Tang Thi Bưu Hãn, Nông Nữ Xuyên Qua Có Không Gian
Chương 8
2024-11-18 08:27:47
Hà thị và Lữ thị, hai nàng dâu của Đại phòng, vừa đập cửa vừa giả vờ khuyên nhủ, giọng thì ngọt ngào mà ánh mắt lại đầy châm chọc.
“Tứ đệ muội, mau mở cửa đi! Ngươi nhìn xem, nương vì chuyện này mà tức giận đến mức này rồi!” Hà thị cất giọng, nghe như thương cảm.
“Đúng đó, tứ đệ muội, ngươi trốn mãi được sao? Mau ra đây nhận lỗi, để nương nguôi giận.” Lữ thị giả vờ thở dài.
Trong phòng, Miêu thị khẽ bĩu môi, cười lạnh. Ra để các ngươi đánh cho một trận cho hả giận ư?
Bên ngoài, họ đập cửa ầm ầm cả nửa ngày nhưng không cách nào phá được. Cửa nhà Tứ phòng vốn do Diệp Trường Đức tự tay làm, lại chắc chắn, nên dù Diệp lão thái thái tức giận thế nào cũng không dám cho người ra tay đập mạnh hơn, sợ hỏng mất cửa.
Trong phòng, Miêu thị vẫn chưa yên tâm. Nàng đi lấy thêm hai thanh gỗ lớn, chống chặt vào cửa, rồi mới quay lại dỗ dành lũ trẻ.
Bên ngoài, nghe thấy tiếng động, đám người Diệp lão thái thái cứ ngỡ Miêu thị định mở cửa. Nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh, bà càng thêm giận dữ, mắng chửi một tràng dài.
Lúc này, Diệp Phương, cháu gái lớn của lão thái thái, từ trong bước ra. Nàng nhanh nhẹn mang ghế đặt dưới mông bà nội, rồi cùng Kim thị đỡ lão thái thái ngồi xuống. Một tay Diệp Phương nhẹ nhàng đấm bóp vai cho bà, miệng ngọt như mía lùi:
“Nãi nãi, ngài đừng giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, chúng ta đau lòng lắm.”
Lời nói non nớt mà khéo léo của Diệp Phương khiến lão thái thái vừa nghe đã thấy mát ruột mát gan. Bà khẽ vuốt tay nàng, giọng đã dịu lại:
“Ôi chao, cháu ngoan của ta, vẫn là Đại Nha biết hiếu thuận. Nãi nãi không giận nữa.”
Dù vậy, ánh mắt bà vẫn đầy âm trầm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của Tứ phòng, như thể muốn thiêu rụi cả căn phòng ấy.
---
Cùng lúc đó, Diệp Trường Đức đã vội vã đến nhà lý chính. Lý chính Dương Văn Chính đang định ra ngoài thì trông thấy ông hớt hải chạy tới, liền dừng bước.
“Lý chính thúc, tiểu tử muốn thỉnh ngài giúp một tay,” Diệp Trường Đức cúi đầu cung kính, chắp tay hành lễ.
Diệp gia thôn là một thôn nhỏ, dân cư chỉ có bốn năm chục hộ. Trong đó, họ Diệp chiếm phần lớn, còn lại là vài gia đình từ nơi khác tới định cư. Lý chính Dương Văn Chính vốn là người ngoài, hai mươi năm trước đến đây chạy nạn. Nhờ có học vị tú tài, sau khi lý chính cũ qua đời, ông ta thuận lý thành chương trở thành lý chính mới của thôn.
Dương lý chính xua tay, cười hiền:
“Người một nhà, không cần khách khí. Có chuyện gì thì nói đi.”
Ngày thường, Diệp Trường Đức cùng Lý Chính vốn có giao tình không tồi. Trước khi thành gia, một lần vào núi đi săn, Diệp Trường Đức tình cờ gặp con trai cả của Lý Chính, Dương Sinh Nghĩa, đang hái thuốc nhưng bị rắn cắn. Khi ấy, Diệp Trường Đức không màng tới số mồi săn, lập tức cõng Dương Sinh Nghĩa về trấn trên chữa trị, cứu mạng y trong đường tơ kẽ tóc.
Từ đó về sau, nhà họ Dương xem Diệp Trường Đức như ân nhân cứu mạng. Thực ra, mối ân tình này nhà họ Dương đã sớm trả hết, nhưng với tính nhân nghĩa, họ vẫn luôn chiếu cố đến Diệp Trường Đức. Thế nhưng, chuyện trong gia đình họ Diệp, ngay cả Dương Lý Chính muốn giúp cũng không thể nhúng tay quá sâu. Chỉ có chính Diệp Trường Đức đứng lên giải quyết mới được.
“Lý Chính thúc, tiểu tử muốn nhờ thúc đến nhà ta một chuyến. Ngài cũng biết, trước đây tiểu nữ nhà ta, Ngũ Nha, ăn phải bánh bột ngô mốc trong nhà, suýt bị đánh chết. Sau đó, nhờ Dương đại ca cứu giúp, nàng mới sống lại. Hiện giờ trong nhà thật sự không dung nạp nổi cả năm miệng ăn của chúng ta. Tiểu tử muốn xin ngài đứng ra chủ trì công đạo, giúp nhà ta phân ra mà lập nghiệp riêng, để sau này không đến nỗi cửa nát nhà tan.” Diệp Trường Đức nghẹn ngào, nhớ lại cảnh Ngũ Nha thân thể lạnh ngắt, nhờ có Dương Sinh Nghĩa châm cứu mới kéo nàng từ Quỷ Môn Quan trở về.
“Tứ đệ muội, mau mở cửa đi! Ngươi nhìn xem, nương vì chuyện này mà tức giận đến mức này rồi!” Hà thị cất giọng, nghe như thương cảm.
“Đúng đó, tứ đệ muội, ngươi trốn mãi được sao? Mau ra đây nhận lỗi, để nương nguôi giận.” Lữ thị giả vờ thở dài.
Trong phòng, Miêu thị khẽ bĩu môi, cười lạnh. Ra để các ngươi đánh cho một trận cho hả giận ư?
Bên ngoài, họ đập cửa ầm ầm cả nửa ngày nhưng không cách nào phá được. Cửa nhà Tứ phòng vốn do Diệp Trường Đức tự tay làm, lại chắc chắn, nên dù Diệp lão thái thái tức giận thế nào cũng không dám cho người ra tay đập mạnh hơn, sợ hỏng mất cửa.
Trong phòng, Miêu thị vẫn chưa yên tâm. Nàng đi lấy thêm hai thanh gỗ lớn, chống chặt vào cửa, rồi mới quay lại dỗ dành lũ trẻ.
Bên ngoài, nghe thấy tiếng động, đám người Diệp lão thái thái cứ ngỡ Miêu thị định mở cửa. Nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh, bà càng thêm giận dữ, mắng chửi một tràng dài.
Lúc này, Diệp Phương, cháu gái lớn của lão thái thái, từ trong bước ra. Nàng nhanh nhẹn mang ghế đặt dưới mông bà nội, rồi cùng Kim thị đỡ lão thái thái ngồi xuống. Một tay Diệp Phương nhẹ nhàng đấm bóp vai cho bà, miệng ngọt như mía lùi:
“Nãi nãi, ngài đừng giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, chúng ta đau lòng lắm.”
Lời nói non nớt mà khéo léo của Diệp Phương khiến lão thái thái vừa nghe đã thấy mát ruột mát gan. Bà khẽ vuốt tay nàng, giọng đã dịu lại:
“Ôi chao, cháu ngoan của ta, vẫn là Đại Nha biết hiếu thuận. Nãi nãi không giận nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù vậy, ánh mắt bà vẫn đầy âm trầm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của Tứ phòng, như thể muốn thiêu rụi cả căn phòng ấy.
---
Cùng lúc đó, Diệp Trường Đức đã vội vã đến nhà lý chính. Lý chính Dương Văn Chính đang định ra ngoài thì trông thấy ông hớt hải chạy tới, liền dừng bước.
“Lý chính thúc, tiểu tử muốn thỉnh ngài giúp một tay,” Diệp Trường Đức cúi đầu cung kính, chắp tay hành lễ.
Diệp gia thôn là một thôn nhỏ, dân cư chỉ có bốn năm chục hộ. Trong đó, họ Diệp chiếm phần lớn, còn lại là vài gia đình từ nơi khác tới định cư. Lý chính Dương Văn Chính vốn là người ngoài, hai mươi năm trước đến đây chạy nạn. Nhờ có học vị tú tài, sau khi lý chính cũ qua đời, ông ta thuận lý thành chương trở thành lý chính mới của thôn.
Dương lý chính xua tay, cười hiền:
“Người một nhà, không cần khách khí. Có chuyện gì thì nói đi.”
Ngày thường, Diệp Trường Đức cùng Lý Chính vốn có giao tình không tồi. Trước khi thành gia, một lần vào núi đi săn, Diệp Trường Đức tình cờ gặp con trai cả của Lý Chính, Dương Sinh Nghĩa, đang hái thuốc nhưng bị rắn cắn. Khi ấy, Diệp Trường Đức không màng tới số mồi săn, lập tức cõng Dương Sinh Nghĩa về trấn trên chữa trị, cứu mạng y trong đường tơ kẽ tóc.
Từ đó về sau, nhà họ Dương xem Diệp Trường Đức như ân nhân cứu mạng. Thực ra, mối ân tình này nhà họ Dương đã sớm trả hết, nhưng với tính nhân nghĩa, họ vẫn luôn chiếu cố đến Diệp Trường Đức. Thế nhưng, chuyện trong gia đình họ Diệp, ngay cả Dương Lý Chính muốn giúp cũng không thể nhúng tay quá sâu. Chỉ có chính Diệp Trường Đức đứng lên giải quyết mới được.
“Lý Chính thúc, tiểu tử muốn nhờ thúc đến nhà ta một chuyến. Ngài cũng biết, trước đây tiểu nữ nhà ta, Ngũ Nha, ăn phải bánh bột ngô mốc trong nhà, suýt bị đánh chết. Sau đó, nhờ Dương đại ca cứu giúp, nàng mới sống lại. Hiện giờ trong nhà thật sự không dung nạp nổi cả năm miệng ăn của chúng ta. Tiểu tử muốn xin ngài đứng ra chủ trì công đạo, giúp nhà ta phân ra mà lập nghiệp riêng, để sau này không đến nỗi cửa nát nhà tan.” Diệp Trường Đức nghẹn ngào, nhớ lại cảnh Ngũ Nha thân thể lạnh ngắt, nhờ có Dương Sinh Nghĩa châm cứu mới kéo nàng từ Quỷ Môn Quan trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro