Người Đàn Ông C...
Tô Từ Từ
2024-08-12 12:16:25
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tô Hàn nhìn rèm cửa sổ phiêu động, giống như đang ở trên xe lửa xoay vòng.
Khoảnh khắc đó cô đột nhiên nhớ tới một câu nói trước kia, muốn chân chính hiểu rõ một người đàn ông, thì cứ yêu đương nồng nhiệt cháy bỏng một lần đi.
Cô nghĩ, người đàn ông này có chút trầm mặc ít nói, có lẽ không đủ lãng mạn, nhưng là một người thật sự có trách nhiệm.
Trong lúc suy nghĩ tan rã, cơ thể cô đột nhiên bị lật lại.
Gió đêm thổi tan nỉ non trên bầu trời.
Ngày hôm sau, Tô Hàn cuối cùng cũng không thể dậy sớm ra đồng nhổ cỏ.
Lúc rời giường ánh mặt trời đã sáng, Tô Hàn híp mắt kéo rèm cửa sổ ra một góc nhìn ra ngoài, trong viện không có ai, lại nặng nề nằm xuống, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Hai chân run rẩy đi xuống dưới lầu, trên bàn bày hai đĩa thức ăn, một đĩa trứng ốp la, một đĩa khoai lang xào mộc nhĩ.
Đi đến phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy cháo ấm trong nồi.
Ăn xong điểm tâm, Tô Hàn nhịn không thoải mái dọn dẹp phòng bếp, chung quy vẫn không chống đỡ được, lại về giường ngủ một giấc.
Gần trưa thức dậy, cơ thể lúc này mới tốt hơn một chút.
Trạng thái như vậy hôm nay cô không định ra ngoài, Tô Hàn hơi nóng mặt rút ra tấm ga trải giường đầy dấu vết.
Ga giường chỉ có một cái, nếu giặt đi thì hết dùng được rồi, Tô Hàn lấy tấm vải thô ngày hôm qua đã giặt xong, dọn ra một cái giường tạm thời dùng trước.
Lúc này nghe thấy có người gõ cửa gọi cô: “Nhà Tiểu Lục có đó không.”
“Có đây.” Tô Hàn chạy xuống lầu, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đứng ở cửa.
“Chị là đối tượng của Lý Đức Trụ, ngày hôm qua thật sự là quá phiền toái mọi người.” Người phụ nữ mỉm cười, khuôn mặt rất hiền lành.
Tô Hàn lập tức nhớ tới là ai, vội vàng nói: “Chị dâu mau vào ngồi.”
“Hôm qua người đàn ông nhà chị vừa về đã khen, nói em nấu ăn ngon, thế nên hôm nay chị tới học nghề đây này.” Chị Lý giải thích.
Nói xong đưa túi xách cho Tô Hàn, “Đây là một ít đậu do chị tự mình trồng, hai em vừa mới tới, đồ đạc khẳng định thiếu rồi, một chút tâm ý, em đừng ghét bỏ.”
Tô Hàn nhìn rèm cửa sổ phiêu động, giống như đang ở trên xe lửa xoay vòng.
Khoảnh khắc đó cô đột nhiên nhớ tới một câu nói trước kia, muốn chân chính hiểu rõ một người đàn ông, thì cứ yêu đương nồng nhiệt cháy bỏng một lần đi.
Cô nghĩ, người đàn ông này có chút trầm mặc ít nói, có lẽ không đủ lãng mạn, nhưng là một người thật sự có trách nhiệm.
Trong lúc suy nghĩ tan rã, cơ thể cô đột nhiên bị lật lại.
Gió đêm thổi tan nỉ non trên bầu trời.
Ngày hôm sau, Tô Hàn cuối cùng cũng không thể dậy sớm ra đồng nhổ cỏ.
Lúc rời giường ánh mặt trời đã sáng, Tô Hàn híp mắt kéo rèm cửa sổ ra một góc nhìn ra ngoài, trong viện không có ai, lại nặng nề nằm xuống, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Hai chân run rẩy đi xuống dưới lầu, trên bàn bày hai đĩa thức ăn, một đĩa trứng ốp la, một đĩa khoai lang xào mộc nhĩ.
Đi đến phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy cháo ấm trong nồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong điểm tâm, Tô Hàn nhịn không thoải mái dọn dẹp phòng bếp, chung quy vẫn không chống đỡ được, lại về giường ngủ một giấc.
Gần trưa thức dậy, cơ thể lúc này mới tốt hơn một chút.
Trạng thái như vậy hôm nay cô không định ra ngoài, Tô Hàn hơi nóng mặt rút ra tấm ga trải giường đầy dấu vết.
Ga giường chỉ có một cái, nếu giặt đi thì hết dùng được rồi, Tô Hàn lấy tấm vải thô ngày hôm qua đã giặt xong, dọn ra một cái giường tạm thời dùng trước.
Lúc này nghe thấy có người gõ cửa gọi cô: “Nhà Tiểu Lục có đó không.”
“Có đây.” Tô Hàn chạy xuống lầu, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đứng ở cửa.
“Chị là đối tượng của Lý Đức Trụ, ngày hôm qua thật sự là quá phiền toái mọi người.” Người phụ nữ mỉm cười, khuôn mặt rất hiền lành.
Tô Hàn lập tức nhớ tới là ai, vội vàng nói: “Chị dâu mau vào ngồi.”
“Hôm qua người đàn ông nhà chị vừa về đã khen, nói em nấu ăn ngon, thế nên hôm nay chị tới học nghề đây này.” Chị Lý giải thích.
Nói xong đưa túi xách cho Tô Hàn, “Đây là một ít đậu do chị tự mình trồng, hai em vừa mới tới, đồ đạc khẳng định thiếu rồi, một chút tâm ý, em đừng ghét bỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro