Hoàn Toàn Thay...
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tô Hàn thay quần áo có chút bẩn thỉu, lại ngủ một hồi mới dậy nấu cơm.
Cơm trưa cô định ăn một bữa sủi cảo, nhân bánh bao liền dùng nấm hương hành lá và thịt muối, bột mì mua về còn chưa ăn qua, Tô Hàn định nhào thêm một chút, đủ để ăn buổi tối và sáng mai.
Bên này sủi cảo còn chưa gói xong, trong viện truyền đến âm thanh, Tô Hàn giơ hai bàn tay đầy bột mì chạy ra nhìn, là Lục Tuân trở về.
Vẫn như cũ lầy lội cỏ khôi, trên đầu thậm chí còn có một ít cỏ khô.
Tô Hàn vội vàng nói với hắn: “Anh đừng giẫm lên cỏ trên mặt đất, vừa mới trồng còn chưa mọc được đâu, giẫm lên tảng đá đi vào nhé.”
Lục Tuân vốn nhìn thấy trong viện thay đổi quả thực kinh ngạc một chút, nghe cô nói chuyện lập tức làm theo lời.
“Trước tiên đừng đi tắm rửa, em nấu cơm sắp xong rồi, ăn cơm xong hẵng đi tắm.”
Đặt đồ đạc dưới hành lang, Lục Tuân rửa tay vào phòng bếp hỗ trợ.
“Anh về khéo thật, lúc về vừa khéo được ăn sủi cảo của nhà.” Tô Hàn trêu ghẹo nói, hai người chậm rãi quen thuộc, cô biết người này là do thói quen nên hơi trầm mặc mà thôi, cũng không phải trong lòng sẽ không quan tâm người khác.
“Trong khoảng thời gian này trong nhà tốt lắm, nếu có công việc nặng nhọc thì chờ anh về rồi làm cho em.” Lục Tuân hỏi.
“Được, chính ta cũng có thể giải quyết.”
Hai người gói nhanh hơn nhiều, còn chưa nói, tay nghề làm sủi cảo của Lục Tuân thật rất tốt, chỗ nếp gấp đều nặn ra hoa, so sánh với hình tượng người đàn ông cứng rắn của anh có một loại tương phản quỷ dị.
Tô Hàn chuẩn bị sủi cảo nhân nhiều, vốn còn định ăn ba bữa, Lục Tuân vừa trở về chắc là một bữa này là có thể ăn xong.
Sủi cảo nấu xong, Tô Hàn trước tiên múc ra một chén để hắn anh cho nhà chị Dương nếm thử.
Sau đó mới bắt đầu múc phần của hai người, vẫn dùng chén một mình, một người dùng cái chậu, lại chuẩn bị hai phần nước chấm, Tô Hàn chỉ cho dấm vào, của Lục Tuân thì giúp anh bỏ chút giấm và ớt.
Tô Hàn thay quần áo có chút bẩn thỉu, lại ngủ một hồi mới dậy nấu cơm.
Cơm trưa cô định ăn một bữa sủi cảo, nhân bánh bao liền dùng nấm hương hành lá và thịt muối, bột mì mua về còn chưa ăn qua, Tô Hàn định nhào thêm một chút, đủ để ăn buổi tối và sáng mai.
Bên này sủi cảo còn chưa gói xong, trong viện truyền đến âm thanh, Tô Hàn giơ hai bàn tay đầy bột mì chạy ra nhìn, là Lục Tuân trở về.
Vẫn như cũ lầy lội cỏ khôi, trên đầu thậm chí còn có một ít cỏ khô.
Tô Hàn vội vàng nói với hắn: “Anh đừng giẫm lên cỏ trên mặt đất, vừa mới trồng còn chưa mọc được đâu, giẫm lên tảng đá đi vào nhé.”
Lục Tuân vốn nhìn thấy trong viện thay đổi quả thực kinh ngạc một chút, nghe cô nói chuyện lập tức làm theo lời.
“Trước tiên đừng đi tắm rửa, em nấu cơm sắp xong rồi, ăn cơm xong hẵng đi tắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặt đồ đạc dưới hành lang, Lục Tuân rửa tay vào phòng bếp hỗ trợ.
“Anh về khéo thật, lúc về vừa khéo được ăn sủi cảo của nhà.” Tô Hàn trêu ghẹo nói, hai người chậm rãi quen thuộc, cô biết người này là do thói quen nên hơi trầm mặc mà thôi, cũng không phải trong lòng sẽ không quan tâm người khác.
“Trong khoảng thời gian này trong nhà tốt lắm, nếu có công việc nặng nhọc thì chờ anh về rồi làm cho em.” Lục Tuân hỏi.
“Được, chính ta cũng có thể giải quyết.”
Hai người gói nhanh hơn nhiều, còn chưa nói, tay nghề làm sủi cảo của Lục Tuân thật rất tốt, chỗ nếp gấp đều nặn ra hoa, so sánh với hình tượng người đàn ông cứng rắn của anh có một loại tương phản quỷ dị.
Tô Hàn chuẩn bị sủi cảo nhân nhiều, vốn còn định ăn ba bữa, Lục Tuân vừa trở về chắc là một bữa này là có thể ăn xong.
Sủi cảo nấu xong, Tô Hàn trước tiên múc ra một chén để hắn anh cho nhà chị Dương nếm thử.
Sau đó mới bắt đầu múc phần của hai người, vẫn dùng chén một mình, một người dùng cái chậu, lại chuẩn bị hai phần nước chấm, Tô Hàn chỉ cho dấm vào, của Lục Tuân thì giúp anh bỏ chút giấm và ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro