Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn
Cỏ Gần Hang 4
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-14 22:31:52
Trương Nghệ bị tức đến mức liên tục trợn trắng mắt, cô ta lại quay đầu liếc nhìn đôi "vợ chồng mới cưới" bên kia, nữ xinh đẹp - nam anh tuấn, nam còn là sĩ quan, còn có gia thế tốt, bên trên có bốn anh trai, không phải quân đội thì là tham chính.
Triển Ngải Bình chia tay với Hạ Minh Chương lại còn có thể đổi một đối tượng tốt hơn!
Còn là trúc mã thích cô từ nhỏ, si tình với cô.
Nhìn một một bàn cơm này, còn có rượu, thuốc lá, cưới người về rồi còn không dốc hết sức cưng chìu hay sao?
Trương Nghệ đứng ngồi không yên, Trần Gia Bảo cũng không tốt hơn là bao, ả "trai giả gái" này vậy mà lại tìm được một đối tượng tốt hơn.
Còn thua một tháng lương và phiếu lương thực.
Trần Gia Bảo đang nghĩ làm sao xin lại những thứ này, nhưng anh ta là đàn ông, không tiện mở miệng, nên chờ Trương Nghệ mở miệng.
Trương Nghệ đã muốn quăng ghế bỏ đi, cô ta quay đầu nhìn lại, sau đó hai con mắt sáng lên, vậy mà cô ta lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến.
Hạ Minh Chương, còn có mẹ anh ta - Châu Giai Thúy.
Nhìn thấy hai người bọn họ, tiệc rượu nhộn nhịp trong nháy mắt yên tĩnh, Châu Giai Thúy và Hạ Minh Chương tỏ vẻ tiều tụy, Hạ Minh Chương mặc quần áo mới, rõ ràng có ăn diện nhưng tinh thần anh ta lại không bằng lúc trước.
Anh ta nhìn Triển Ngải Bình bên cạnh Cố Thịnh, lập tức trong lòng ngũ vị tạp trần, sau đó lại phấn chấn tinh thần.
Anh ta sắp bị điều đi, Triển Ngải Bình là cơ hội duy nhất của anh ta, cô là con gái liệt sĩ, cô có cách, nếu như có cách có thể giúp nhà bọn họ chạy trốn thì vụ này nói không chừng rất nhanh sẽ có thể trôi qua.
Anh ta phải lấy sự "thâm tình" của mình để dỗ cô mới được.
Triển Ngải Bình nhìn thấy hai người bọn họ, cô ngước mắt nhìn Cố Thịnh, Cố Thịnh ôm cô đi tới.
Khuôn mặt Châu Giai Thúy do dự, cũng không còn cao cao tại thượng như trước, hiện tại trong lòng bà ta cực kỳ hối hận: "Bình Bình à, Minh Chương có chuyện muốn nói với con."
Cố Thịnh nói: "Đi ra ngoài nói."
"Không đi ra tôi đánh hai người đi ra ngoài, tôi là người nói một không nói hai."
Hạ Minh Chương nuốt một ngụm nước bọt, khí thế của Cố Thịnh trước mắt như sói, mày kiếm giương cao, lúc nhìn thấy anh ta, đuôi lông mày khóe mắt đều là hơi thở chết chóc, giống như là một con sói hoang dã bảo vệ thức ăn, chỉ còn chờ một giây sau sẽ xé nát anh ta.
Triển Ngải Bình cô làm sao tìm được đối tượng mới như thế?
Anh ta rõ ràng có tìm người nghe ngóng, Cố Thịnh và Triển Ngải Bình nào phải thanh mai trúc mã gì, từ nhỏ hai người bọn họ đã không hợp nhau, làm sao có khả năng kết hôn, nhất định là giả.
Cố Thịnh là sĩ quan, mấy ngày nữa, anh không viết được báo cáo kết hôn, không qua được thẩm tra chính trị thì hai người tuyệt đối không đăng ký kết hôn được, nói không chừng là hai người liên hợp diễn một tuồng kịch.
Thế nhưng dáng vẻ hiện tại của Cố Thịnh che chở người như thế, Hạ Minh Chương nuốt một ngụm nước bọt, khuất phục khí thế của anh. Mấy người ra ngoài tiệm cơm quốc doanh, đi ra phía ngoài.
Mọi người trên bàn rượu hai mặt nhìn nhau.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Triển Ngải Bình còn kết hôn không, kết hôn với ai?
Diệp Phương Tĩnh nói: "Đương nhiên là kết hôn với cỏ gần hang rồi, cỏ tốt như vậy, không ăn không phải người."
Trương Nghệ: "…"
Triển Ngải Giai: "…"
Triển Ngải Giai nhìn thấy Hạ Minh Chương đến, mặt lộ vẻ ước ao, nếu Hạ Minh Chương có thể quậy tung đám cưới của chị cô ta thì tốt rồi.
Cô ta âm thầm chờ mong.
Hạ Minh Chương ở bên ngoài thâm tình chân thành nhìn Triển Ngải Bình, trên mặt lộ ra vẻ mặt cay đắng lại khó chịu: "Bình Bình, anh không phải đến gây chuyện, anh luôn hi vọng em có thể hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác."
"Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, anh hi vọng em suy nghĩ thật kỹ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Bình Bình, anh chỉ muốn nói riêng với em mấy câu, chỉ mấy câu thôi——"
Triển Ngải Bình lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi với anh không có gì đáng nói, nếu như anh vẫn muốn nói, vậy tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện, anh còn nhớ tờ giấy để lại ven đường ngày đó không?"
"Đó là tôi viết." Triển Ngải Bình quơ nắm đấm về phía anh ta.
Châu Giai Thúy ở bên cạnh không hiểu ra sao, máu cả người Hạ Minh Chương xộc thẳng tới đỉnh đầu, sắc mặt trắng bệch.
Cô biết chuyện anh ta và quả phụ vụng trộm rồi.
Tiêu rồi, tiêu hết rồi.
Triển Ngải Bình chia tay với Hạ Minh Chương lại còn có thể đổi một đối tượng tốt hơn!
Còn là trúc mã thích cô từ nhỏ, si tình với cô.
Nhìn một một bàn cơm này, còn có rượu, thuốc lá, cưới người về rồi còn không dốc hết sức cưng chìu hay sao?
Trương Nghệ đứng ngồi không yên, Trần Gia Bảo cũng không tốt hơn là bao, ả "trai giả gái" này vậy mà lại tìm được một đối tượng tốt hơn.
Còn thua một tháng lương và phiếu lương thực.
Trần Gia Bảo đang nghĩ làm sao xin lại những thứ này, nhưng anh ta là đàn ông, không tiện mở miệng, nên chờ Trương Nghệ mở miệng.
Trương Nghệ đã muốn quăng ghế bỏ đi, cô ta quay đầu nhìn lại, sau đó hai con mắt sáng lên, vậy mà cô ta lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến.
Hạ Minh Chương, còn có mẹ anh ta - Châu Giai Thúy.
Nhìn thấy hai người bọn họ, tiệc rượu nhộn nhịp trong nháy mắt yên tĩnh, Châu Giai Thúy và Hạ Minh Chương tỏ vẻ tiều tụy, Hạ Minh Chương mặc quần áo mới, rõ ràng có ăn diện nhưng tinh thần anh ta lại không bằng lúc trước.
Anh ta nhìn Triển Ngải Bình bên cạnh Cố Thịnh, lập tức trong lòng ngũ vị tạp trần, sau đó lại phấn chấn tinh thần.
Anh ta sắp bị điều đi, Triển Ngải Bình là cơ hội duy nhất của anh ta, cô là con gái liệt sĩ, cô có cách, nếu như có cách có thể giúp nhà bọn họ chạy trốn thì vụ này nói không chừng rất nhanh sẽ có thể trôi qua.
Anh ta phải lấy sự "thâm tình" của mình để dỗ cô mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triển Ngải Bình nhìn thấy hai người bọn họ, cô ngước mắt nhìn Cố Thịnh, Cố Thịnh ôm cô đi tới.
Khuôn mặt Châu Giai Thúy do dự, cũng không còn cao cao tại thượng như trước, hiện tại trong lòng bà ta cực kỳ hối hận: "Bình Bình à, Minh Chương có chuyện muốn nói với con."
Cố Thịnh nói: "Đi ra ngoài nói."
"Không đi ra tôi đánh hai người đi ra ngoài, tôi là người nói một không nói hai."
Hạ Minh Chương nuốt một ngụm nước bọt, khí thế của Cố Thịnh trước mắt như sói, mày kiếm giương cao, lúc nhìn thấy anh ta, đuôi lông mày khóe mắt đều là hơi thở chết chóc, giống như là một con sói hoang dã bảo vệ thức ăn, chỉ còn chờ một giây sau sẽ xé nát anh ta.
Triển Ngải Bình cô làm sao tìm được đối tượng mới như thế?
Anh ta rõ ràng có tìm người nghe ngóng, Cố Thịnh và Triển Ngải Bình nào phải thanh mai trúc mã gì, từ nhỏ hai người bọn họ đã không hợp nhau, làm sao có khả năng kết hôn, nhất định là giả.
Cố Thịnh là sĩ quan, mấy ngày nữa, anh không viết được báo cáo kết hôn, không qua được thẩm tra chính trị thì hai người tuyệt đối không đăng ký kết hôn được, nói không chừng là hai người liên hợp diễn một tuồng kịch.
Thế nhưng dáng vẻ hiện tại của Cố Thịnh che chở người như thế, Hạ Minh Chương nuốt một ngụm nước bọt, khuất phục khí thế của anh. Mấy người ra ngoài tiệm cơm quốc doanh, đi ra phía ngoài.
Mọi người trên bàn rượu hai mặt nhìn nhau.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Triển Ngải Bình còn kết hôn không, kết hôn với ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phương Tĩnh nói: "Đương nhiên là kết hôn với cỏ gần hang rồi, cỏ tốt như vậy, không ăn không phải người."
Trương Nghệ: "…"
Triển Ngải Giai: "…"
Triển Ngải Giai nhìn thấy Hạ Minh Chương đến, mặt lộ vẻ ước ao, nếu Hạ Minh Chương có thể quậy tung đám cưới của chị cô ta thì tốt rồi.
Cô ta âm thầm chờ mong.
Hạ Minh Chương ở bên ngoài thâm tình chân thành nhìn Triển Ngải Bình, trên mặt lộ ra vẻ mặt cay đắng lại khó chịu: "Bình Bình, anh không phải đến gây chuyện, anh luôn hi vọng em có thể hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác."
"Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, anh hi vọng em suy nghĩ thật kỹ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Bình Bình, anh chỉ muốn nói riêng với em mấy câu, chỉ mấy câu thôi——"
Triển Ngải Bình lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi với anh không có gì đáng nói, nếu như anh vẫn muốn nói, vậy tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện, anh còn nhớ tờ giấy để lại ven đường ngày đó không?"
"Đó là tôi viết." Triển Ngải Bình quơ nắm đấm về phía anh ta.
Châu Giai Thúy ở bên cạnh không hiểu ra sao, máu cả người Hạ Minh Chương xộc thẳng tới đỉnh đầu, sắc mặt trắng bệch.
Cô biết chuyện anh ta và quả phụ vụng trộm rồi.
Tiêu rồi, tiêu hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro