Em Thật Sự Muốn...
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tô Hàn phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, mới hơn bảy giờ, nhưng nhìn Lục Tuân đã cởi quần áo rồi, cô cũng thuận thế nằm xuống.
Nến ở đầu giường bị gió thổi bay.
Trong phòng tối đen giơ tay năm ngón không rõ, hai người nằm gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Mùa xuân ở Côn Thành đã không còn lạnh, thời tiết mười mấy độ, mặc đồ ngủ đắp chăn mỏng vừa ấm áp.
Giường quá nhỏ cho nên hai người kề sát nhau, Tô Hàn cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ cánh tay, lần đầu tiên bên cạnh có một người đàn ông nằm đó, làm cho cô có chút không quen.
“Hiện tại muốn trở về còn chưa muộn, em cũng thấy rồi, điều kiện bên này gian khổ, tôi cũng sẽ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ không ở bên cạnh em được, một mình em cái gì cũng phải tự mình làm.” Lục Tuân trầm mặc một lát rồi bỗng dưng nói.
Tô Hàn không chút nghĩ ngợi đã từ chối đề nghị của anh, cô lập tức ngồi dậy, dựa vào ánh trăng nhìn về phía Lục Tuân.
“Tôi không về kinh thành, tôi không sợ chịu khổ, tôi có thể tự mình chăm sóc bản thân.” Tô Hàn nghiêm túc nói.
Nếu đã quyết định tới đây rồi thì cô sẽ không nhẹ nhàng buông tha, hơn nữa những lời Lục Tuân nói cô căn bản không quan tâm, thậm chí cô khát vọng cuộc sống như vậy.
Cô lập với quá khứ, cô lập với thế giới, không hỏi nơi đến, không rối rắm quá khứ.
Lục Tuân nhìn chằm chằm cô, chờ xác định cô nghiêm túc, anh mới xoay người đè lại.
***
Một lời không hợp đã hóa sói, Tô Hàn có chút bối rối.
Lục Tuân một tay ôm eo cô, một tay chống ở bên cạnh cô, cả người Tô Hàn bị anh vững vàng giam cầm dưới thân.
“Lần cuối cùng anh hỏi em, thật sự quyết định ở lại sao?”
Tô Hàn sững sờ gật đầu, không đợi cô kịp phản ứng lại, đôi môi ấm áp đã bị phủ lên, lời nói không nói ra bị chặn ở môi lưỡi.
Tiến triển quá nhanh... rồi...
Chỉ là kế tiếp cô đã không còn cơ hội lên tiếng.
Một lát sau, chăn bị đá vào cuối giường, chiếc giường gỗ lắc lư.
Tô Hàn phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, mới hơn bảy giờ, nhưng nhìn Lục Tuân đã cởi quần áo rồi, cô cũng thuận thế nằm xuống.
Nến ở đầu giường bị gió thổi bay.
Trong phòng tối đen giơ tay năm ngón không rõ, hai người nằm gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Mùa xuân ở Côn Thành đã không còn lạnh, thời tiết mười mấy độ, mặc đồ ngủ đắp chăn mỏng vừa ấm áp.
Giường quá nhỏ cho nên hai người kề sát nhau, Tô Hàn cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ cánh tay, lần đầu tiên bên cạnh có một người đàn ông nằm đó, làm cho cô có chút không quen.
“Hiện tại muốn trở về còn chưa muộn, em cũng thấy rồi, điều kiện bên này gian khổ, tôi cũng sẽ thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ không ở bên cạnh em được, một mình em cái gì cũng phải tự mình làm.” Lục Tuân trầm mặc một lát rồi bỗng dưng nói.
Tô Hàn không chút nghĩ ngợi đã từ chối đề nghị của anh, cô lập tức ngồi dậy, dựa vào ánh trăng nhìn về phía Lục Tuân.
“Tôi không về kinh thành, tôi không sợ chịu khổ, tôi có thể tự mình chăm sóc bản thân.” Tô Hàn nghiêm túc nói.
Nếu đã quyết định tới đây rồi thì cô sẽ không nhẹ nhàng buông tha, hơn nữa những lời Lục Tuân nói cô căn bản không quan tâm, thậm chí cô khát vọng cuộc sống như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lập với quá khứ, cô lập với thế giới, không hỏi nơi đến, không rối rắm quá khứ.
Lục Tuân nhìn chằm chằm cô, chờ xác định cô nghiêm túc, anh mới xoay người đè lại.
***
Một lời không hợp đã hóa sói, Tô Hàn có chút bối rối.
Lục Tuân một tay ôm eo cô, một tay chống ở bên cạnh cô, cả người Tô Hàn bị anh vững vàng giam cầm dưới thân.
“Lần cuối cùng anh hỏi em, thật sự quyết định ở lại sao?”
Tô Hàn sững sờ gật đầu, không đợi cô kịp phản ứng lại, đôi môi ấm áp đã bị phủ lên, lời nói không nói ra bị chặn ở môi lưỡi.
Tiến triển quá nhanh... rồi...
Chỉ là kế tiếp cô đã không còn cơ hội lên tiếng.
Một lát sau, chăn bị đá vào cuối giường, chiếc giường gỗ lắc lư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro