Chương 5
Công tử gia
2024-08-02 12:39:21
Vương Linh Linh kiên quyết ly hôn cùng Từ Sương và đi về phía nam để tìm cách kiếm tiền.
Trong vài năm đầu cải cách, đi về phía nam cũng không phải một lựa chọn tốt. Hệ thống đăng kí hộ khẩu không đầy đủ, trên đường cũng có nhiều trộm cướp, kẻ buôn người và lừa đảo ở khắp nơi.
Vương Linh Linh nhiều lần bị lừa, cuộc sống của cô ta ngày càng không như ý nên đành phải về quê.
Sau khi trở về cô ta nhận ra rằng mọi thứ đã khác.
Cô em họ Vương Anh vốn kêu Tam Nha, lúc đó cha mẹ muốn chiếm đoạt nhà của chú hai, vì vậy bọn họ đã đem Vương Anh gả cho một người quân nhân để tái giá.
Vương Anh sống mấy năm ở nông thôn, nuôi dạy con gái riêng của chồng rất tốt, đồng thời cũng chiếm được cảm tình của người đàn ông kia.
Khi Vương Linh Linh trở về như chó nhà có tang, chồng của Vương Anh xuất ngũ lên huyện thành trở thành nhà giàu số một, mang theo vợ cùng con cái lên tỉnh thành, hướng về một tương lại rộng lớn hơn.
Ngay cả Từ Sương mà ngày xưa cô ta vứt bỏ cũng được một khách sạn ở tỉnh lỵ săn đón để mời về làm “bếp trưởng”.
Vương Linh Linh không biết bếp trưởng là gì, nhưng tóm lại cũng là người làm công cho người khác.
Trong lòng cô ta cứ âm ỉ ngọn lửa mang tên chồng của Vương Anh.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Vương Anh thuận buồm xuôi gió, vừa kết hôn liền gả cho người giàu có nhất?
Mà cô ta luồn cúi cả nửa đời, cái gì cũng không đạt được?
Vương Linh Linh tức giận đến nỗi chết đi.
Lần nữa mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại lần nữa và trở về năm 18 tuổi.
Vương Linh Linh mừng như điên, kiếp này cô ta muốn đoạt được cái người giàu số một kia trước.
Còn chưa kịp bảo mình muốn gả cho người ta làm mẹ kế, mỗi việc từ hôn với Từ Sương đã gặp muôn vàn khó khăn rồi, mẹ cô ta sống chết cũng không chịu đồng ý.
Vương Linh Linh bực bội không thôi, nhưng cũng không thể nói cho mẹ cô ta biết là Từ Sương chỉ là tên vô dụng, sau này cũng chỉ có thể đi làm thuê cho người ta.
Hơn nữa Vương Anh vốn ngoan ngoãn thật thà, hôm nay lại có thái độ cáu kỉnh khác thường.
Vương Linh Linh trong lòng ngập tràn lửa giận, cô ta vừa giận vừa hận, chợt một suy nghĩ nảy ra trong đầu.
Kiếp trước Vương Anh đoạt đi người giàu số một, cô ta phải gả cho Từ Sương. Kiếp này nếu cô ta gả cho người giàu số một, vậy sao Vương Anh không thể kết hôn với Từ Sương kia?
Vương Linh Linh càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là một ý hay, Từ Sương là một tên vô dụng, Vương Anh cũng y hệt. Hai người vừa khéo xứng đôi với nhau.
Vương Anh chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà nó được gả cho người giàu có nhất rồi trở thành phu nhân? Phải làm cho nó gả cho Từ Sương vô dụng kia, tốt nhất là hai người bọn họ cứ ở nông thôn sống trong cảnh nghèo nàn lạc hậu đến suốt đời.
Vương Linh Linh vừa nghĩ vừa mừng thầm, cứ như thấy được tương lai xán lạn đang ở ngay trước mắt.
Vương Anh nằm ở trên ghế dựa, lười biếng như con mèo nhỏ, khoé mắt nhìn chằm chằm vào Vương Linh Linh.
Chỉ thấy vẻ mặt của cô ta không ngừng thay đổi, dù hai người vốn cùng lứa tuổi nhưng ở cô ta lại có sự ghen ghét cùng ác độc rất dễ nhận ra.
Vương Anh cảm thấy có chút khó hiểu, cùng lắm chỉ là cô không giặt quần áo cho chị ta thôi mà, cần phải tức giận như vậy sao?
Vương Linh Linh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, muốn tìm cách gả Vương Anh cho Từ Sương. Chỉ sợ mẹ của cô ta sẽ không đồng ý, dù sao hiện tại Từ Sương vẫn là công nhân ăn lương nhà nước, có thể coi là người có điều kiện tốt ở trong đại đội, chưa kể anh còn có người anh trai đang học đại học ở tỉnh thành nữa, bà Triệu tốt số, có hai người con trai đều có tương lai.
Trong vài năm đầu cải cách, đi về phía nam cũng không phải một lựa chọn tốt. Hệ thống đăng kí hộ khẩu không đầy đủ, trên đường cũng có nhiều trộm cướp, kẻ buôn người và lừa đảo ở khắp nơi.
Vương Linh Linh nhiều lần bị lừa, cuộc sống của cô ta ngày càng không như ý nên đành phải về quê.
Sau khi trở về cô ta nhận ra rằng mọi thứ đã khác.
Cô em họ Vương Anh vốn kêu Tam Nha, lúc đó cha mẹ muốn chiếm đoạt nhà của chú hai, vì vậy bọn họ đã đem Vương Anh gả cho một người quân nhân để tái giá.
Vương Anh sống mấy năm ở nông thôn, nuôi dạy con gái riêng của chồng rất tốt, đồng thời cũng chiếm được cảm tình của người đàn ông kia.
Khi Vương Linh Linh trở về như chó nhà có tang, chồng của Vương Anh xuất ngũ lên huyện thành trở thành nhà giàu số một, mang theo vợ cùng con cái lên tỉnh thành, hướng về một tương lại rộng lớn hơn.
Ngay cả Từ Sương mà ngày xưa cô ta vứt bỏ cũng được một khách sạn ở tỉnh lỵ săn đón để mời về làm “bếp trưởng”.
Vương Linh Linh không biết bếp trưởng là gì, nhưng tóm lại cũng là người làm công cho người khác.
Trong lòng cô ta cứ âm ỉ ngọn lửa mang tên chồng của Vương Anh.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Vương Anh thuận buồm xuôi gió, vừa kết hôn liền gả cho người giàu có nhất?
Mà cô ta luồn cúi cả nửa đời, cái gì cũng không đạt được?
Vương Linh Linh tức giận đến nỗi chết đi.
Lần nữa mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại lần nữa và trở về năm 18 tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Linh Linh mừng như điên, kiếp này cô ta muốn đoạt được cái người giàu số một kia trước.
Còn chưa kịp bảo mình muốn gả cho người ta làm mẹ kế, mỗi việc từ hôn với Từ Sương đã gặp muôn vàn khó khăn rồi, mẹ cô ta sống chết cũng không chịu đồng ý.
Vương Linh Linh bực bội không thôi, nhưng cũng không thể nói cho mẹ cô ta biết là Từ Sương chỉ là tên vô dụng, sau này cũng chỉ có thể đi làm thuê cho người ta.
Hơn nữa Vương Anh vốn ngoan ngoãn thật thà, hôm nay lại có thái độ cáu kỉnh khác thường.
Vương Linh Linh trong lòng ngập tràn lửa giận, cô ta vừa giận vừa hận, chợt một suy nghĩ nảy ra trong đầu.
Kiếp trước Vương Anh đoạt đi người giàu số một, cô ta phải gả cho Từ Sương. Kiếp này nếu cô ta gả cho người giàu số một, vậy sao Vương Anh không thể kết hôn với Từ Sương kia?
Vương Linh Linh càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là một ý hay, Từ Sương là một tên vô dụng, Vương Anh cũng y hệt. Hai người vừa khéo xứng đôi với nhau.
Vương Anh chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà nó được gả cho người giàu có nhất rồi trở thành phu nhân? Phải làm cho nó gả cho Từ Sương vô dụng kia, tốt nhất là hai người bọn họ cứ ở nông thôn sống trong cảnh nghèo nàn lạc hậu đến suốt đời.
Vương Linh Linh vừa nghĩ vừa mừng thầm, cứ như thấy được tương lai xán lạn đang ở ngay trước mắt.
Vương Anh nằm ở trên ghế dựa, lười biếng như con mèo nhỏ, khoé mắt nhìn chằm chằm vào Vương Linh Linh.
Chỉ thấy vẻ mặt của cô ta không ngừng thay đổi, dù hai người vốn cùng lứa tuổi nhưng ở cô ta lại có sự ghen ghét cùng ác độc rất dễ nhận ra.
Vương Anh cảm thấy có chút khó hiểu, cùng lắm chỉ là cô không giặt quần áo cho chị ta thôi mà, cần phải tức giận như vậy sao?
Vương Linh Linh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, muốn tìm cách gả Vương Anh cho Từ Sương. Chỉ sợ mẹ của cô ta sẽ không đồng ý, dù sao hiện tại Từ Sương vẫn là công nhân ăn lương nhà nước, có thể coi là người có điều kiện tốt ở trong đại đội, chưa kể anh còn có người anh trai đang học đại học ở tỉnh thành nữa, bà Triệu tốt số, có hai người con trai đều có tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro