Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 29
2024-09-15 02:32:16
Lúc này cảnh sát cũng đến đưa người đàn ông đi, do Hạ Chi Đào bị thương không thể đi làm biên bản, Chu Hiểu Linh đề nghị đi thay cô, vì điện thoại của cô ta đã ghi lại toàn bộ quá trình kể từ lúc người đàn ông kia vào cửa hàng.
Hạ Chi Đào cảm ơn rồi để lại số điện thoại cho cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đưa người đi, Chu Tử Mặc lập tức đưa Hạ Chi Đào đến bệnh viện.
Khi bác sĩ vén áo kiểm tra, phát hiện phần eo của Hạ Chi Đào đã bầm tím nhìn rất ghê.
“Cô nhóc này chịu đựng giỏi đấy, bị thương nặng thế mà đến đây không kêu tiếng nào.” Bác sĩ cũng thấy ngạc nhiên.
Hạ Chi Đào cười nhạt, khuôn mặt tái nhợt còn Chu Tử Mặc thì nhíu mày.
Kết quả kiểm tra là tổn thương phần mềm do ngoại lực, xuất huyết dưới da. Bác sĩ kê thuốc, dặn trong 48 giờ đầu cần chườm lạnh, sau 48 giờ chườm nóng.
Hạ Chi Đào nghiêm túc lắng nghe chỉ dẫn, lấy thuốc rồi rời bệnh viện.
“Hay là ở lại viện vài ngày?” Chu Tử Mặc nhìn thấy sắc mặt Hạ Chi Đào vẫn chưa tốt.
“Không cần đâu, vết thương nhỏ xíu này chẳng có gì nghiêm trọng, về nhà uống thuốc mấy ngày là khỏi thôi. Anh không biết chứ bây giờ viện phí mắc lắm.” Hạ Chi Đào nhắc đến tiền là tỉnh cả người.
Chu Tử Mặc bất lực nhưng cũng không nói thêm, đành đưa cô về cửa tiệm.
Họ đi cửa sau, không mở cửa tiệm.
Chu Tử Mặc dìu cô lên lầu hai, lần đầu bước vào phòng của Hạ Chi Đào nên có chút bối rối.
“Cảm ơn anh nha.” Hạ Chi Đào không nghĩ nhiều, chân thành cảm ơn.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi xuống dưới làm chút gì cho cô ăn.” Chu Tử Mặc quay xuống tầng.
Hạ Chi Đào mở tủ lạnh tìm xem có túi đá không, nhưng không thấy, đành định chút nữa đi mua.
Cô nằm nghiêng trên giường nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Khi được đánh thức, Chu Tử Mặc đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Do biết cô bị thương, anh làm món súp viên thịt dễ ăn.
Dù là món nhẹ nhưng hương vị vẫn rất ngon.
Hai người cùng nhau ăn tối, sau đó Chu Tử Mặc đi ra khỏi cửa.
Hạ Chi Đào nghĩ anh đi dọn dẹp, nhưng không ngờ anh trở lại rất nhanh còn mang theo túi đá.
“Tôi vừa đi mua ở tiệm thuốc, bác sĩ bảo cần chườm lạnh 48 tiếng, tôi nghĩ chắc cô cũng không có sẵn cái này.” Chu Tử Mặc giải thích.
Hạ Chi Đào ngẩn người, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng, cô nói cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, để chút tôi chuyển khoản cho anh.”
“Được thôi.” Biết tính Hạ Chi Đào, Chu Tử Mặc không từ chối, dù sao cũng chẳng bao nhiêu.
Sau khi dọn xong bếp núc, Chu Tử Mặc lên lầu chào tạm biệt cô.
Hạ Chi Đào cần chườm đá, anh ở lại cũng không tiện.
“Mai cô mở cửa không?” Trước khi rời đi, Chu Tử Mặc hỏi.
“Tôi vẫn mở, ngồi trong tiệm không cần vận động nhiều, không ảnh hưởng lắm.” Hạ Chi Đào trả lời.
Chu Tử Mặc gật đầu, ra hiệu đã hiểu: “Cô nghỉ ngơi nhé, tôi sẽ khóa cửa sau.”
Hạ Chi Đào lại cảm ơn, không ngờ anh lạnh lùng như vậy mà thật ra lại rất nhiệt tình.
Khi túi đá áp lên da, Hạ Chi Đào hơi co rúm lại, nhưng sau đó thấy dễ chịu hơn hẳn.
Khi đỡ đau, cô còn vào đảo Chi Đào để kiểm tra hàng hóa, hái thêm ít đào và làm thêm bánh mới.
Những chậu cỏ bắt côn trùng bị phá hỏng hôm nay đã được đưa về đồn cảnh sát, cô lại hái thêm vài chậu để sẵn trong kho.
Khi thoát ra khỏi đảo, cô nhận được tin nhắn của Chu Hiểu Linh, nói rằng việc ghi chép đã xong, cô ta còn nộp cả video quay được làm bằng chứng.
Hạ Chi Đào cảm ơn rồi để lại số điện thoại cho cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đưa người đi, Chu Tử Mặc lập tức đưa Hạ Chi Đào đến bệnh viện.
Khi bác sĩ vén áo kiểm tra, phát hiện phần eo của Hạ Chi Đào đã bầm tím nhìn rất ghê.
“Cô nhóc này chịu đựng giỏi đấy, bị thương nặng thế mà đến đây không kêu tiếng nào.” Bác sĩ cũng thấy ngạc nhiên.
Hạ Chi Đào cười nhạt, khuôn mặt tái nhợt còn Chu Tử Mặc thì nhíu mày.
Kết quả kiểm tra là tổn thương phần mềm do ngoại lực, xuất huyết dưới da. Bác sĩ kê thuốc, dặn trong 48 giờ đầu cần chườm lạnh, sau 48 giờ chườm nóng.
Hạ Chi Đào nghiêm túc lắng nghe chỉ dẫn, lấy thuốc rồi rời bệnh viện.
“Hay là ở lại viện vài ngày?” Chu Tử Mặc nhìn thấy sắc mặt Hạ Chi Đào vẫn chưa tốt.
“Không cần đâu, vết thương nhỏ xíu này chẳng có gì nghiêm trọng, về nhà uống thuốc mấy ngày là khỏi thôi. Anh không biết chứ bây giờ viện phí mắc lắm.” Hạ Chi Đào nhắc đến tiền là tỉnh cả người.
Chu Tử Mặc bất lực nhưng cũng không nói thêm, đành đưa cô về cửa tiệm.
Họ đi cửa sau, không mở cửa tiệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tử Mặc dìu cô lên lầu hai, lần đầu bước vào phòng của Hạ Chi Đào nên có chút bối rối.
“Cảm ơn anh nha.” Hạ Chi Đào không nghĩ nhiều, chân thành cảm ơn.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi xuống dưới làm chút gì cho cô ăn.” Chu Tử Mặc quay xuống tầng.
Hạ Chi Đào mở tủ lạnh tìm xem có túi đá không, nhưng không thấy, đành định chút nữa đi mua.
Cô nằm nghiêng trên giường nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Khi được đánh thức, Chu Tử Mặc đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Do biết cô bị thương, anh làm món súp viên thịt dễ ăn.
Dù là món nhẹ nhưng hương vị vẫn rất ngon.
Hai người cùng nhau ăn tối, sau đó Chu Tử Mặc đi ra khỏi cửa.
Hạ Chi Đào nghĩ anh đi dọn dẹp, nhưng không ngờ anh trở lại rất nhanh còn mang theo túi đá.
“Tôi vừa đi mua ở tiệm thuốc, bác sĩ bảo cần chườm lạnh 48 tiếng, tôi nghĩ chắc cô cũng không có sẵn cái này.” Chu Tử Mặc giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chi Đào ngẩn người, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng, cô nói cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, để chút tôi chuyển khoản cho anh.”
“Được thôi.” Biết tính Hạ Chi Đào, Chu Tử Mặc không từ chối, dù sao cũng chẳng bao nhiêu.
Sau khi dọn xong bếp núc, Chu Tử Mặc lên lầu chào tạm biệt cô.
Hạ Chi Đào cần chườm đá, anh ở lại cũng không tiện.
“Mai cô mở cửa không?” Trước khi rời đi, Chu Tử Mặc hỏi.
“Tôi vẫn mở, ngồi trong tiệm không cần vận động nhiều, không ảnh hưởng lắm.” Hạ Chi Đào trả lời.
Chu Tử Mặc gật đầu, ra hiệu đã hiểu: “Cô nghỉ ngơi nhé, tôi sẽ khóa cửa sau.”
Hạ Chi Đào lại cảm ơn, không ngờ anh lạnh lùng như vậy mà thật ra lại rất nhiệt tình.
Khi túi đá áp lên da, Hạ Chi Đào hơi co rúm lại, nhưng sau đó thấy dễ chịu hơn hẳn.
Khi đỡ đau, cô còn vào đảo Chi Đào để kiểm tra hàng hóa, hái thêm ít đào và làm thêm bánh mới.
Những chậu cỏ bắt côn trùng bị phá hỏng hôm nay đã được đưa về đồn cảnh sát, cô lại hái thêm vài chậu để sẵn trong kho.
Khi thoát ra khỏi đảo, cô nhận được tin nhắn của Chu Hiểu Linh, nói rằng việc ghi chép đã xong, cô ta còn nộp cả video quay được làm bằng chứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro