Ghen Tị!
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Phòng chứa đồ có rất nhiều thứ, các loại nông cụ đều rất đầy đủ, thậm chí ngay cả cưa và búa cũng có, chắc là là tối hôm qua Lục Tuân mang về.
Tô Hàn mừng rỡ quá đỗi, công việc thủ công của cô còn có thể, có những công cụ này, cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán.
Mang theo đầy đủ trang bị, khiêng cuốc ra đồng, chỉ là vừa đi xuống chân núi, bả vai đã bị đè thật sự chịu không nổi, Tô Hàn đành phải xoa bả vai kéo cuốc đi vào trong ruộng.
Đi ngang qua cánh đồng của người ta còn chào hỏi người khác.
Lúc đi đến ruộng nhà mình đã mệt mỏi thở hổn hển.
Với loại thể chất này đừng nói là làm nông nghiệp, mỗi ngày chỉ cần đi tới một hồi như vậy cũng có chút cố hết sức, còn phải mang theo nông cụ, bấy giờ Tô Hàn mới thật sự cảm nhận được cuộc sống ở nơi này không dễ dàng.
Tô Hàn uống một ngụm nước bắt đầu cuốc đất, cuốc dùng rất không tiện, vừa nặng vừa khó cử động, thời gian dài cánh tay đều run rẩy, còn phải cẩn thận không được cuốc vào chân mình.
Nhìn Lục Tuân làm thoải mái, mình làm mới biết tư vị cũng không dễ chịu, kiên trì đến mười một giờ cộng thêm sáng nay Lục Tuân làm, cả mảnh đất mới cuốc được một nửa.
Tô Hàn đầu đầy mồ hôi, mang theo nước đã uống hết, lau mồ hôi chuẩn bị kết thúc công việc.
Cơm sáng sớm đã tiêu hóa xong, đói bụng kêu ùng ục, chào hỏi mấy chị dâu còn đang bận rộn liền về nhà.
Một thân ảnh gầy gò lúc này ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hâm mộ của cô ta: “Vợ của doanh trưởng Lục trông xinh thật, ăn mặc cũng đẹp, còn đeo đồng hồ đeo tay.”
Người này chính là Lý Tố Phân, vợ tiểu đoàn trưởng Tần Chung Sinh trong quân đội, bên cạnh là một người phụ nữ dáng người hơi mập đang bĩu môi khinh thường nói: “Đẹp thì có ích lợi gì, ăn không đúng cách mặc không đúng cách. Cô nhìn xem buổi sáng cô ấy ăn mặc như vậy, đó là dáng vẻ làm việc sao? Cười chết tôi rồi.”
“Cô chờ xem kỹ, không đến một tháng sẽ phải khóc lóc muốn trở về.” Người này là Tôn Xảo Phượng, đối tượng của liên trưởng Vương.
Phòng chứa đồ có rất nhiều thứ, các loại nông cụ đều rất đầy đủ, thậm chí ngay cả cưa và búa cũng có, chắc là là tối hôm qua Lục Tuân mang về.
Tô Hàn mừng rỡ quá đỗi, công việc thủ công của cô còn có thể, có những công cụ này, cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán.
Mang theo đầy đủ trang bị, khiêng cuốc ra đồng, chỉ là vừa đi xuống chân núi, bả vai đã bị đè thật sự chịu không nổi, Tô Hàn đành phải xoa bả vai kéo cuốc đi vào trong ruộng.
Đi ngang qua cánh đồng của người ta còn chào hỏi người khác.
Lúc đi đến ruộng nhà mình đã mệt mỏi thở hổn hển.
Với loại thể chất này đừng nói là làm nông nghiệp, mỗi ngày chỉ cần đi tới một hồi như vậy cũng có chút cố hết sức, còn phải mang theo nông cụ, bấy giờ Tô Hàn mới thật sự cảm nhận được cuộc sống ở nơi này không dễ dàng.
Tô Hàn uống một ngụm nước bắt đầu cuốc đất, cuốc dùng rất không tiện, vừa nặng vừa khó cử động, thời gian dài cánh tay đều run rẩy, còn phải cẩn thận không được cuốc vào chân mình.
Nhìn Lục Tuân làm thoải mái, mình làm mới biết tư vị cũng không dễ chịu, kiên trì đến mười một giờ cộng thêm sáng nay Lục Tuân làm, cả mảnh đất mới cuốc được một nửa.
Tô Hàn đầu đầy mồ hôi, mang theo nước đã uống hết, lau mồ hôi chuẩn bị kết thúc công việc.
Cơm sáng sớm đã tiêu hóa xong, đói bụng kêu ùng ục, chào hỏi mấy chị dâu còn đang bận rộn liền về nhà.
Một thân ảnh gầy gò lúc này ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hâm mộ của cô ta: “Vợ của doanh trưởng Lục trông xinh thật, ăn mặc cũng đẹp, còn đeo đồng hồ đeo tay.”
Người này chính là Lý Tố Phân, vợ tiểu đoàn trưởng Tần Chung Sinh trong quân đội, bên cạnh là một người phụ nữ dáng người hơi mập đang bĩu môi khinh thường nói: “Đẹp thì có ích lợi gì, ăn không đúng cách mặc không đúng cách. Cô nhìn xem buổi sáng cô ấy ăn mặc như vậy, đó là dáng vẻ làm việc sao? Cười chết tôi rồi.”
“Cô chờ xem kỹ, không đến một tháng sẽ phải khóc lóc muốn trở về.” Người này là Tôn Xảo Phượng, đối tượng của liên trưởng Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro