Nghe Lời Ba
2024-08-07 16:42:43
Cố Tu Niên sải bước dài, hướng thẳng về phía Cố Liên, cảm giác áp bách mạnh mẽ vô cùng khiến Cố Liên vô thức lùi về sau một bước nhỏ.
Chờ khi hắn tới gần, cô mơ hồ ngửi được trên người ba ba nồng nặc mùi rượu cùng với mùi thuốc lá nhạt nhẽo.
Cố Tu Niên bước từng bước tới gần, giọng khàn khàn: “Cố Liên, con không ngoan ngoãn ở nhà lại tới đây làm gì?”
Yết hầu Cố Liên khô khốc, tim đập nhanh tới gần như không thở nổi.
Cô không thể lui bước được nữa, đặt mông ngã ngồi trên sofa, thở gấp thật nhẹ, giọng mềm nhũn như mèo con hô lên: “Ba ba…”
Trong bóng tối, Cố Tu Niên còn đang tới gần cô, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên tia sáng vụn vỡ phức tạp.
Hắn áp mặt lại gần, kề sát bên tai cô, dùng giọng khí thật thấp nói: “Con thật sự rất không ngoan."
Chỉ chớp mắt, Cố Liên đã ngừng thở.
Một giây sau, cô bị người đàn ông dùng cà vạt bịt kín mắt lại.
Cố Liên vô thức muốn phản kháng, nhưng nghĩ tới người đang làm chuyện này với mình là Cố Tu Niên, là ba ruột của cô, cô lại thuận theo.
Cô biết Cố Tu Niên sẽ không thương tổn cô.
Đêm nay, đúng là Cố Tu Niên đã uống hơi nhiều. Không ai ép hắn, là hắn không vui nên tự rót cho mình hết ly này tới ly khác.
Lúc đầu hắn muốn lên tầng đỉnh giúp bản thân tỉnh táo một chút, không nghĩ tới vật nhỏ này lại tự mình đưa tới cửa.
Lúc này, đầu óc hắn choáng váng nặng nề, cả người nóng hừng hực, tâm tình xao động vội vã muốn tìm một chỗ thổ lộ.
Vì vậy, hắn hoàn toàn tuân theo bản năng.
Hắn đã uống say, không phải sao? Đây đúng là cái cớ tuyệt hảo.
Bịt chặt mắt thiếu nữ là chút giãy giụa sau cùng của hắn, hắn không muốn Cố Liên nhìn thấy cha mình dơ bẩn hạ lưu như vậy.
Cố Liên không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, thân thể nhỏ nhắn thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Cố Tu Niên nửa ngồi trước mặt con gái, một tay chống sofa, tay kia vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ xát trên gò má cô.
Sau đó hắn từ từ mở miệng: “Con có chịu nghe lời ba ba nói không?”
Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng hắn trầm thấp có từ tính, trong gợi cảm lại mang theo một chút mị hoặc.
Cố Liên không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cô có thể cảm giác được, ngón tay đang cọ xát gương mặt mình từ từ dịch xuống, xẹt qua cằm cô, cổ cô, xương quai xanh của cô…
Chạm nhẹ như vậy hệt như đang dạo chơi trên làn da mềm mại trần trụi, khiến cả người cô ngứa ngáy run rẩy.
Chờ khi hắn tới gần, cô mơ hồ ngửi được trên người ba ba nồng nặc mùi rượu cùng với mùi thuốc lá nhạt nhẽo.
Cố Tu Niên bước từng bước tới gần, giọng khàn khàn: “Cố Liên, con không ngoan ngoãn ở nhà lại tới đây làm gì?”
Yết hầu Cố Liên khô khốc, tim đập nhanh tới gần như không thở nổi.
Cô không thể lui bước được nữa, đặt mông ngã ngồi trên sofa, thở gấp thật nhẹ, giọng mềm nhũn như mèo con hô lên: “Ba ba…”
Trong bóng tối, Cố Tu Niên còn đang tới gần cô, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên tia sáng vụn vỡ phức tạp.
Hắn áp mặt lại gần, kề sát bên tai cô, dùng giọng khí thật thấp nói: “Con thật sự rất không ngoan."
Chỉ chớp mắt, Cố Liên đã ngừng thở.
Một giây sau, cô bị người đàn ông dùng cà vạt bịt kín mắt lại.
Cố Liên vô thức muốn phản kháng, nhưng nghĩ tới người đang làm chuyện này với mình là Cố Tu Niên, là ba ruột của cô, cô lại thuận theo.
Cô biết Cố Tu Niên sẽ không thương tổn cô.
Đêm nay, đúng là Cố Tu Niên đã uống hơi nhiều. Không ai ép hắn, là hắn không vui nên tự rót cho mình hết ly này tới ly khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu hắn muốn lên tầng đỉnh giúp bản thân tỉnh táo một chút, không nghĩ tới vật nhỏ này lại tự mình đưa tới cửa.
Lúc này, đầu óc hắn choáng váng nặng nề, cả người nóng hừng hực, tâm tình xao động vội vã muốn tìm một chỗ thổ lộ.
Vì vậy, hắn hoàn toàn tuân theo bản năng.
Hắn đã uống say, không phải sao? Đây đúng là cái cớ tuyệt hảo.
Bịt chặt mắt thiếu nữ là chút giãy giụa sau cùng của hắn, hắn không muốn Cố Liên nhìn thấy cha mình dơ bẩn hạ lưu như vậy.
Cố Liên không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, thân thể nhỏ nhắn thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Cố Tu Niên nửa ngồi trước mặt con gái, một tay chống sofa, tay kia vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ xát trên gò má cô.
Sau đó hắn từ từ mở miệng: “Con có chịu nghe lời ba ba nói không?”
Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng hắn trầm thấp có từ tính, trong gợi cảm lại mang theo một chút mị hoặc.
Cố Liên không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cô có thể cảm giác được, ngón tay đang cọ xát gương mặt mình từ từ dịch xuống, xẹt qua cằm cô, cổ cô, xương quai xanh của cô…
Chạm nhẹ như vậy hệt như đang dạo chơi trên làn da mềm mại trần trụi, khiến cả người cô ngứa ngáy run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro