thêm đề tài để họ bàn luận hả?"
Bách Du khẽ nhíu mày:"Là anh nghĩ chưa tốt. Vốn dĩ anh muốn tạo cơ hội cho em trả lời câu hỏi để chứng minh thực lực, không ngờ lại bị bọn họ nghĩ theo hướng khác. Chuyện đó anh sẽ giải quyết, nhưng anh vẫn nợ em một câu xin lỗi."
Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên, nói thế anh ta không biết cô mắc chứng bipolar disorder sao?
Thấy biểu hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Kỷ Thần Hi, Bách Du không khỏi cảm thấy hoang mang. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và tiếp tục giải thích:"Thật ra anh không phải cố ý tiếp cận em, anh...anh có một lí do cũng không biết nên giải thích thế nào.."
Nói rồi Bách Du cười khổ:"Vì anh không thể giải thích, nên xem ra anh bị coi là kẻ biến thái mất rồi."
Kỷ Thần Hi lắng nghe những lời của anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều nghi ngờ. Cô tự hỏi liệu có phải Bách Du đang dùng lý do này để biện minh cho những hành động của mình hay không. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta không hề tỏ ra sự lúng túng hay lãng tránh như đang nói dối.
"Nếu không thể nói thì không cần nói, chỉ mong sau này anh có thể giữ khoảng cách với tôi càng xa càng tốt, tránh những hiểu lầm không đáng có."
Bách Du ngước nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt anh tràn đầy sự lắng đọng, anh thở dài:"Ngoại trừ câu xin lỗi anh cũng chẳng biết phải nói với em điều gì nữa"
Kỷ Thần Hi nhìn thấy sự chân thành trong lời nói của Bách Du, nhưng lòng cô vẫn còn nghi ngờ không thể dứt. Cô nhớ lại những lần gặp mặt ngẫu nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, cùng những cử chỉ quá quen thuộc mà cô chẳng hiểu tại sao. Nhưng giờ đây, cô không muốn trầm mình trong những suy nghĩ mơ hồ nữa.
Bách Du nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tiếc nuối. "Nhưng em thật không muốn cho anh một cơ hội để giải thích hết sao?"
Kỷ Thần Hi cất tiếng cười nhẹ nhàng:"Cần thiết không? Trừ khi chúng ta từng quen biết trước đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro