Thập Niên 60: Gả Cho Đầu Bếp

Chương 6

Công tử gia

2024-08-02 12:39:21

Nếu không phải năm đó mẹ mình và mẹ Từ Sương có ân tình, thì hôn sự này đã không rơi xuống đầu mình rồi.

Nếu là Vương Anh, e rằng dù là người nhà mình hay là người nhà họ Từ, cũng không dễ dàng qua ải trót lọt như vậy.

Vương Anh thích thú nhìn Vương Linh Linh thay đổi sắc mặt, chậm rãi ngáp một cái. Mặt trời chiếu rọi ấm áp, cô không có tâm trạng lo lắng những chuyện linh tinh này, chỉ muốn ngủ.

Vương Linh Linh vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một ý tưởng không hay chút nào.

Nếu đôi bên đã khó nói, vậy mình sẽ bảo Vương Anh và Từ Sương tự do yêu đương! Chỉ cần chọn thời điểm thích hợp, cho người thấy hai người bọn họ ở cùng nhau, không phải là thành công rồi sao?

Vương Anh là một đứa không cha mẹ, nếu nó mất đi thanh danh, ngoại trừ gả cho Từ Sương, thì làm gì còn cách nào khác đâu?

Từ Sương càng không cần phải nói, anh làm việc trong tiệm cơm quốc doanh, nếu tác phong có vấn đề, chắc chắn sẽ mất việc.

Như vậy, Vương Anh và Từ Sương sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Vương Anh là con điếm có ý đồ xấu muốn cướp chồng chị gái, Từ Sương là Trần Thế Mỹ* đứng núi này trông núi nọ. Nói không chừng mình còn có thể lấy nhược điểm này để yêu cầu hai người họ giúp đỡ.

*陈世美: Trần Thế Mỹ - Trần Thế Mỹ là nhân vật nổi tiếng trong vở kinh kịch dân gian “Tần Hương Liên”. Trong vở kịch, Trần Thế Mỹ là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý. Kỳ án Trần Thế Mỹ trong kinh kịch Trung Hoa vẫn luôn có sức sống mãnh liệt trong lòng công chúng nước này

Đặc biệt là Từ Sương, dù sao mấy năm nay anh cũng làm đầu bếp, chắc chắn phải có tiền trong tay. Vì anh hủy hôn trước, nên phải ngoan ngoãn đưa tiền cho mình. Mình cầm tiền gả vào nhà họ Triệu, còn có thể mượn sức hai đứa con kia của Triệu quân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau này hai đứa con đó rất có triển vọng, một đứa được nhận vào học viện quân sự, một đứa trở thành ngôi sao lớn.

Mình chỉ cần giữ được tâm của hai đứa trẻ,  không lo sau này không có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Vương Linh Linh càng nghĩ càng cảm thấy cảm xúc dâng trào, lúc này trong lòng mãnh liệt là làm cách nào để khiến cho Vương Anh  và Từ Sương tiếp cận nhau, nếu trong tương lai trở thành vợ của nhà giàu số một sẽ tiêu tiền như thế nào.

Chờ đến khi Vương Anh ngủ đủ giấc, Vương Linh Linh cũng đã tỉnh hồn lại.

Dưới ánh mặt trời, tuy làn da của Vương Anh có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt to long lanh ngập nước, vẫn làm người ta không nhịn được ghen tỵ.

Vương Linh Linh nghĩ đến đời trước cô ta từ phương nam trở về, phong trần mệt mỏi đứng ở cửa thôn, nhìn Triệu quân mở cửa ô tô ra, ôm Vương Anh trong lòng, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn hồn nhiên như trước, hoàn toàn không có cảm giác cùng thế hệ với mình, càng cảm thấy hận trong lòng.

Nhưng hiện tại cô ta không thể hận, ít nhất phải lôi kéo Vương Anh trước, kêu cô dựa theo ý mình đi câu dẫn Từ Sương.

Vương Linh Linh nghiêm túc đánh giá Vương Anh , công bằng mà nói, Vương Anh trông cực kì xuất sắc, loại xuất sắc này thường khiến cô ta ghen tị nhất, bây giờ Vương Linh Linh chỉ cảm thấy may mắn.

Vương Anh người cũng như tên, lớn lên với khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, mắt to miệng nhỏ, hơn nữa ngày thường cô mang bộ dạng nhu nhược, nhìn qua sẽ làm cho người khác có cảm giác muốn yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Gả Cho Đầu Bếp

Số ký tự: 0