Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn
Cỏ Gần Hang 3
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-14 22:31:52
"Anh mua hết rồi?" Triển Ngải Bình quả thực không chú ý tới việc này, "Tôi cũng mua một cặp đồng hồ, còn đổi một phiếu xe đạp với người ta."
"Mua thì mua, đều giữ lại." Vừa nghe Triển Ngải Bình nói lời này, Cố Thịnh an tâm, còn những thứ khác cũng không sao cả.
Anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ người ‘anh em’ của anh đạp máy khâu thôi.
Triển Ngải Bình cười thầm anh trong lòng, trước còn nói không đưa quà cưới, không nộp tiền lương, điệu bộ hẹp hòi, lần này lại tiêu pha nhiều tiền như vậy —— Không được, sau này cô vẫn phải nghĩ cách lấy tiền lương của Cố Thịnh mới được.
Cái tên đàn ông phá sản này dù cho sống đến 70 tuổi vẫn cứ thích tiêu tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Cũng đúng, anh ăn ở nhà ăn, mặc quân trang, ăn - mặc - ở - đi lại không dùng tiền, lại không lập gia đình, lương mỗi tháng còn không phải muốn xài thế nào thì xài thế ấy, không có kế hoạch sao?
Triển Ngải Bình rũ mắt dịu dàng nở nụ cười, thoáng nhìn thấy quần áo anh nhăn lại, tiện tay sửa cổ áo và ống tay áo giúp anh, nhớ lại vết thương trên tay trái anh thì cầm lấy tay anh ấn ấn mấy chỗ, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
"… Cũng ổn." Tiếng nói của Cố Thịnh hơi khàn khàn, hầu kết giật giật.
Triển Ngải Bình: "…"
Ổn cái đầu anh.
"Xem ra khôi phục cũng không tệ lắm." Triển Ngải Bình lại ấn cho anh.
Cố Thịnh muốn rút tay mình về, nhưng không rút được, tay trái không nghe sai khiến.
"Sau khi cô xoa bóp thì thoải mái thật." Nơi vốn sưng đau kia lại dễ chịu hơn nhiều.
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười: "Đó là do tay nghề tôi tốt."
"Sau này xoa bóp cho anh nhiều hơn." Tốt nhất lại thêm mấy châm.
Cố Thịnh giơ một cái tay khác lên sờ mũi một cái, mất tự nhiên nhẹ giọng nói: "Ừm."
Anh châm thuốc, khắp toàn thân luôn cảm thấy có chỗ nào không quá thoải mái, nhưng không nói ra được nguyên do.
Triển Ngải Bình không nhịn được nói: "Sau này bớt hút thuốc đi."
Trái lại cô không có trực tiếp bảo Cố Thịnh cai thuốc lá, chuyện như vậy cũng không vội vàng được, cô biết trách nhiệm trên vai Cố Thịnh nặng nề, quản lý hơn mấy trăm hơn ngàn người, nhiệm vụ huấn luyện bình thường lại nặng, luôn cần phải có nơi phát tiết, giảm bớt áp lực và đau đớn trên người.
Không ít người tham gia quân ngũ đều có thói quen hút thuốc, uống rượu, ăn trầu.
Hầu kết Cố Thịnh lăn một vòng: "Cô… Quản tôi?"
Triển Ngải Bình ngược lại không đối nghịch với anh, chỉ nói: "Bớt hút thuốc tốt cho sức khỏe."
Cố Thịnh: "…"
Anh nhìn đôi môi anh đào đóng mở của cô, đột nhiên cảm thấy thuốc lá trong miệng không còn hương vị nữa, càng đáng sợ chính là, rõ ràng nên là đắng, sao đột nhiên nếm ra chút ngọt ngào?
Cố Thịnh dập tắt điếu thuốc, nghĩ thầm thuốc lá này biến chất rồi.
Vương Hữu Lý đang cứng rắn thu bật lửa về thì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lúc trước anh ta từng nói muốn cai thuốc lá, hôm nay thấy Cố Thịnh kết hôn, bỏ ra bên ngoài nhiều thuốc lá xịn như thế, anh ta nghĩ đồng đội kết hôn cũng nên chúc mừng, hút một điếu cuối cùng?
Chưa kịp đợi anh ta xoắn xuýt rốt cuộc có nên hút hay không thì bên kia người ta đã bắt đầu "Có đau hay không".
Vương Hữu Lý: "…" Thằng súc sinh mặt người thân chó này!
Súc sinh, súc sinh.
Trước đây lúc y tá thanh tú băng bó cho anh, anh còn không chấp nhận, hóa ra là có bác sĩ đại mỹ nhân chờ ở đây.
*
Giữa trưa, hai người Trương Nghệ, Trần Gia Bảo cùng Diệp Phương Tĩnh ngồi chung một bàn ăn cơm, nhìn một bàn toàn rượu tốt, thức ăn ngon, tất cả đều không có khẩu vị, bên kia cô dâu chú rể đang trò chuyện với các bạn bè người thân ở mỗi bàn.
Hai người bọn họ thực sự nuốt không trôi, nhưng Diệp Phương Tĩnh lại ăn rất ngon miệng: "Tay nghề của đầu bếp tiệm cơm quốc doanh thật là tốt."
"Ăn một bữa này thôi mà tôi phải nhớ cả tháng."
"Lúc nào loại chuyện tốt như thế mới có thể xảy ra trên người tôi?"
Nữ giảng viên ngồi bên cạnh cười: "Cô cũng tìm một đối tượng đẹp trai như thế đi."
Diệp Phương Tĩnh cười hì hì: "Vậy tôi cũng không bản lĩnh đó, tôi có thể có thêm phiếu cơm một tháng là tốt lắm rồi."
Cô ta ném ánh mắt qua phía Trương Nghệ.
"Trúc mã lớn lên từ nhỏ với cô giáo Triển thật không tệ, gia cảnh tốt, bề ngoài đẹp trai, đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng nếu là cỏ ngon gần hang vậy thì phải ăn chứ."
"Không ăn không phải người."
"Mua thì mua, đều giữ lại." Vừa nghe Triển Ngải Bình nói lời này, Cố Thịnh an tâm, còn những thứ khác cũng không sao cả.
Anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ người ‘anh em’ của anh đạp máy khâu thôi.
Triển Ngải Bình cười thầm anh trong lòng, trước còn nói không đưa quà cưới, không nộp tiền lương, điệu bộ hẹp hòi, lần này lại tiêu pha nhiều tiền như vậy —— Không được, sau này cô vẫn phải nghĩ cách lấy tiền lương của Cố Thịnh mới được.
Cái tên đàn ông phá sản này dù cho sống đến 70 tuổi vẫn cứ thích tiêu tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Cũng đúng, anh ăn ở nhà ăn, mặc quân trang, ăn - mặc - ở - đi lại không dùng tiền, lại không lập gia đình, lương mỗi tháng còn không phải muốn xài thế nào thì xài thế ấy, không có kế hoạch sao?
Triển Ngải Bình rũ mắt dịu dàng nở nụ cười, thoáng nhìn thấy quần áo anh nhăn lại, tiện tay sửa cổ áo và ống tay áo giúp anh, nhớ lại vết thương trên tay trái anh thì cầm lấy tay anh ấn ấn mấy chỗ, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
"… Cũng ổn." Tiếng nói của Cố Thịnh hơi khàn khàn, hầu kết giật giật.
Triển Ngải Bình: "…"
Ổn cái đầu anh.
"Xem ra khôi phục cũng không tệ lắm." Triển Ngải Bình lại ấn cho anh.
Cố Thịnh muốn rút tay mình về, nhưng không rút được, tay trái không nghe sai khiến.
"Sau khi cô xoa bóp thì thoải mái thật." Nơi vốn sưng đau kia lại dễ chịu hơn nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười: "Đó là do tay nghề tôi tốt."
"Sau này xoa bóp cho anh nhiều hơn." Tốt nhất lại thêm mấy châm.
Cố Thịnh giơ một cái tay khác lên sờ mũi một cái, mất tự nhiên nhẹ giọng nói: "Ừm."
Anh châm thuốc, khắp toàn thân luôn cảm thấy có chỗ nào không quá thoải mái, nhưng không nói ra được nguyên do.
Triển Ngải Bình không nhịn được nói: "Sau này bớt hút thuốc đi."
Trái lại cô không có trực tiếp bảo Cố Thịnh cai thuốc lá, chuyện như vậy cũng không vội vàng được, cô biết trách nhiệm trên vai Cố Thịnh nặng nề, quản lý hơn mấy trăm hơn ngàn người, nhiệm vụ huấn luyện bình thường lại nặng, luôn cần phải có nơi phát tiết, giảm bớt áp lực và đau đớn trên người.
Không ít người tham gia quân ngũ đều có thói quen hút thuốc, uống rượu, ăn trầu.
Hầu kết Cố Thịnh lăn một vòng: "Cô… Quản tôi?"
Triển Ngải Bình ngược lại không đối nghịch với anh, chỉ nói: "Bớt hút thuốc tốt cho sức khỏe."
Cố Thịnh: "…"
Anh nhìn đôi môi anh đào đóng mở của cô, đột nhiên cảm thấy thuốc lá trong miệng không còn hương vị nữa, càng đáng sợ chính là, rõ ràng nên là đắng, sao đột nhiên nếm ra chút ngọt ngào?
Cố Thịnh dập tắt điếu thuốc, nghĩ thầm thuốc lá này biến chất rồi.
Vương Hữu Lý đang cứng rắn thu bật lửa về thì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lúc trước anh ta từng nói muốn cai thuốc lá, hôm nay thấy Cố Thịnh kết hôn, bỏ ra bên ngoài nhiều thuốc lá xịn như thế, anh ta nghĩ đồng đội kết hôn cũng nên chúc mừng, hút một điếu cuối cùng?
Chưa kịp đợi anh ta xoắn xuýt rốt cuộc có nên hút hay không thì bên kia người ta đã bắt đầu "Có đau hay không".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Hữu Lý: "…" Thằng súc sinh mặt người thân chó này!
Súc sinh, súc sinh.
Trước đây lúc y tá thanh tú băng bó cho anh, anh còn không chấp nhận, hóa ra là có bác sĩ đại mỹ nhân chờ ở đây.
*
Giữa trưa, hai người Trương Nghệ, Trần Gia Bảo cùng Diệp Phương Tĩnh ngồi chung một bàn ăn cơm, nhìn một bàn toàn rượu tốt, thức ăn ngon, tất cả đều không có khẩu vị, bên kia cô dâu chú rể đang trò chuyện với các bạn bè người thân ở mỗi bàn.
Hai người bọn họ thực sự nuốt không trôi, nhưng Diệp Phương Tĩnh lại ăn rất ngon miệng: "Tay nghề của đầu bếp tiệm cơm quốc doanh thật là tốt."
"Ăn một bữa này thôi mà tôi phải nhớ cả tháng."
"Lúc nào loại chuyện tốt như thế mới có thể xảy ra trên người tôi?"
Nữ giảng viên ngồi bên cạnh cười: "Cô cũng tìm một đối tượng đẹp trai như thế đi."
Diệp Phương Tĩnh cười hì hì: "Vậy tôi cũng không bản lĩnh đó, tôi có thể có thêm phiếu cơm một tháng là tốt lắm rồi."
Cô ta ném ánh mắt qua phía Trương Nghệ.
"Trúc mã lớn lên từ nhỏ với cô giáo Triển thật không tệ, gia cảnh tốt, bề ngoài đẹp trai, đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng nếu là cỏ ngon gần hang vậy thì phải ăn chứ."
"Không ăn không phải người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro