Lại Phát Sốt
2024-08-07 16:42:43
Cố Tu Niên nhíu chặt mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không cần về ngay, đêm nay anh qua với con bé.”
Từ Mộng hơi ngoài ý muốn nhưng vẫn thở phào: “Vậy thì làm phiền anh.”
“Không cần phải khách sáo, anh vốn là ba của con bé.”
“Được rồi, anh cũng không cần canh chừng con bé cả đêm, chỉ cần khi con bé tỉnh lại có thấy anh ở bên là được.”
Lại dặn dò vài câu, Từ Mộng cúp điện thoại.
Cố Tu Niên gọi trợ lý tới để đối phương từ chối hết tiệc xã giao tối nay, sau khi tan việc lại về nhà sớm.
Mới về tới nhà, chợt nghe quản gia nói Cố Liên đang tắm hơi.
Cố Tu Niên lại nhíu mày, trầm giọng: “Mấy người không ngăn cản sao?”
“Không cản được, tiểu thư nói buổi chiều túa nhiều mồ hôi, cả người và tóc đều dính bết.”
Quản gia lau mồ hôi. Bọn họ nào có thể ngăn cản tiểu công chúa.
“Ngâm bao lâu rồi?” Cố Tu Niên hỏi.
“Gần một giờ.”
“Kêu mấy người Allan kéo con bé lên.” Cố Tu Niên ra lệnh.
Sau một trận rối loạn, chờ khi Cố Tu Niên đi vào phòng ngủ của Cố Liên, cô đã mặc đồ ngủ tơ lụa mềm mỏng, nằm lỳ trên giường để Allan sấy khô tóc giúp mình.
Gương mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ bừng, không biết là do sốt hay là do tắm hơi.
Thấy Cố Tu Niên đi tới, ánh mắt Cố Liên có chút né tránh, cực giống một đứa bé làm sai chuyện đang rất chột dạ: “Ba ba…”
Cố Tu Niên hơi mềm lòng nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc phê bình: “Đã bị sốt còn ngâm tắm lâu như vậy, không cần sức khỏe nữa sao?”
Cố Liên bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng con thật sự rất khó chịu, cả người dính nhớp.”
Cô nói với Cố Tu Niên bằng giọng mềm nhũn, cơn giận trong lòng Cố Tu Niên lập tức tàn lụi, cũng không giận nổi nữa, sau cùng chỉ có thể im lặng thở dài.
Thế nhưng, bỏi vì tắm hơi gội đầu nên chẳng bao lâu, Cố Liên đã lại sốt lên.
Vừa đo nhiệt độ đã thấy nhiệt độ tăng tới hơn ba mươi tám độ.
Cố Liên nằm trên giường, được đút cháo với thuốc hạ sốt, lại mơ màng ngủ mất.
Khi thức dậy lần nữa, đêm đã khuya.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường hơi mờ sáng, xung quanh rất yên tĩnh.
Cô hơi sợ hãi cuộn người thành một đống, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ba ba đang ngồi trên sofa ở trước cửa sổ sát đất, dùng máy tính bảng xem tài liệu.
“Ba ba…” Cô khàn giọng hô một câu.
Cố Tu Niên ngẩng đầu, đặt máy tính bảng xuống đứng dậy đi tới bên giường hỏi con gái: “Thế nào? Còn khó chịu ư?”
“Con khát.” Cô nói.
Cố Tu Niên rót một ly nước cho cô, đỡ cô ngồi dậy uống nước.
Từ Mộng hơi ngoài ý muốn nhưng vẫn thở phào: “Vậy thì làm phiền anh.”
“Không cần phải khách sáo, anh vốn là ba của con bé.”
“Được rồi, anh cũng không cần canh chừng con bé cả đêm, chỉ cần khi con bé tỉnh lại có thấy anh ở bên là được.”
Lại dặn dò vài câu, Từ Mộng cúp điện thoại.
Cố Tu Niên gọi trợ lý tới để đối phương từ chối hết tiệc xã giao tối nay, sau khi tan việc lại về nhà sớm.
Mới về tới nhà, chợt nghe quản gia nói Cố Liên đang tắm hơi.
Cố Tu Niên lại nhíu mày, trầm giọng: “Mấy người không ngăn cản sao?”
“Không cản được, tiểu thư nói buổi chiều túa nhiều mồ hôi, cả người và tóc đều dính bết.”
Quản gia lau mồ hôi. Bọn họ nào có thể ngăn cản tiểu công chúa.
“Ngâm bao lâu rồi?” Cố Tu Niên hỏi.
“Gần một giờ.”
“Kêu mấy người Allan kéo con bé lên.” Cố Tu Niên ra lệnh.
Sau một trận rối loạn, chờ khi Cố Tu Niên đi vào phòng ngủ của Cố Liên, cô đã mặc đồ ngủ tơ lụa mềm mỏng, nằm lỳ trên giường để Allan sấy khô tóc giúp mình.
Gương mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ bừng, không biết là do sốt hay là do tắm hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Cố Tu Niên đi tới, ánh mắt Cố Liên có chút né tránh, cực giống một đứa bé làm sai chuyện đang rất chột dạ: “Ba ba…”
Cố Tu Niên hơi mềm lòng nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc phê bình: “Đã bị sốt còn ngâm tắm lâu như vậy, không cần sức khỏe nữa sao?”
Cố Liên bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng con thật sự rất khó chịu, cả người dính nhớp.”
Cô nói với Cố Tu Niên bằng giọng mềm nhũn, cơn giận trong lòng Cố Tu Niên lập tức tàn lụi, cũng không giận nổi nữa, sau cùng chỉ có thể im lặng thở dài.
Thế nhưng, bỏi vì tắm hơi gội đầu nên chẳng bao lâu, Cố Liên đã lại sốt lên.
Vừa đo nhiệt độ đã thấy nhiệt độ tăng tới hơn ba mươi tám độ.
Cố Liên nằm trên giường, được đút cháo với thuốc hạ sốt, lại mơ màng ngủ mất.
Khi thức dậy lần nữa, đêm đã khuya.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tường hơi mờ sáng, xung quanh rất yên tĩnh.
Cô hơi sợ hãi cuộn người thành một đống, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ba ba đang ngồi trên sofa ở trước cửa sổ sát đất, dùng máy tính bảng xem tài liệu.
“Ba ba…” Cô khàn giọng hô một câu.
Cố Tu Niên ngẩng đầu, đặt máy tính bảng xuống đứng dậy đi tới bên giường hỏi con gái: “Thế nào? Còn khó chịu ư?”
“Con khát.” Cô nói.
Cố Tu Niên rót một ly nước cho cô, đỡ cô ngồi dậy uống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro