Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian
Chương 35
2024-11-18 08:27:47
Diệp Trường Đức vội quỳ sụp xuống đất, ra sức lắc đầu, lo lắng ngăn cản:
"Ngũ Nha, ngươi đứng đó nhìn là được rồi, để cha làm. Ngươi không biết sao? Đại bá Dương của ngươi từng nói, đào thứ này phải cực kỳ cẩn thận, một sợi rễ cũng không được làm gãy."
Dứt lời, hắn lấy chiếc xẻng nhỏ đeo bên hông, bắt đầu đào. Diệp Trường Đức loay hoay rất lâu, lựa chỗ cách xa gốc cây, tránh làm tổn thương rễ, nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm. Diệp Vân đứng chờ hơn nửa canh giờ, nhìn đống đất ngày một lớn mà nhân sâm vẫn chưa lộ ra. Nàng buồn chán, liền quay sang đi dạo quanh khu vực.
Diệp Vân men theo một hướng bất chợt, để ý từng động tĩnh nhỏ xung quanh. Nàng sử dụng dị năng để cảm nhận, cỏ cây trong rừng như tai mắt, truyền đến nàng những tín hiệu mơ hồ. Đi được một đoạn, nàng dừng lại trước một cây bách lớn, cạnh đó là miệng một cái động nhỏ. Từ trong động, những tiếng "chi chi" khẽ vang lên lọt vào tai nàng.
Diệp Vân mỉm cười, vận dụng dị năng khống chế một sợi dây leo quấn quanh thân cây bách, luồn sâu vào trong hang. Chẳng mấy chốc, sợi dây kéo ra hai con thỏ xám mập mạp. Nhưng...
Cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Vân khựng lại. Hai con thỏ này vậy mà đang... ân ái! Nàng nhất thời cạn lời, cảm thấy cay mắt. Dù chúng là mồi săn ngon lành, nhưng hình ảnh này làm nàng muốn nuốt cũng không nổi. Con thỏ cái bên dưới, vừa thấy ánh sáng bên ngoài đã hoảng sợ đến mức chết ngất ngay tại chỗ. Nàng vốn định thả nó về để sinh sôi nảy nở, nhưng xem ra ý định này không thành.
Con thỏ đực, tức thì trở nên điên loạn, vặn vẹo thân mình tìm cách chạy trốn. Nhưng càng vùng vẫy, dây leo càng siết chặt. Cuối cùng, hai mắt nó trợn ngược, ngất lịm đi như bạn đời của mình.
Diệp Vân lắc đầu bất lực, xách hai con thỏ bằng dây leo rồi tiếp tục tiến lên phía trước. Trên đường, nàng nhanh tay bắt thêm được hai con gà rừng và một con thỏ hoang nữa. Tất cả đều bị nàng dùng dây leo khống chế. Tìm được một cành cây chắc chắn, nàng xâu cả sáu con mồi lại. Tổng cộng số mồi này nặng không dưới hai mươi cân.
Sau khi dị năng cải tạo cơ thể, sức lực của nàng đã tăng lên rất nhiều. Đừng nói hai mươi cân, ngay cả hai ba trăm cân nàng cũng có thể khiêng đi dễ dàng. Với chiến lợi phẩm trong tay, nàng bước nhanh về phía cha mình, lòng thầm nghĩ sẽ khiến ông bất ngờ.
Khi Diệp Vân trở lại bên cạnh Diệp Trường Đức, ông vẫn chưa đào xong. Một hố đất lớn đã được bới tung, nhân sâm đã lộ ra khỏi mặt đất, chỉ còn lại phần rễ bám sâu bên dưới. Diệp Trường Đức cẩn thận cầm lấy cành khô của cây nhân sâm, khẽ phủi đi lớp đất còn sót, vẻ mặt chăm chú như đang nâng niu một báu vật hiếm có trên đời.
Diệp Vân ngồi bên cạnh, chống cằm chờ đợi, ánh mắt dần lộ vẻ chán chường.
"Thật là thứ tốt a!" Cuối cùng, Diệp Trường Đức cũng thở dài cảm thán, phá vỡ sự im lặng. Lúc này, Diệp Vân đã mơ màng sắp ngủ.
Nàng hé mắt nhìn cây nhân sâm trên tay cha mình. Nó dài khoảng bằng nửa bàn tay người trưởng thành, dáng vẻ gầy guộc nhưng chắc nịch. Tuy nhiên, nàng không nhìn ra được đây là nhân sâm mấy năm tuổi. Dị năng của nàng không thể phân tích được dược tính của dược liệu, nếu cố ý dùng năng lực để ép cây phát triển nhanh, chưa chắc đã đem lại lợi ích. Có khi nhân sâm bổ huyết lại hóa thành loại hút máu, chỉ e phản tác dụng.
Diệp Trường Đức nâng niu cây nhân sâm như của quý. Ông lấy mấy chiếc lá to trong rừng, gói nhân sâm lại thật cẩn thận, thêm một chút đất để giữ ẩm. Gói xong, ông cẩn thận cất vào ngực áo, đoạn nói với Diệp Vân:
"Ngày mai cha sẽ mang nó lên trấn trên để bán. Trời cũng đã muộn rồi, về thôi, chắc giờ này trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm chiều."
Cha con về đến nhà đúng lúc cả nhà đang ngồi vào mâm cơm. Khi nhìn thấy số con mồi mà hai người mang về, từ gà rừng đến thỏ hoang, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Trong nhà lương thực đã cạn đến đáy, nếu hôm nay không có gì, mấy ngày tới chỉ e phải chịu đói.
"Ngũ Nha, ngươi đứng đó nhìn là được rồi, để cha làm. Ngươi không biết sao? Đại bá Dương của ngươi từng nói, đào thứ này phải cực kỳ cẩn thận, một sợi rễ cũng không được làm gãy."
Dứt lời, hắn lấy chiếc xẻng nhỏ đeo bên hông, bắt đầu đào. Diệp Trường Đức loay hoay rất lâu, lựa chỗ cách xa gốc cây, tránh làm tổn thương rễ, nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm. Diệp Vân đứng chờ hơn nửa canh giờ, nhìn đống đất ngày một lớn mà nhân sâm vẫn chưa lộ ra. Nàng buồn chán, liền quay sang đi dạo quanh khu vực.
Diệp Vân men theo một hướng bất chợt, để ý từng động tĩnh nhỏ xung quanh. Nàng sử dụng dị năng để cảm nhận, cỏ cây trong rừng như tai mắt, truyền đến nàng những tín hiệu mơ hồ. Đi được một đoạn, nàng dừng lại trước một cây bách lớn, cạnh đó là miệng một cái động nhỏ. Từ trong động, những tiếng "chi chi" khẽ vang lên lọt vào tai nàng.
Diệp Vân mỉm cười, vận dụng dị năng khống chế một sợi dây leo quấn quanh thân cây bách, luồn sâu vào trong hang. Chẳng mấy chốc, sợi dây kéo ra hai con thỏ xám mập mạp. Nhưng...
Cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Vân khựng lại. Hai con thỏ này vậy mà đang... ân ái! Nàng nhất thời cạn lời, cảm thấy cay mắt. Dù chúng là mồi săn ngon lành, nhưng hình ảnh này làm nàng muốn nuốt cũng không nổi. Con thỏ cái bên dưới, vừa thấy ánh sáng bên ngoài đã hoảng sợ đến mức chết ngất ngay tại chỗ. Nàng vốn định thả nó về để sinh sôi nảy nở, nhưng xem ra ý định này không thành.
Con thỏ đực, tức thì trở nên điên loạn, vặn vẹo thân mình tìm cách chạy trốn. Nhưng càng vùng vẫy, dây leo càng siết chặt. Cuối cùng, hai mắt nó trợn ngược, ngất lịm đi như bạn đời của mình.
Diệp Vân lắc đầu bất lực, xách hai con thỏ bằng dây leo rồi tiếp tục tiến lên phía trước. Trên đường, nàng nhanh tay bắt thêm được hai con gà rừng và một con thỏ hoang nữa. Tất cả đều bị nàng dùng dây leo khống chế. Tìm được một cành cây chắc chắn, nàng xâu cả sáu con mồi lại. Tổng cộng số mồi này nặng không dưới hai mươi cân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi dị năng cải tạo cơ thể, sức lực của nàng đã tăng lên rất nhiều. Đừng nói hai mươi cân, ngay cả hai ba trăm cân nàng cũng có thể khiêng đi dễ dàng. Với chiến lợi phẩm trong tay, nàng bước nhanh về phía cha mình, lòng thầm nghĩ sẽ khiến ông bất ngờ.
Khi Diệp Vân trở lại bên cạnh Diệp Trường Đức, ông vẫn chưa đào xong. Một hố đất lớn đã được bới tung, nhân sâm đã lộ ra khỏi mặt đất, chỉ còn lại phần rễ bám sâu bên dưới. Diệp Trường Đức cẩn thận cầm lấy cành khô của cây nhân sâm, khẽ phủi đi lớp đất còn sót, vẻ mặt chăm chú như đang nâng niu một báu vật hiếm có trên đời.
Diệp Vân ngồi bên cạnh, chống cằm chờ đợi, ánh mắt dần lộ vẻ chán chường.
"Thật là thứ tốt a!" Cuối cùng, Diệp Trường Đức cũng thở dài cảm thán, phá vỡ sự im lặng. Lúc này, Diệp Vân đã mơ màng sắp ngủ.
Nàng hé mắt nhìn cây nhân sâm trên tay cha mình. Nó dài khoảng bằng nửa bàn tay người trưởng thành, dáng vẻ gầy guộc nhưng chắc nịch. Tuy nhiên, nàng không nhìn ra được đây là nhân sâm mấy năm tuổi. Dị năng của nàng không thể phân tích được dược tính của dược liệu, nếu cố ý dùng năng lực để ép cây phát triển nhanh, chưa chắc đã đem lại lợi ích. Có khi nhân sâm bổ huyết lại hóa thành loại hút máu, chỉ e phản tác dụng.
Diệp Trường Đức nâng niu cây nhân sâm như của quý. Ông lấy mấy chiếc lá to trong rừng, gói nhân sâm lại thật cẩn thận, thêm một chút đất để giữ ẩm. Gói xong, ông cẩn thận cất vào ngực áo, đoạn nói với Diệp Vân:
"Ngày mai cha sẽ mang nó lên trấn trên để bán. Trời cũng đã muộn rồi, về thôi, chắc giờ này trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm chiều."
Cha con về đến nhà đúng lúc cả nhà đang ngồi vào mâm cơm. Khi nhìn thấy số con mồi mà hai người mang về, từ gà rừng đến thỏ hoang, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Trong nhà lương thực đã cạn đến đáy, nếu hôm nay không có gì, mấy ngày tới chỉ e phải chịu đói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro