Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai
Đạo Văn Tiên Hạnh, Pháp Tắc Chi Lực!!
Đại Đường Chủng Thổ Đậu
2024-10-03 12:18:55
Tam Tiêu đột nhiên nghĩ tới chuyện làm người đỏ mặt.
Tất cả trái cây đều bị các nàng ăn hết, Lý Nguyên và Đát Kỷ lại chưa ăn được quả nào.
“Xin lỗi, những loại trái cây này ăn quá ngon, không ngờ lại bị bọn ta ăn sạch.” Vân Tiêu xấu hổ.
Lý Nguyên sẽ không nghĩ mình là đồ tham ăn chứ?
Đát Kỷ không thèm để ý nói: “Không sao, ta và ca ca thường xuyên ăn. Hơn nữa, tuy những trái cây này không nhiều nhưng chỉ cần hái xuống, chưa đầy hai ngày đã mọc ra rồi.”
Bích Tiêu nghe vậy không khỏi cảm thán hỏi Lý Nguyên: “Trái cây nhà các ngươi trồng như thế nào, sao còn ngon hơn trái cây trong động thiên phúc địa vậy?”
Lý Nguyên nói thật: “Ta cũng tuỳ tiện trồng thôi, cũng không chăm sóc nhiều.”
Tuỳ tiện trồng!
Tam Tiêu không khỏi run rẩy.
Ta tin mới là lạ đấy!
Tuỳ tiện trồng sao có thể trồng ra loại trái cây ngon hơn cả trái cây trong động thiên phúc địa?
Nhưng nhìn dáng vẻ thành thật của Lý Nguyên cũng không giống như đang nói dối.
Tam Tiêu không nghĩ ra.
Đúng là Lý Nguyên tuỳ tiện trồng, nhưng đất thì dùng Hỗn độn tức nhưỡng, cây là Hỗn độn linh căn, chỉ thế mà thôi, không có bí quyết gì cả!
Vân Tiêu cảm thán: “Sau khi ăn trái cây ngon như vậy, nghĩ tới những loại linh quả khác là không có tâm trạng ăn nữa!”
“Đát Kỷ, ta hâm mộ ngươi quá, có thể vẫn luôn ăn được nhiều trái cây ngon miệng như vậy.” Quỳnh Tiêu ôm cánh tay Đát kỷ cọ cọ, vẻ mặt hâm mộ.
Đát Kỷ thuận miệng nói: “Các ngươi chỉ cần làm tẩu tử ta thì không phải có thể vẫn luôn ăn những loại trái cây này à?”
Tam Tiêu nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ hơn cả quả đào, tim đập cũng không khỏi nhanh gấp đôi.
Ba người không hẹn mà cùng cúi đầu, căn bản không dám nhìn vào mắt Lý Nguyên, biểu tình ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng ba người không hề cảm thấy tức giận.
Lý Nguyên lại vẫn bình tĩnh.
Vì giảm bớt bầu không khí xấu hổ, hắn nói với Tam Tiêu và Đát Kỷ: “Sắp tới bữa trưa rồi, ta chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, các ngươi có muốn đi cùng không?”
Tuy Lý Nguyên đã tích cốc từ lâu, nhưng hắn vẫn giữ thói quen một ngày ba bữa.
Không phải để no bụng mà vì muốn hưởng thụ đồ ăn ngon.
Với hắn, cuộc sống không có đồ ăn ngon là một cuộc sống không thú vị!
Bình thường, Tam Tiêu đều uống phong lộ, hút mây tía, nạp linh khí, ngoài ăn ít linh quả quỳnh tương thì căn bản không ăn đồ ăn dưới thế gian.
Nhưng các nàng lại hơi luyến tiếc Lý Nguyên, bởi vậy ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý
Đát Kỷ thấy dáng vẻ xấu hổ của ba người vừa vui mừng vừa ưu sầu.
Vui mừng là hình như Tam Tiêu có thiện cảm với ca ca, có khả năng trở thành tẩu tử.
U sầu là, rõ ràng nàng gọi Tam Tiêu tới để khuyên nhủ ca ca nghiêm túc tu luyện, nhưng bây giờ, chẳng những không thành công còn làm Tam Tiêu có nguy hiểm “sa đoạ”.
Haiz, sầu chết bé mất!
“Chúng ta đi thôi!” Lý Nguyên đứng dậy nói với Tam Tiêu.
“Đợi chút.” Bích Tiêu chỉ vào Tiên thiên linh bảo cực phẩm quạt Ba Tiêu trên bàn và nói: “Ngươi còn không cất quạt Ba Tiêu đi, nếu không bị người khác lấy trộm thì tiếc lắm.”
“Ha ha ha!”
Đát Kỷ nghe vậy giống như nghe thấy một câu chuyện cười, không khỏi ôm bụng cười ha ha: “Ai da, cười đau cả bụng, một chiếc quạt rách có gì phải cất? Còn sợ người khác trộm, ha ha ha, tặng cho người ta người ta còn không thèm lấy.”
Thấy Đát Kỷ cười đến thở hổn hển, Tam Tiêu đều lộ ra vẻ bất ngờ.
“Chiếc quạt rách!”
Quỳnh Tiêu ngạc nhiên nhìn Đát Kỷ, thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết thật ra chiếc quạt này là Tiên thiên linh bảo cực phẩm à?”
Đát Kỷ nghe vậy càng cười to hơn: “Ha ha ha, Tiên thiên linh bảo cực phẩm, sao có thể chứ? Nếu nó là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, sao Thược Dược lại dùng nó để đập muỗi chứ.”
“Xem ra ngươi thật sự không biết.”
Vân Tiêu nhìn Đát Kỷ bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và nói: “Chúng ta không lừa ngươi, chiếc quạt này thật sự là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, nếu ngươi không tin, tự ngươi cầm cẩn thận kiểm tra thử là biết.”
“…”
Đát Kỷ thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tam Tiêu thì lập từng dừng tiếng cười.
Nàng mơ hồ khẽ chớp đôi mắt to ngập nước: “Nó thật sự là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?”
“Thật!” Tam Tiêu gật đầu đồng thanh trả lời.
Sao chiếc quạt này lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm được? Ta thấy Thược Dược có ba bốn chiếc quạt cùng loại cơ mà!
Đát Kỷ vừa nói thầm vừa cầm chiếc quạt trên bàn lên xem xét.
Vừa nhìn, quả nhiên nàng phát hiện ra điểm không bình thường của quạt Ba Tiêu.
Trong quạt Ba Tiêu lại có bốn mươi sáu Tiên thiên đạo ấn, kết thành bốn mươi sáu Tiên thiên cấm chế. Những cấm chế này lại phát ra linh quang đại đạo, rực rỡ lấp lánh dưới sự kiểm tra của thần thức Đát Kỷ.
“Trời ạ, đây thật sự là linh bảo cực phẩm!” Đát Kỷ ngạc nhiên há to miệng.
Đôi môi anh đào đều có thể nhét một quả trứng vịt.
Tam Tiêu cũng không giễu cợt Đát Kỷ, bởi vì biểu hiện vừa rồi của các nàng cũng không tốt hơn Đát Kỷ bao nhiêu.
“Ca ca thúi, sao từ trước tới nay, ngươi chưa từng nói cho ta biết chiếc quạt này là Tiên thiên linh bảo?” Đát Kỷ nhăn mũi, xoa eo, dẩu miệng, tức giận lườm Lý Nguyên.
Tuy tức giận nhưng lại cực kỳ đáng yêu!
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không phải chỉ là một chiếc quạt à, có cần ngạc nhiên đến vậy không?”
Đát Kỷ cẩn thận ôm quạt Ba Tiêu vào trong lòng rồi cao giọng nói: “Tiên thiên linh bảo có thể là quạt bình thường chắc? Không biết sao tâm ngươi lớn vậy, biết đây là Tiên thiên linh bảo cũng không quan tâm!”
Tất cả trái cây đều bị các nàng ăn hết, Lý Nguyên và Đát Kỷ lại chưa ăn được quả nào.
“Xin lỗi, những loại trái cây này ăn quá ngon, không ngờ lại bị bọn ta ăn sạch.” Vân Tiêu xấu hổ.
Lý Nguyên sẽ không nghĩ mình là đồ tham ăn chứ?
Đát Kỷ không thèm để ý nói: “Không sao, ta và ca ca thường xuyên ăn. Hơn nữa, tuy những trái cây này không nhiều nhưng chỉ cần hái xuống, chưa đầy hai ngày đã mọc ra rồi.”
Bích Tiêu nghe vậy không khỏi cảm thán hỏi Lý Nguyên: “Trái cây nhà các ngươi trồng như thế nào, sao còn ngon hơn trái cây trong động thiên phúc địa vậy?”
Lý Nguyên nói thật: “Ta cũng tuỳ tiện trồng thôi, cũng không chăm sóc nhiều.”
Tuỳ tiện trồng!
Tam Tiêu không khỏi run rẩy.
Ta tin mới là lạ đấy!
Tuỳ tiện trồng sao có thể trồng ra loại trái cây ngon hơn cả trái cây trong động thiên phúc địa?
Nhưng nhìn dáng vẻ thành thật của Lý Nguyên cũng không giống như đang nói dối.
Tam Tiêu không nghĩ ra.
Đúng là Lý Nguyên tuỳ tiện trồng, nhưng đất thì dùng Hỗn độn tức nhưỡng, cây là Hỗn độn linh căn, chỉ thế mà thôi, không có bí quyết gì cả!
Vân Tiêu cảm thán: “Sau khi ăn trái cây ngon như vậy, nghĩ tới những loại linh quả khác là không có tâm trạng ăn nữa!”
“Đát Kỷ, ta hâm mộ ngươi quá, có thể vẫn luôn ăn được nhiều trái cây ngon miệng như vậy.” Quỳnh Tiêu ôm cánh tay Đát kỷ cọ cọ, vẻ mặt hâm mộ.
Đát Kỷ thuận miệng nói: “Các ngươi chỉ cần làm tẩu tử ta thì không phải có thể vẫn luôn ăn những loại trái cây này à?”
Tam Tiêu nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ hơn cả quả đào, tim đập cũng không khỏi nhanh gấp đôi.
Ba người không hẹn mà cùng cúi đầu, căn bản không dám nhìn vào mắt Lý Nguyên, biểu tình ngượng ngùng xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ba người không hề cảm thấy tức giận.
Lý Nguyên lại vẫn bình tĩnh.
Vì giảm bớt bầu không khí xấu hổ, hắn nói với Tam Tiêu và Đát Kỷ: “Sắp tới bữa trưa rồi, ta chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, các ngươi có muốn đi cùng không?”
Tuy Lý Nguyên đã tích cốc từ lâu, nhưng hắn vẫn giữ thói quen một ngày ba bữa.
Không phải để no bụng mà vì muốn hưởng thụ đồ ăn ngon.
Với hắn, cuộc sống không có đồ ăn ngon là một cuộc sống không thú vị!
Bình thường, Tam Tiêu đều uống phong lộ, hút mây tía, nạp linh khí, ngoài ăn ít linh quả quỳnh tương thì căn bản không ăn đồ ăn dưới thế gian.
Nhưng các nàng lại hơi luyến tiếc Lý Nguyên, bởi vậy ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý
Đát Kỷ thấy dáng vẻ xấu hổ của ba người vừa vui mừng vừa ưu sầu.
Vui mừng là hình như Tam Tiêu có thiện cảm với ca ca, có khả năng trở thành tẩu tử.
U sầu là, rõ ràng nàng gọi Tam Tiêu tới để khuyên nhủ ca ca nghiêm túc tu luyện, nhưng bây giờ, chẳng những không thành công còn làm Tam Tiêu có nguy hiểm “sa đoạ”.
Haiz, sầu chết bé mất!
“Chúng ta đi thôi!” Lý Nguyên đứng dậy nói với Tam Tiêu.
“Đợi chút.” Bích Tiêu chỉ vào Tiên thiên linh bảo cực phẩm quạt Ba Tiêu trên bàn và nói: “Ngươi còn không cất quạt Ba Tiêu đi, nếu không bị người khác lấy trộm thì tiếc lắm.”
“Ha ha ha!”
Đát Kỷ nghe vậy giống như nghe thấy một câu chuyện cười, không khỏi ôm bụng cười ha ha: “Ai da, cười đau cả bụng, một chiếc quạt rách có gì phải cất? Còn sợ người khác trộm, ha ha ha, tặng cho người ta người ta còn không thèm lấy.”
Thấy Đát Kỷ cười đến thở hổn hển, Tam Tiêu đều lộ ra vẻ bất ngờ.
“Chiếc quạt rách!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Tiêu ngạc nhiên nhìn Đát Kỷ, thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết thật ra chiếc quạt này là Tiên thiên linh bảo cực phẩm à?”
Đát Kỷ nghe vậy càng cười to hơn: “Ha ha ha, Tiên thiên linh bảo cực phẩm, sao có thể chứ? Nếu nó là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, sao Thược Dược lại dùng nó để đập muỗi chứ.”
“Xem ra ngươi thật sự không biết.”
Vân Tiêu nhìn Đát Kỷ bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và nói: “Chúng ta không lừa ngươi, chiếc quạt này thật sự là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, nếu ngươi không tin, tự ngươi cầm cẩn thận kiểm tra thử là biết.”
“…”
Đát Kỷ thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tam Tiêu thì lập từng dừng tiếng cười.
Nàng mơ hồ khẽ chớp đôi mắt to ngập nước: “Nó thật sự là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?”
“Thật!” Tam Tiêu gật đầu đồng thanh trả lời.
Sao chiếc quạt này lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm được? Ta thấy Thược Dược có ba bốn chiếc quạt cùng loại cơ mà!
Đát Kỷ vừa nói thầm vừa cầm chiếc quạt trên bàn lên xem xét.
Vừa nhìn, quả nhiên nàng phát hiện ra điểm không bình thường của quạt Ba Tiêu.
Trong quạt Ba Tiêu lại có bốn mươi sáu Tiên thiên đạo ấn, kết thành bốn mươi sáu Tiên thiên cấm chế. Những cấm chế này lại phát ra linh quang đại đạo, rực rỡ lấp lánh dưới sự kiểm tra của thần thức Đát Kỷ.
“Trời ạ, đây thật sự là linh bảo cực phẩm!” Đát Kỷ ngạc nhiên há to miệng.
Đôi môi anh đào đều có thể nhét một quả trứng vịt.
Tam Tiêu cũng không giễu cợt Đát Kỷ, bởi vì biểu hiện vừa rồi của các nàng cũng không tốt hơn Đát Kỷ bao nhiêu.
“Ca ca thúi, sao từ trước tới nay, ngươi chưa từng nói cho ta biết chiếc quạt này là Tiên thiên linh bảo?” Đát Kỷ nhăn mũi, xoa eo, dẩu miệng, tức giận lườm Lý Nguyên.
Tuy tức giận nhưng lại cực kỳ đáng yêu!
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không phải chỉ là một chiếc quạt à, có cần ngạc nhiên đến vậy không?”
Đát Kỷ cẩn thận ôm quạt Ba Tiêu vào trong lòng rồi cao giọng nói: “Tiên thiên linh bảo có thể là quạt bình thường chắc? Không biết sao tâm ngươi lớn vậy, biết đây là Tiên thiên linh bảo cũng không quan tâm!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro