Chương 7
Công tử gia
2024-08-02 12:39:21
"Tam Nha, ngày mai em có thời gian không?"
Vương Anh suy nghĩ, làm gì có chuyện mà cô không có thời gian được? Xuyên qua đã mấy ngày, cô, bởi vì Vương Linh Linh vẫn luôn sinh bệnh, Lý Xuân Quyên chăm sóc Vương Linh Linh cả ngày, mặt khác thời gian còn lại cũng phải đi làm. Dù mấy ngày nay Vương Anh hơi ngỗ nghịch, nhưng vẫn chẳng quan tâm chuyện của cô ta như cũ.
Cô năm nay cũng đã mười tám, tốt nghiệp cấp 3 xong, vốn dĩ thành tích không tồi, hẳn là nên học đại học. Nhưng vào đại học phải bỏ tiền, nghĩ thôi cũng biết Lý Xuân Quyên không có khả năng cho cô đi. Vương Anh không có chấp niệm với việc vào đại học, dù sao thì năm nay là năm 1969, có thể hình dung được tình hình trong trường đại học như thế nào, còn không bằng cầm tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 rồi về quê tìm lối thoát.
"Có chứ."
Thật ra cô muốn xem coi người chị họ này định làm gì.
"Vậy thì, ngày mai em có muốn lên trấn đi dạo với chị không? Chị sẽ đãi em món bánh bao nhân thịt ở tiệm cơm quốc doanh."
Vương Anh nhìn chằm chằm Vương Linh Linh, nhìn đến nỗi Vương Linh Linh có chút không được tự nhiên.
Có thể xác định vị chị họ này này không có ý tốt gì, nhưng mà...
Bánh bao nhân thịt ở tiệm cơm quốc doanh…
Lớp vỏ bột màu trắng, bên trong được bao bọc bởi nhân nước sốt đậm đà, mùi thơm độc đáo của món ăn chủ yếu là bột mì trộn với thịt bằm.
Thực sự đã lâu rồi cô không thấy mùi thịt, sau mạt thế trong nhà kính vẫn có thể trồng trọt thực vật, nhưng thịt không có loại tình trạng đó. Căn cứ đông đúc, thực ra có thể nuôi gà, vịt, lợn, động vật sống, nhưng lại không có cách nào ngăn cản những vi khuẩn đã biến đổi.
"Được."
Quan tâm đến âm mưu quỷ kế làm gì, bỏ bánh bao thịt vào miệng trước đã.
Vương Linh Linh gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng: "Vậy thì quyết định ngày mai chúng ta sẽ lên trên trấn."
Thấy Vương Linh Linh định quay người bỏ đi, Vương Anh gọi cô ta lại.
"Chị hai, ngày mai chị mang bao nhiêu tiền?"
Trong lòng Vương Linh Linh hừ lạnh một tiếng, làm như ai cũng giống cô là Tang Môn Tinh* không cha không mẹ, cô ta không nghèo như Vương Anh .
*Sao Tang Môn: là một bộ sao khá nhạy cảm trong khoa tử vi, Tang môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc.
"Em yên tâm, chắc chắn chị sẽ mang đủ tiền."
Một cái bánh bao hấp giá 10 xu, cô ta mang theo một nhân dân tệ, chắc là đủ cho bọn họ ăn rồi chứ?
Vương Anh yên tâm: "Được, vậy ngày mai em đợi chị hai dẫn em đi ăn bánh bao thịt."
Khoản nợ khó đòi của nguyên chủ chắc chắn phải được giải quyết, nhưng nếu có bánh bao thịt để ăn, cô sẽ đẩy lùi lại vậy.
Chờ đến buổi tối, lúc Lý Xuân Quyên về nhà, thấy con gái đã rời giường, cũng vui vẻ đi theo.
"Nghĩ thông suốt đi, sao mẹ có thể hại con chứ, điều kiện của Từ Sương tốt như vậy, nếu như con nghĩ thông thì lo mà ở nhà đi, đừng có chạy lung tung, sau một tháng nhà Từ Sương sẽ tới dâng lễ.
Hai nhà đã ước miệng từ lâu, trong thôn ai cũng biết.
Hơn nữa Từ Sương lớn hơn Vương Linh Linh hai tuổi, Linh Linh sắp tròn mười tám tuổi cũng nên kết hôn rồi.
Vương Linh Linh không kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi, mẹ đừng nói nữa."
Lý Xuân Quyên mỉm cười đồng ý: "Được được được, dù sao cũng sắp phải gả ra ngoài, còn biết ngại nữa à.”
Thấy con gái không còn bướng bỉnh với mình, Lý Xuân Quyên cũng buông bỏ tảng đá lớn trong lòng.
Vương Anh suy nghĩ, làm gì có chuyện mà cô không có thời gian được? Xuyên qua đã mấy ngày, cô, bởi vì Vương Linh Linh vẫn luôn sinh bệnh, Lý Xuân Quyên chăm sóc Vương Linh Linh cả ngày, mặt khác thời gian còn lại cũng phải đi làm. Dù mấy ngày nay Vương Anh hơi ngỗ nghịch, nhưng vẫn chẳng quan tâm chuyện của cô ta như cũ.
Cô năm nay cũng đã mười tám, tốt nghiệp cấp 3 xong, vốn dĩ thành tích không tồi, hẳn là nên học đại học. Nhưng vào đại học phải bỏ tiền, nghĩ thôi cũng biết Lý Xuân Quyên không có khả năng cho cô đi. Vương Anh không có chấp niệm với việc vào đại học, dù sao thì năm nay là năm 1969, có thể hình dung được tình hình trong trường đại học như thế nào, còn không bằng cầm tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 rồi về quê tìm lối thoát.
"Có chứ."
Thật ra cô muốn xem coi người chị họ này định làm gì.
"Vậy thì, ngày mai em có muốn lên trấn đi dạo với chị không? Chị sẽ đãi em món bánh bao nhân thịt ở tiệm cơm quốc doanh."
Vương Anh nhìn chằm chằm Vương Linh Linh, nhìn đến nỗi Vương Linh Linh có chút không được tự nhiên.
Có thể xác định vị chị họ này này không có ý tốt gì, nhưng mà...
Bánh bao nhân thịt ở tiệm cơm quốc doanh…
Lớp vỏ bột màu trắng, bên trong được bao bọc bởi nhân nước sốt đậm đà, mùi thơm độc đáo của món ăn chủ yếu là bột mì trộn với thịt bằm.
Thực sự đã lâu rồi cô không thấy mùi thịt, sau mạt thế trong nhà kính vẫn có thể trồng trọt thực vật, nhưng thịt không có loại tình trạng đó. Căn cứ đông đúc, thực ra có thể nuôi gà, vịt, lợn, động vật sống, nhưng lại không có cách nào ngăn cản những vi khuẩn đã biến đổi.
"Được."
Quan tâm đến âm mưu quỷ kế làm gì, bỏ bánh bao thịt vào miệng trước đã.
Vương Linh Linh gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng: "Vậy thì quyết định ngày mai chúng ta sẽ lên trên trấn."
Thấy Vương Linh Linh định quay người bỏ đi, Vương Anh gọi cô ta lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị hai, ngày mai chị mang bao nhiêu tiền?"
Trong lòng Vương Linh Linh hừ lạnh một tiếng, làm như ai cũng giống cô là Tang Môn Tinh* không cha không mẹ, cô ta không nghèo như Vương Anh .
*Sao Tang Môn: là một bộ sao khá nhạy cảm trong khoa tử vi, Tang môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc.
"Em yên tâm, chắc chắn chị sẽ mang đủ tiền."
Một cái bánh bao hấp giá 10 xu, cô ta mang theo một nhân dân tệ, chắc là đủ cho bọn họ ăn rồi chứ?
Vương Anh yên tâm: "Được, vậy ngày mai em đợi chị hai dẫn em đi ăn bánh bao thịt."
Khoản nợ khó đòi của nguyên chủ chắc chắn phải được giải quyết, nhưng nếu có bánh bao thịt để ăn, cô sẽ đẩy lùi lại vậy.
Chờ đến buổi tối, lúc Lý Xuân Quyên về nhà, thấy con gái đã rời giường, cũng vui vẻ đi theo.
"Nghĩ thông suốt đi, sao mẹ có thể hại con chứ, điều kiện của Từ Sương tốt như vậy, nếu như con nghĩ thông thì lo mà ở nhà đi, đừng có chạy lung tung, sau một tháng nhà Từ Sương sẽ tới dâng lễ.
Hai nhà đã ước miệng từ lâu, trong thôn ai cũng biết.
Hơn nữa Từ Sương lớn hơn Vương Linh Linh hai tuổi, Linh Linh sắp tròn mười tám tuổi cũng nên kết hôn rồi.
Vương Linh Linh không kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi, mẹ đừng nói nữa."
Lý Xuân Quyên mỉm cười đồng ý: "Được được được, dù sao cũng sắp phải gả ra ngoài, còn biết ngại nữa à.”
Thấy con gái không còn bướng bỉnh với mình, Lý Xuân Quyên cũng buông bỏ tảng đá lớn trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro