Thập Niên 70: Cô Thợ Ngoã Xinh Đẹp

Chương 10

2024-11-27 00:24:18

Đây hẳn là bữa trưa mà các thành viên đội sửa đường đã chuẩn bị từ sáng sớm. Công việc ngoài trời khiến họ không tiện về nhà, nên phải mang cơm theo. Hiện giờ lương thực khan hiếm, gạo, dầu, rau đều bị hạn chế. Hôm nay cô vừa gia nhập đội sửa đường, chẳng chuẩn bị được gì, chắc chỉ có thể nhịn đói.

“Wow! Hôm nay có trứng xào hành.”

“Cơm khoai lang, thơm quá!”

“Tương ớt xào của thím Hướng đúng là ngon nhất, cà tím xào ngon tuyệt!”

Từ lúc rời Giang Thành đến giờ đã bốn ngày, Đào Nam Phong chưa được ăn một bữa cơm nóng sốt. Nghe đồng đội trò chuyện, cô rũ mắt, lặng lẽ ngồi sang một bên.

Bỗng trước mắt xuất hiện một bàn tay to và một hộp cơm.

Đào Nam Phong ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Hướng Bắc.

Hướng Bắc cúi người, đặt hộp cơm trước mặt cô:

“Cô ăn chung với đồng chí Tiêu đi.”

Nói xong, anh quay lưng đi, ngồi xuống ăn cùng các đồng đội khác.

Từ sáng sớm đến giờ, Đào Nam Phong chỉ ăn một miếng bánh trứng mang từ nhà và uống một ngụm nước suối, bụng đã đói cồn cào. Cô cùng Tiêu Ái Vân cầm hộp cơm, dùng thìa xúc một muỗng đầy cơm trắng đưa vào miệng.

Ôi… Thơm ngon quá!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ những người từng đói cồn cào mới thấu hiểu niềm hạnh phúc khi được ăn một bữa cơm nóng hổi. Trong lòng Đào Nam Phong dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.

Tiêu Ái Vân xúc động đến mức suýt khóc, vừa ăn vừa huyên thuyên không ngớt: “Lần đầu tiên tôi thấy cơm khoai lang ngon thế này. Trước kia ở nhà chỉ nghĩ gạo mới là ngon nhất.”

“Đây là loại tương ớt gì vậy? Có mùi cháy xém, ăn với cơm thật ngon.”

“Còn cái trắng trắng trông giống củ tỏi này là gì? Trứng xào với nó ngon thật đấy…”

Những đồng đội xung quanh nghe thấy liền cười rộ: “Đồng chí Tiêu, mẹ của đội trưởng Hướng nấu ăn ngon lắm. Sau này cô sẽ biết, được phân về đội sửa đường là quyết định đúng đắn nhất. Thứ trắng trắng này gọi là kiệu, mọc hoang trên đồng ruộng. Người thành phố các cô chắc chưa thấy bao giờ.”

Ăn xong bữa cơm nóng, Tiêu Ái Vân phát hiện một bụi cây lớn với những quả nhỏ đỏ tươi ở rừng phía bắc. Từng chùm, từng chùm quả nhỏ cỡ ngón tay cái, mọc trên cây có gai, lá xanh mướt càng tôn lên vẻ mọng nước đáng yêu của thứ quả dại có tên gọi “cây hồng núi”.

Tiêu Ái Vân xuất thân từ gia đình đông anh chị em, cô ta là con thứ ba trong năm người. Trên cô ta có hai chị nghiêm khắc, dưới có một em gái bướng bỉnh, và em trai út thì là cục cưng của cả nhà. Nhà nghèo, món gì ngon cũng chẳng đến lượt cô ta. Nhìn thấy vô số quả dại trên núi, Tiêu Ái Vân cảm giác như mình vừa trúng số độc đắc.

Cô ta vừa ăn vừa nhét vào miệng Đào Nam Phong: “Đào Nam Phong, quả này chua chua ngọt ngọt, ngon lắm.”

“Đào Nam Phong, quả này chín mọng rồi, mềm ngọt, ăn đi.”

“Đào Nam Phong…”

Đào Nam Phong xuất thân từ gia đình khá giả, thường xuyên được ăn hoa quả theo mùa. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy trái cây dại tươi mới thế này. Vừa nếm thử vừa gật đầu tấm tắc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cô Thợ Ngoã Xinh Đẹp

Số ký tự: 0