Nên Nghỉ Ngơi!
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Lục Tuân tiễn chiến hữu trở về nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ cười, nói: “Em nghỉ ngơi đi, để tôi dọn dẹp.”
“Được, vậy tôi đi tắm rửa trước.” Đàn ông biết giúp chia sẻ công việc nhà chắc chắn không thể từ chối.
Hơn nữa Tô Hàn quả thật có chút mệt mỏi, cả buổi chiều vừa đốt lửa vừa nấu cơm, trên người đều là khói lửa.
Tô Hàn tắm xong, Lục Tuân bên này cũng dọn dẹp thỏa đáng.
Trời đã tối đen, nến trong phòng khách cũng cháy hơn phân nửa, cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân.
Tô Hàn đi chân trần mang dép lê mới làm từ dưới lầu hai, một tay cầm nến, một tay cầm một đôi dép lê khác.
Dép vải thô màu đen làm nổi bật đôi chân của cô, mắt cá chân mảnh khảnh một tay đều có thể ôm trọm, đi trên cầu thang làm cho người ta vô cớ có chút lo lắng cô sẽ bị ngã.
Lúc này Tô Hàn đã thay một bộ quần áo, là một bộ đồ ngủ cô đã sửa lại, tổng cộng có hai bộ, trên người cô mặc bộ này là màu xanh da trời, còn có một bộ màu đỏ nước, vốn là hai kiện váy dài, Tô Hàn nghĩ sau này chắc cũng không có cơ hội mặc nữa nên cô cầm đi sửa.
Tô Hàn đưa dép lê cho Lục Tuân: “Đeo vào thử xem, cũng không biết có vừa cỡ chân của anh hay không.”
Lục Tuân nhận lấy so sánh trên chân, nói một câu: “Rất vừa”, sau đó rửa mặt sạch sẽ mới đeo vào.
Dép lê rất thoải mái khi đi bộ, đặc biệt là khi đi bộ trên sàn gỗ, mềm mại, làm cho mọi người rất khoan khoái.
Lục Tuân bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thổi ngọn nến trong tay, thấy Tô Hàn nằm sấp trên giường không biết đang viết cái gì.
Tô Hàn thấy anh bước tới, thì đưa tờ giấy trong tay qua.
“Đây là những công cụ cần dùng, ngày mai khi anh đến doanh trại thuận tiện mang đến cho Tiểu Vương, bảo cậu ấy mua về giúp tôi, sau đó đưa tiền cho cậu ấy.”
Lục Tuân cầm tới nhìn một chút, nói một tiếng đã biết.
Hai người ngồi trên giường có một lát trầm mặc, Lục Tuân giành nói trước: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi.”
Lục Tuân tiễn chiến hữu trở về nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ cười, nói: “Em nghỉ ngơi đi, để tôi dọn dẹp.”
“Được, vậy tôi đi tắm rửa trước.” Đàn ông biết giúp chia sẻ công việc nhà chắc chắn không thể từ chối.
Hơn nữa Tô Hàn quả thật có chút mệt mỏi, cả buổi chiều vừa đốt lửa vừa nấu cơm, trên người đều là khói lửa.
Tô Hàn tắm xong, Lục Tuân bên này cũng dọn dẹp thỏa đáng.
Trời đã tối đen, nến trong phòng khách cũng cháy hơn phân nửa, cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân.
Tô Hàn đi chân trần mang dép lê mới làm từ dưới lầu hai, một tay cầm nến, một tay cầm một đôi dép lê khác.
Dép vải thô màu đen làm nổi bật đôi chân của cô, mắt cá chân mảnh khảnh một tay đều có thể ôm trọm, đi trên cầu thang làm cho người ta vô cớ có chút lo lắng cô sẽ bị ngã.
Lúc này Tô Hàn đã thay một bộ quần áo, là một bộ đồ ngủ cô đã sửa lại, tổng cộng có hai bộ, trên người cô mặc bộ này là màu xanh da trời, còn có một bộ màu đỏ nước, vốn là hai kiện váy dài, Tô Hàn nghĩ sau này chắc cũng không có cơ hội mặc nữa nên cô cầm đi sửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hàn đưa dép lê cho Lục Tuân: “Đeo vào thử xem, cũng không biết có vừa cỡ chân của anh hay không.”
Lục Tuân nhận lấy so sánh trên chân, nói một câu: “Rất vừa”, sau đó rửa mặt sạch sẽ mới đeo vào.
Dép lê rất thoải mái khi đi bộ, đặc biệt là khi đi bộ trên sàn gỗ, mềm mại, làm cho mọi người rất khoan khoái.
Lục Tuân bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thổi ngọn nến trong tay, thấy Tô Hàn nằm sấp trên giường không biết đang viết cái gì.
Tô Hàn thấy anh bước tới, thì đưa tờ giấy trong tay qua.
“Đây là những công cụ cần dùng, ngày mai khi anh đến doanh trại thuận tiện mang đến cho Tiểu Vương, bảo cậu ấy mua về giúp tôi, sau đó đưa tiền cho cậu ấy.”
Lục Tuân cầm tới nhìn một chút, nói một tiếng đã biết.
Hai người ngồi trên giường có một lát trầm mặc, Lục Tuân giành nói trước: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro