Nói Xấu Sau Lưn...
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
“Chắc không đâu, doanh trưởng Lục đối xử với cô ấy tốt như vậy, hôm qua trời chưa sáng đã tới giúp cô ấy nhổ cỏ, sáng sớm hôm nay lại tới cuốc đất, nhất định là cô ấy sợ mệt mỏi.” Sắc mặt Lý Tố Phương có chút lo lắng nói.
“Cũng không uổng công người đàn ông tốt như doanh trưởng Lục mà, hảo hán không có hảo thê!”
“Lão Tần nhà tôi nếu có thể tốt được một nửa như doanh trưởng Lục, tôi đây cũng sẽ thỏa mãn.” Lý Tố Phân thở dài.
Tôn Xảo Phượng không đồng ý, cũng mặc kệ người khác có thích nghe hay không: “Cô còn chê nữa à, lão Tần nhà cô còn không tốt sao, nghe nói cô ở nhà mẹ đẻ đói mặt vàng cơ gầy, vừa kết hôn đã nhanh chóng đón cô tới, tôi thấy cô đúng là có phúc mà không biết hưởng đấy.”
“Cũng đâu phải, cách mạng vừa mới qua, nhà mẹ đẻ tôi khi đó cũng đang gian nan.” Lý Tố Phương khẽ giải thích một câu.
Tôn Xảo Phượng cũng lười tranh cãi với cô ta, chỉ tiếc hận nói: “Cô nói xem kìa, lúc trước nếu cưới cháu gái nhà mẹ đẻ tôi thì tốt biết bao, lại có năng lực lớn lên cũng có phúc khí, nào giống cái đồ yếu ớt kia, việc gì cũng không làm được, chỉ chờ ăn.”
Hai người lẩm bẩm nửa ngày, một người ngoài mặt thay bọn họ lo lắng, một người càng nói càng tức giận, nhìn đã gần trưa, công việc cũng không làm nữa, khiêng cuốc về nhà.
Tô Hàn về đến nhà trước nấu nước tắm rửa, cả người thoải mái mới nấu cơm.
Trong nhà không có người khác, Tô Hàn trực tiếp mặc đồ ngủ, bên ngoài lại mặc áo dệt kim rộng thùng thình cũng không lạnh.
Xào đĩa mồi, cho chút dưa chua và trứng gà vào, Tô Hàn một mình ăn đầy một đĩa.
Buổi trưa ngủ trưa một hồi, một giờ chiều Tô Hàn tỉnh lại, trước tiên giặt quần áo buổi sáng thay xuống, củi trong phòng bếp không còn nhiều, cô chuẩn bị đi trên núi phía sau một chút nhặt chút củi.
Cởi áo ngủ ra một lần nữa tìm một chiếc áo sơ mi cotton màu trắng thay, phía dưới mặc một chiếc quần tối màu, sau đó mặc áo len rộng rãi đội mũ, lưng có thể ra ngoài.
“Chắc không đâu, doanh trưởng Lục đối xử với cô ấy tốt như vậy, hôm qua trời chưa sáng đã tới giúp cô ấy nhổ cỏ, sáng sớm hôm nay lại tới cuốc đất, nhất định là cô ấy sợ mệt mỏi.” Sắc mặt Lý Tố Phương có chút lo lắng nói.
“Cũng không uổng công người đàn ông tốt như doanh trưởng Lục mà, hảo hán không có hảo thê!”
“Lão Tần nhà tôi nếu có thể tốt được một nửa như doanh trưởng Lục, tôi đây cũng sẽ thỏa mãn.” Lý Tố Phân thở dài.
Tôn Xảo Phượng không đồng ý, cũng mặc kệ người khác có thích nghe hay không: “Cô còn chê nữa à, lão Tần nhà cô còn không tốt sao, nghe nói cô ở nhà mẹ đẻ đói mặt vàng cơ gầy, vừa kết hôn đã nhanh chóng đón cô tới, tôi thấy cô đúng là có phúc mà không biết hưởng đấy.”
“Cũng đâu phải, cách mạng vừa mới qua, nhà mẹ đẻ tôi khi đó cũng đang gian nan.” Lý Tố Phương khẽ giải thích một câu.
Tôn Xảo Phượng cũng lười tranh cãi với cô ta, chỉ tiếc hận nói: “Cô nói xem kìa, lúc trước nếu cưới cháu gái nhà mẹ đẻ tôi thì tốt biết bao, lại có năng lực lớn lên cũng có phúc khí, nào giống cái đồ yếu ớt kia, việc gì cũng không làm được, chỉ chờ ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người lẩm bẩm nửa ngày, một người ngoài mặt thay bọn họ lo lắng, một người càng nói càng tức giận, nhìn đã gần trưa, công việc cũng không làm nữa, khiêng cuốc về nhà.
Tô Hàn về đến nhà trước nấu nước tắm rửa, cả người thoải mái mới nấu cơm.
Trong nhà không có người khác, Tô Hàn trực tiếp mặc đồ ngủ, bên ngoài lại mặc áo dệt kim rộng thùng thình cũng không lạnh.
Xào đĩa mồi, cho chút dưa chua và trứng gà vào, Tô Hàn một mình ăn đầy một đĩa.
Buổi trưa ngủ trưa một hồi, một giờ chiều Tô Hàn tỉnh lại, trước tiên giặt quần áo buổi sáng thay xuống, củi trong phòng bếp không còn nhiều, cô chuẩn bị đi trên núi phía sau một chút nhặt chút củi.
Cởi áo ngủ ra một lần nữa tìm một chiếc áo sơ mi cotton màu trắng thay, phía dưới mặc một chiếc quần tối màu, sau đó mặc áo len rộng rãi đội mũ, lưng có thể ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro