Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Cá Chạch Nhỏ May Mắn!!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
Tam Tiêu đồng tình gật đầu.
Các nàng cũng cảm thấy tâm Lý Nguyên quá lớn.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Không phải muốn đi ăn cơm à? Các ngươi còn đi nữa không đây? Không đi thì ta đi một mình nhé!”
Đát Kỷ nhớ tới hình như Thược Dược có ba bốn chiếc quạt giống cái trên tay mình, muốn chứng thực xem có phái mấy cái khác có phải cũng là Tiên thiên linh bảo không, nào còn có tâm trạng đi ăn cơm?
Nàng vẫy tay với Lý Nguyên và Tam Tiêu rồi nói: “Mọi người đi ăn đi, ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa làm.”
Nói xong, không đợi mọi người trả lời thì đã gấp không chờ nổi cầm quạt Ba Tiêu hấp tấp rời khỏi đình nghỉ mát.
Lý Nguyên nói với Tam Tiêu: “Nàng không đi thì nàng không có lộc ăn, chúng ta đi thôi, hôm nay dẫn các ngươi đi ăn lẩu.”
“Lẩu là gì?”
“…”
Lý Nguyên dẫn Tam Tiêu tới tửu lâu ăn cơm.
Mấy người vừa đi không lâu, dây câu trên chiếc cần câu của Lý Nguyên đột nhiên động đậy.
Ngay sau đó, một con kim long có sáu cánh và mười hai móng vuốt đột nhiên nổi lên mặt hồ, trong miệng đang ngậm chiếc cần câu thẳng tắp.
Kim long có chín móng vuốt là Chuẩn Thánh, kim long mười hai móng vuốt là Hỗn Nguyên Đại La Thánh Nhân!
Thế mà lại là một con kim long Hỗn Nguyên Đại La Thánh Nhân!
Không biết từ lúc nào, Thược Dược đã đi tới đình nghỉ mát, nàng thấy kim long mười hai trảo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, không hề cảm thấy giật mình.
“Con cá chạch nhỏ nhà ngươi đúng là may mắn, đúng lúc tửu phường của chủ nhân thiếu vài hạ nhân, không ngờ cơ duyên này lại bị ngươi lấy được!”
Sóng nước lóng lánh, nhìn kỹ, lại là ba nghìn đạo văn đang nhấp nhô, vô số ngân hà đang xoay tròn.
…
Sau khi rời khỏi đình nghỉ mát, Tô Đát Kỷ vội vàng đi vào phòng của Thược Dược, bắt đầu tìm kiếm quạt.
Không bao lâu sau, nàng đã tìm thấy ba chiếc quạt màu tím, vàng và xanh.
Ngoại hình của ba chiếc quạt này giống y như quạt Ba Tiêu phong hỏa trong tay nàng, đều là hoa văn lá chuối tây, chẳng qua màu sắc khác nhau mà thôi.
Tô Đát Kỷ vội vàng dùng thần thức kiểm tra ba chiếc quạt Ba Tiêu vừa tìm được.
Xoạch!
Vừa kiểm tra, Tô Đát Kỷ lập tức ngạc nhiên rớt cả cằm!
“Mẹ ơi, ba chiếc quạt Ba Tiêu này lại đều là Tiên thiên chí bảo!”
Bùm bùm bùm!
Tô Đát Kỷ chỉ cảm thấy tim đập nhanh, chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Nàng nhanh chóng đỡ bàn ngồi xuống, chậm rãi tiêu hoá sự khiếp sợ trong lòng.
“Phù phù.”
Tô Đát Kỷ hít sâu hai hơi.
“Không sao, Tô Đát Kỷ, không phải là Tiên thiên chí bảo à, chắc chắn ngươi có thể thừa nhận được!”
Má ơi! Đây chính là Tiên thiên chí bảo đó, sao bản tiểu thư có thể thừa nhận được chứ!
Nghe nói đại sư bá và nhị sư bá cũng chỉ có một Tiên thiên chí bảo mà thôi, sư phụ còn không có!
Mà ở đây lại có ba cái!
Sao ca ca lại có nhiều Tiên thiên chí bảo như vậy?
Còn đưa cho Thược Dược tuỳ tiện đặt trong phòng, quá phí phạm của trời!
Nghĩ đến đây, Tô Đát Kỷ cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương giật giật.
Bị ca ca làm cho tức giận!
Đồ ca ca xấu xa này, có Tiên thiên chí bảo cũng không nói cho ta biết!
Nếu không phải bản tiểu thư vô tình phát hiện ra bí mật này thì không biết hắn còn muốn giấu tới khi nào!
Nhưng vì sao ba chiếc quạt Ba Tiêu này là Tiên thiên chí bảo, còn chiếc quạt Ba Tiêu màu đỏ trắng này lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm nhỉ?
Tuy Tiên thiên chí bảo chỉ kém Tiên thiên linh bảo cực phẩm một cấp bậc, nhưng thực lực lại cách xa vạn dặm.
“Đúng rồi!”
Tô Đát Kỷ đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Chiếc quạt Ba Tiêu màu đỏ và trắng này, hình như là lúc ta mấy tuổi, thấy trên cây chuối tây ở sân sau có một chiếc lá chuối tây có màu đỏ trắng. Lúc đó ta cảm thấy đẹp nên bảo ca ca hái xuống để ta chơi, dường như lúc đó ca ca còn nói một câu ‘đáng tiếc, vẫn chưa trưởng thành’.” Đôi mắt Tô Đát Kỷ sáng ngời.
“Chẳng lẽ cây chuối tây đó không phải là vật phàm mà là Tiên thiên linh căn?”
Nghĩ vậy, Tô Đát Kỷ kích động đứng bật dậy.
Vì để chứng thực suy đoán trong lòng, nàng nhanh chóng ôm bốn chiếc quạt Ba Tiêu tới trong rừng cây ở sân sau, tìm thấy cây chuối tây đó.
Chỉ thấy cây chuối tây này cao bằng hai người, thân cây thẳng tắp, toàn thân xanh biếc, kiều diễm ướt át. Trên cây, có vài chiếc lá chuối tây non mềm rũ xuống, óng ánh như bích ngọc.
Tô Đát Kỷ vội vàng dùng thần thức kiểm tra quạt Ba Tiêu, nàng khó hiểu khi phát hiện ra cây chuối tây này không có bất cứ khác thường nào, cũng chỉ xanh hơn, đẹp hơn cây chuối tây bình thường một chút mà thôi.
Không có linh quang bất diệt của Tiên thiên linh căn.
“Chẳng lẽ ta đoán sai rồi à?”
Thật ra Tô Đát Kỷ cũng không nghĩ rằng cây chuối tây trong sân nhà mình là Tiên thiên linh căn.
Nàng đột nhiên chú ý tới trên cây chuối tay có bốn dấu vết bị bẻ gãy.
Tuy dấu vết này đã trở nên phai mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra, bốn vết bị bẻ gãy này hẳn vốn là bốn mảnh lá chuối tây.
Hơn nữa, màu sắc của bốn dấu vết này lần lượt là màu đỏ trắng, màu tím đen, màu vàng nhạt, màu xanh lá, đúng lúc ăn khớp với màu của bốn chiếc quạt Ba Tiêu trong tay Tô Đát Kỷ.
“Chẳng lẽ cây chuối tây này thật sự là Tiên thiên linh căn? Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?”
Nhưng vì sao cây chuối tây này lại không có linh quang bất diệt?
Chẳng lẽ là ca ca xấu xa giờ trò?
Ừm, chắc chắn là như vậy rồi.
Chắc chắn ca ca lo lắng có người phát hiện ra Tiên thiên linh căn, đưa tới hoạ sát thân, vậy nên mới dùng cách nào đó giấu linh quang bất diệt của cây chuối tây đi.
Nguyên nhân ca ca thích trồng hoa cỏ chắc chắn cũng vì để che giấu cho cây Tuên thiên linh căn này, vì để người khác không chú ý tới cây chuối tây này!
Tô Đát Kỷ cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng.
“Hừ, ca ca thối, ta đã phát hiện ra bí mật của ngươi!”
Nghĩ vậy, trên mặt Tô Đát Kỷ không khỏi lộ ra sự đắc ý.
Các nàng cũng cảm thấy tâm Lý Nguyên quá lớn.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Không phải muốn đi ăn cơm à? Các ngươi còn đi nữa không đây? Không đi thì ta đi một mình nhé!”
Đát Kỷ nhớ tới hình như Thược Dược có ba bốn chiếc quạt giống cái trên tay mình, muốn chứng thực xem có phái mấy cái khác có phải cũng là Tiên thiên linh bảo không, nào còn có tâm trạng đi ăn cơm?
Nàng vẫy tay với Lý Nguyên và Tam Tiêu rồi nói: “Mọi người đi ăn đi, ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa làm.”
Nói xong, không đợi mọi người trả lời thì đã gấp không chờ nổi cầm quạt Ba Tiêu hấp tấp rời khỏi đình nghỉ mát.
Lý Nguyên nói với Tam Tiêu: “Nàng không đi thì nàng không có lộc ăn, chúng ta đi thôi, hôm nay dẫn các ngươi đi ăn lẩu.”
“Lẩu là gì?”
“…”
Lý Nguyên dẫn Tam Tiêu tới tửu lâu ăn cơm.
Mấy người vừa đi không lâu, dây câu trên chiếc cần câu của Lý Nguyên đột nhiên động đậy.
Ngay sau đó, một con kim long có sáu cánh và mười hai móng vuốt đột nhiên nổi lên mặt hồ, trong miệng đang ngậm chiếc cần câu thẳng tắp.
Kim long có chín móng vuốt là Chuẩn Thánh, kim long mười hai móng vuốt là Hỗn Nguyên Đại La Thánh Nhân!
Thế mà lại là một con kim long Hỗn Nguyên Đại La Thánh Nhân!
Không biết từ lúc nào, Thược Dược đã đi tới đình nghỉ mát, nàng thấy kim long mười hai trảo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, không hề cảm thấy giật mình.
“Con cá chạch nhỏ nhà ngươi đúng là may mắn, đúng lúc tửu phường của chủ nhân thiếu vài hạ nhân, không ngờ cơ duyên này lại bị ngươi lấy được!”
Sóng nước lóng lánh, nhìn kỹ, lại là ba nghìn đạo văn đang nhấp nhô, vô số ngân hà đang xoay tròn.
…
Sau khi rời khỏi đình nghỉ mát, Tô Đát Kỷ vội vàng đi vào phòng của Thược Dược, bắt đầu tìm kiếm quạt.
Không bao lâu sau, nàng đã tìm thấy ba chiếc quạt màu tím, vàng và xanh.
Ngoại hình của ba chiếc quạt này giống y như quạt Ba Tiêu phong hỏa trong tay nàng, đều là hoa văn lá chuối tây, chẳng qua màu sắc khác nhau mà thôi.
Tô Đát Kỷ vội vàng dùng thần thức kiểm tra ba chiếc quạt Ba Tiêu vừa tìm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xoạch!
Vừa kiểm tra, Tô Đát Kỷ lập tức ngạc nhiên rớt cả cằm!
“Mẹ ơi, ba chiếc quạt Ba Tiêu này lại đều là Tiên thiên chí bảo!”
Bùm bùm bùm!
Tô Đát Kỷ chỉ cảm thấy tim đập nhanh, chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Nàng nhanh chóng đỡ bàn ngồi xuống, chậm rãi tiêu hoá sự khiếp sợ trong lòng.
“Phù phù.”
Tô Đát Kỷ hít sâu hai hơi.
“Không sao, Tô Đát Kỷ, không phải là Tiên thiên chí bảo à, chắc chắn ngươi có thể thừa nhận được!”
Má ơi! Đây chính là Tiên thiên chí bảo đó, sao bản tiểu thư có thể thừa nhận được chứ!
Nghe nói đại sư bá và nhị sư bá cũng chỉ có một Tiên thiên chí bảo mà thôi, sư phụ còn không có!
Mà ở đây lại có ba cái!
Sao ca ca lại có nhiều Tiên thiên chí bảo như vậy?
Còn đưa cho Thược Dược tuỳ tiện đặt trong phòng, quá phí phạm của trời!
Nghĩ đến đây, Tô Đát Kỷ cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương giật giật.
Bị ca ca làm cho tức giận!
Đồ ca ca xấu xa này, có Tiên thiên chí bảo cũng không nói cho ta biết!
Nếu không phải bản tiểu thư vô tình phát hiện ra bí mật này thì không biết hắn còn muốn giấu tới khi nào!
Nhưng vì sao ba chiếc quạt Ba Tiêu này là Tiên thiên chí bảo, còn chiếc quạt Ba Tiêu màu đỏ trắng này lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm nhỉ?
Tuy Tiên thiên chí bảo chỉ kém Tiên thiên linh bảo cực phẩm một cấp bậc, nhưng thực lực lại cách xa vạn dặm.
“Đúng rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đát Kỷ đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Chiếc quạt Ba Tiêu màu đỏ và trắng này, hình như là lúc ta mấy tuổi, thấy trên cây chuối tây ở sân sau có một chiếc lá chuối tây có màu đỏ trắng. Lúc đó ta cảm thấy đẹp nên bảo ca ca hái xuống để ta chơi, dường như lúc đó ca ca còn nói một câu ‘đáng tiếc, vẫn chưa trưởng thành’.” Đôi mắt Tô Đát Kỷ sáng ngời.
“Chẳng lẽ cây chuối tây đó không phải là vật phàm mà là Tiên thiên linh căn?”
Nghĩ vậy, Tô Đát Kỷ kích động đứng bật dậy.
Vì để chứng thực suy đoán trong lòng, nàng nhanh chóng ôm bốn chiếc quạt Ba Tiêu tới trong rừng cây ở sân sau, tìm thấy cây chuối tây đó.
Chỉ thấy cây chuối tây này cao bằng hai người, thân cây thẳng tắp, toàn thân xanh biếc, kiều diễm ướt át. Trên cây, có vài chiếc lá chuối tây non mềm rũ xuống, óng ánh như bích ngọc.
Tô Đát Kỷ vội vàng dùng thần thức kiểm tra quạt Ba Tiêu, nàng khó hiểu khi phát hiện ra cây chuối tây này không có bất cứ khác thường nào, cũng chỉ xanh hơn, đẹp hơn cây chuối tây bình thường một chút mà thôi.
Không có linh quang bất diệt của Tiên thiên linh căn.
“Chẳng lẽ ta đoán sai rồi à?”
Thật ra Tô Đát Kỷ cũng không nghĩ rằng cây chuối tây trong sân nhà mình là Tiên thiên linh căn.
Nàng đột nhiên chú ý tới trên cây chuối tay có bốn dấu vết bị bẻ gãy.
Tuy dấu vết này đã trở nên phai mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra, bốn vết bị bẻ gãy này hẳn vốn là bốn mảnh lá chuối tây.
Hơn nữa, màu sắc của bốn dấu vết này lần lượt là màu đỏ trắng, màu tím đen, màu vàng nhạt, màu xanh lá, đúng lúc ăn khớp với màu của bốn chiếc quạt Ba Tiêu trong tay Tô Đát Kỷ.
“Chẳng lẽ cây chuối tây này thật sự là Tiên thiên linh căn? Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?”
Nhưng vì sao cây chuối tây này lại không có linh quang bất diệt?
Chẳng lẽ là ca ca xấu xa giờ trò?
Ừm, chắc chắn là như vậy rồi.
Chắc chắn ca ca lo lắng có người phát hiện ra Tiên thiên linh căn, đưa tới hoạ sát thân, vậy nên mới dùng cách nào đó giấu linh quang bất diệt của cây chuối tây đi.
Nguyên nhân ca ca thích trồng hoa cỏ chắc chắn cũng vì để che giấu cho cây Tuên thiên linh căn này, vì để người khác không chú ý tới cây chuối tây này!
Tô Đát Kỷ cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng.
“Hừ, ca ca thối, ta đã phát hiện ra bí mật của ngươi!”
Nghĩ vậy, trên mặt Tô Đát Kỷ không khỏi lộ ra sự đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro