Lấy Hộ Anh!
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Miếng thịt muối này chưa hun được mấy ngày, cho nên không mặn lắm, thêm nấm hương với hành lá, lại cho một ít gia vị Tô Hàn thích, nhân đầy đủ, cắn một ngụm thơm ngon bốn phía, Lục Tuân ăn không dừng đũa được.
Bữa cơm này Lục Tuân ăn uống vô cùng thỏa mãn.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một hồi, nước tắm Tô Hàn cũng đã đun xong, đuổi anh đi tắm rửa.
“Tiểu Hàn, lấy hộ anh bộ quần áo.” Sau phòng, Lục Tuân rửa sạch rồi hô to với cô.
Tô Hàn lên lầu tìm một cái quần lót với bộ đồ ngủ mấy ngày trước anh từng mặc, lúc đối mặt liền xấu hổ.
Nhìn Lục Tuân bên hông chỉ quấn một cái khăn mặt, Tô Hàn có chút không dám đi qua.
“Sao không tới đây?”
Lục Tuân cầm khăn mặt lau đầu đi tới, nhận lấy quần áo từ trong tay cô.
Tô Hàn trên mặt nóng bỏng, cuống quít xoay người trở về phòng.
Lục Tuân nhìn bóng lưng cô cười khẽ một tiếng, mặc quần áo vào theo trở về phòng.
Vừa vào phòng cũng bị làm cho sợ hãi, anh biết quy củ của Tô Hàn, cho nên vừa rồi trên người bẩn cũng không vào phòng.
Tô Hàn gần đây vẫn chỉ cần rời khỏi phòng đã lập tức đóng cửa, chỉ sợ người không ở trong phòng vào chuột.
Lúc này Lục Tuân thoạt nhìn thấy đồ đạc trong phòng này, liền hỏi: “Lão Lý ở trong doanh trại làm à, anh nhớ lúc trước khi đi chú ấy đã bị Trình huyện gọi qua đó rồi mà, giờ đã trở về ư?”
“Không có, những thứ này đều là do em tự mình làm chơi thôi.”
Tô Hàn có loại cảm giác xấu hổ như bị người ta nhìn thấu nội tâm, “Đồ đạc trong nhà chúng ta quá ít, làm ra dùng chung.”
Lục Tuân nhìn quanh một vòng, phát hiện cách làm đều rất đơn giản, nhưng cũng có loại giản dị tùy ý và tự nhiên.
Anh gật đầu, đi tới trước sô pha ngồi xuống, “Rất sáng tạo, chính là có chút quá mức đơn giản, em thích là được rồi.”
Tô Hàn thầm nghĩ: Phong cách tối giản và đoạn xá ly thân của hậu thế thịnh hành khắp thế giới, cùng với giá trị phổ quát của thời đại này nhất định là ngược nhau.
Miếng thịt muối này chưa hun được mấy ngày, cho nên không mặn lắm, thêm nấm hương với hành lá, lại cho một ít gia vị Tô Hàn thích, nhân đầy đủ, cắn một ngụm thơm ngon bốn phía, Lục Tuân ăn không dừng đũa được.
Bữa cơm này Lục Tuân ăn uống vô cùng thỏa mãn.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một hồi, nước tắm Tô Hàn cũng đã đun xong, đuổi anh đi tắm rửa.
“Tiểu Hàn, lấy hộ anh bộ quần áo.” Sau phòng, Lục Tuân rửa sạch rồi hô to với cô.
Tô Hàn lên lầu tìm một cái quần lót với bộ đồ ngủ mấy ngày trước anh từng mặc, lúc đối mặt liền xấu hổ.
Nhìn Lục Tuân bên hông chỉ quấn một cái khăn mặt, Tô Hàn có chút không dám đi qua.
“Sao không tới đây?”
Lục Tuân cầm khăn mặt lau đầu đi tới, nhận lấy quần áo từ trong tay cô.
Tô Hàn trên mặt nóng bỏng, cuống quít xoay người trở về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tuân nhìn bóng lưng cô cười khẽ một tiếng, mặc quần áo vào theo trở về phòng.
Vừa vào phòng cũng bị làm cho sợ hãi, anh biết quy củ của Tô Hàn, cho nên vừa rồi trên người bẩn cũng không vào phòng.
Tô Hàn gần đây vẫn chỉ cần rời khỏi phòng đã lập tức đóng cửa, chỉ sợ người không ở trong phòng vào chuột.
Lúc này Lục Tuân thoạt nhìn thấy đồ đạc trong phòng này, liền hỏi: “Lão Lý ở trong doanh trại làm à, anh nhớ lúc trước khi đi chú ấy đã bị Trình huyện gọi qua đó rồi mà, giờ đã trở về ư?”
“Không có, những thứ này đều là do em tự mình làm chơi thôi.”
Tô Hàn có loại cảm giác xấu hổ như bị người ta nhìn thấu nội tâm, “Đồ đạc trong nhà chúng ta quá ít, làm ra dùng chung.”
Lục Tuân nhìn quanh một vòng, phát hiện cách làm đều rất đơn giản, nhưng cũng có loại giản dị tùy ý và tự nhiên.
Anh gật đầu, đi tới trước sô pha ngồi xuống, “Rất sáng tạo, chính là có chút quá mức đơn giản, em thích là được rồi.”
Tô Hàn thầm nghĩ: Phong cách tối giản và đoạn xá ly thân của hậu thế thịnh hành khắp thế giới, cùng với giá trị phổ quát của thời đại này nhất định là ngược nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro