Thật Không Ngoa...
2024-08-07 16:42:43
Trước khi Cố Liên xuống xe có dặn tài xế có thể tan tầm.
Tuy cô không biết tình hình của ba ba lúc này, nhưng nếu phải về nhà, bên chỗ ba ba cũng có tài xế.
Nếu không có tài xế, cô còn có thể ở lại qua đêm.
Thang máy chuyên dụng chạy thẳng lên tới tầng đỉnh. Khi cửa vang lên một tiếng đinh, Cố Liên lại bắt đầu cảm thấy tâm hoảng khí loạn.
Cô nắm chặt quai túi đeo chéo trong tay, trong lòng bàn tay còn mơ hồ túa ra một lớp mồ hôi.
Cô rất căng thẳng.
Cửa không có chuông, là khóa bằng vna tay, khi Cố Liên tới đây đã từng lưu vân tay lại.
Cô đứng ngoài cửa do dự vài giây, cuối cùng vẫn đè ngón tay lên.
Cửa phát ra một tiếng cùm cụp, tự mở.
Cố Liên hít thật sâu rồi mở cửa bước vào.
Trước cửa là đèn điều khiển bằng âm thanh, cửa mới vừa mở ra nó đã bật sáng.
Mà trong phòng khách to lớn rộng rãi lại không mở đèn, nơi tầm mắt nhìn thấy chỉ có bóng tối.
Cố Liên đứng trước cửa một hồi mới hơi nâng giọng gọi một tiếng: “Ba ba?”
Không có ai đáp lại.
Lẽ nào ông còn chưa tới đây? Không thể nào, không phải mẹ nói lão Trần đã đưa ba ba tới đây ư?
Cô đặt balo lên ngăn tủ trước cửa, lại cởi giày, cũng không thay dép vào mà trực tiếp giẫm chân tất lên sàn nhà lạnh lẽo.
Khi đi về phía phòng khách, cô lại không nhịn được gọi một tiếng: “Ba ba?”
Có phải ba ba đang ở trong phòng không?
Nghĩ vậy, Cố Liên lại trực tiếp đi về phía phòng. Khi đi ngang qua sân thượng ngoài phòng khách, cô bỗng bị bóng người bên ngoài dọa giật mình.
Cả người cô ngốc trệ ra bên sofa, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, người đứng bên ngoài ban công chính là Cố Tu Niên.
Hắn đứng dựa vào lan can, đối mặt với phòng khách yên lặng hút thuốc, một đốm lửa đỏ hồng lập lòe trong đêm tối.
Một lát sau hắn mới mở miệng: “Sao con lại tới đây?”
Trong bóng tối, Cố Liên không thấy rõ gương mặt ba ba, chỉ có thể nhìn thấy đường viền thân thể đang chìm đắm trong bóng đêm.
Cô vội nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Mẹ nghe nói ba uống quá nhiều mà vừa lúc con ở nhà Hứa Kỳ Kỳ, nên kêu con ghé qua thăm ba thử.”
Cố Liên nói xong lại muốn đi bật đèn, nhưng bị Cố Tu Niên ngăn cản: “Đừng mở.”
Nói xong, hắn dập điếu thuốc trong tay, rời khỏi sân thượng đi vào phòng khách.
Nói: “Bà ấy kêu con tới con liền tới, con nghe lời như vậy từ bao giờ?”
Trong lúc nhất thời Cố Liên cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cô nghĩ thầm, thật ra là do cô muốn tới, đã vài ngày cô không được gặp hắn.
Tuy cô không biết tình hình của ba ba lúc này, nhưng nếu phải về nhà, bên chỗ ba ba cũng có tài xế.
Nếu không có tài xế, cô còn có thể ở lại qua đêm.
Thang máy chuyên dụng chạy thẳng lên tới tầng đỉnh. Khi cửa vang lên một tiếng đinh, Cố Liên lại bắt đầu cảm thấy tâm hoảng khí loạn.
Cô nắm chặt quai túi đeo chéo trong tay, trong lòng bàn tay còn mơ hồ túa ra một lớp mồ hôi.
Cô rất căng thẳng.
Cửa không có chuông, là khóa bằng vna tay, khi Cố Liên tới đây đã từng lưu vân tay lại.
Cô đứng ngoài cửa do dự vài giây, cuối cùng vẫn đè ngón tay lên.
Cửa phát ra một tiếng cùm cụp, tự mở.
Cố Liên hít thật sâu rồi mở cửa bước vào.
Trước cửa là đèn điều khiển bằng âm thanh, cửa mới vừa mở ra nó đã bật sáng.
Mà trong phòng khách to lớn rộng rãi lại không mở đèn, nơi tầm mắt nhìn thấy chỉ có bóng tối.
Cố Liên đứng trước cửa một hồi mới hơi nâng giọng gọi một tiếng: “Ba ba?”
Không có ai đáp lại.
Lẽ nào ông còn chưa tới đây? Không thể nào, không phải mẹ nói lão Trần đã đưa ba ba tới đây ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đặt balo lên ngăn tủ trước cửa, lại cởi giày, cũng không thay dép vào mà trực tiếp giẫm chân tất lên sàn nhà lạnh lẽo.
Khi đi về phía phòng khách, cô lại không nhịn được gọi một tiếng: “Ba ba?”
Có phải ba ba đang ở trong phòng không?
Nghĩ vậy, Cố Liên lại trực tiếp đi về phía phòng. Khi đi ngang qua sân thượng ngoài phòng khách, cô bỗng bị bóng người bên ngoài dọa giật mình.
Cả người cô ngốc trệ ra bên sofa, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, người đứng bên ngoài ban công chính là Cố Tu Niên.
Hắn đứng dựa vào lan can, đối mặt với phòng khách yên lặng hút thuốc, một đốm lửa đỏ hồng lập lòe trong đêm tối.
Một lát sau hắn mới mở miệng: “Sao con lại tới đây?”
Trong bóng tối, Cố Liên không thấy rõ gương mặt ba ba, chỉ có thể nhìn thấy đường viền thân thể đang chìm đắm trong bóng đêm.
Cô vội nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Mẹ nghe nói ba uống quá nhiều mà vừa lúc con ở nhà Hứa Kỳ Kỳ, nên kêu con ghé qua thăm ba thử.”
Cố Liên nói xong lại muốn đi bật đèn, nhưng bị Cố Tu Niên ngăn cản: “Đừng mở.”
Nói xong, hắn dập điếu thuốc trong tay, rời khỏi sân thượng đi vào phòng khách.
Nói: “Bà ấy kêu con tới con liền tới, con nghe lời như vậy từ bao giờ?”
Trong lúc nhất thời Cố Liên cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cô nghĩ thầm, thật ra là do cô muốn tới, đã vài ngày cô không được gặp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro