[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Bác.
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Phó Vĩ Bác nhìn chằm chằm sắc mặt ông lão, nhẹ giọng nói: “Ba à, ba nói một cô mới mười mấy tuổi, nếu con còn trì hoãn lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Hốc mắt ông Phó đỏ ửng, giọng điệu khàn khàn cố nén nước mắt: “Ba cùng đi với thằng ba, lập tức xuất phát đi, ba còn phải đi đón em trai về nhà.”
Phó Vĩ Bác đỡ ông lão đang run run đứng dậy: “Ba, ba đừng đi, để con với thằng ba đi. Con sẽ mang chú thím nhỏ về, ba nói xem ba lớn tuổi vậy rồi, lỡ như đi đường xảy ra chuyện gì chúng con biết làm sao bây giờ?”
Anh ấy đỡ ông lão vào trong phòng, rót một ly nước: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ đưa người về cho ba. Ba không yên tâm về con thì vẫn còn có thằng ba mà. Chú ấy làm việc chẳng lẽ ba còn không yên tâm?”
Ông Phó cũng tự biết cơ thể mình như nào, nhất định không thể đi xa nhà được bèn phẩy tay với con trai: “Đi đi, đưa cả con bé nhỏ kia về nữa.”
Giọng ông ấy nghẹn ngào: “Xử lý xong mọi chuyện của con bé, những người trong thành phố rất ranh ma, đừng để con bé bị lừa.”
Nói xong ông ấy bèn đẩy người ra, đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóc thút thít trong phòng ông lão, trong lòng anh cũng thấy trống rỗng, nhưng anh ấy biết bây giờ mình có việc quan trọng hơn cần làm.
Nghĩ vậy, Phó Vĩ Bác đi ra khỏi nhà. Anh ấy nhìn thấy con trai nhỏ đang đi chơi cùng một đám nhỏ khác: “Phó Khải, lại đây, đi kêu mẹ con về đây.”
Nhìn thấy con trai chạy đi, anh ấy lại đi vào văn phòng trong thôn gọi điện cho thằng ba:
“Là anh, đúng, lát nữa anh sẽ tới tìm em, em mua hai vé đi, ừm, lát gặp rồi nói.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy nhìn bí thư chi bộ trong văn phòng nói: “Chú Tề, cháu phải xin nghỉ mấy ngày.”
Bí thư chi bộ Tề vỗ vỗ vai anh ấy: “Tiểu Bác à, trong nhà có chuyện cứ nói một tiếng, trong thôn không có chuyện gì lớn, cháu cứ yên tâm.” Vừa nói ông ấy vừa rút ra một điếu thuốc đắt tiền đưa cho anh ấy
“Chú, chú nhỏ cháu xảy ra chuyện, cháu phải đi tới Thượng Hải, ông già trong nhà đã lo lắng mấy ngày nay rồi.”
Bí thư chi bộ Tề nghe xong bàn tay cầm thuốc khẽ run run, lặng lẽ làm rơi điếu thuốc: “Chú nhỏ của cháu? Anh Cần Sơn…?”
Phó Vĩ Bác nhặt điếu thuốc từ mặt đất lên đưa cho ông ấy rồi vội vã đi ra ngoài.
Bí thư chi bộ Tề run rẩy châm điếu thuốc. Ông ấy cố nén cơn ho hút mấy ngụm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hốc mắt ông Phó đỏ ửng, giọng điệu khàn khàn cố nén nước mắt: “Ba cùng đi với thằng ba, lập tức xuất phát đi, ba còn phải đi đón em trai về nhà.”
Phó Vĩ Bác đỡ ông lão đang run run đứng dậy: “Ba, ba đừng đi, để con với thằng ba đi. Con sẽ mang chú thím nhỏ về, ba nói xem ba lớn tuổi vậy rồi, lỡ như đi đường xảy ra chuyện gì chúng con biết làm sao bây giờ?”
Anh ấy đỡ ông lão vào trong phòng, rót một ly nước: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ đưa người về cho ba. Ba không yên tâm về con thì vẫn còn có thằng ba mà. Chú ấy làm việc chẳng lẽ ba còn không yên tâm?”
Ông Phó cũng tự biết cơ thể mình như nào, nhất định không thể đi xa nhà được bèn phẩy tay với con trai: “Đi đi, đưa cả con bé nhỏ kia về nữa.”
Giọng ông ấy nghẹn ngào: “Xử lý xong mọi chuyện của con bé, những người trong thành phố rất ranh ma, đừng để con bé bị lừa.”
Nói xong ông ấy bèn đẩy người ra, đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóc thút thít trong phòng ông lão, trong lòng anh cũng thấy trống rỗng, nhưng anh ấy biết bây giờ mình có việc quan trọng hơn cần làm.
Nghĩ vậy, Phó Vĩ Bác đi ra khỏi nhà. Anh ấy nhìn thấy con trai nhỏ đang đi chơi cùng một đám nhỏ khác: “Phó Khải, lại đây, đi kêu mẹ con về đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy con trai chạy đi, anh ấy lại đi vào văn phòng trong thôn gọi điện cho thằng ba:
“Là anh, đúng, lát nữa anh sẽ tới tìm em, em mua hai vé đi, ừm, lát gặp rồi nói.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy nhìn bí thư chi bộ trong văn phòng nói: “Chú Tề, cháu phải xin nghỉ mấy ngày.”
Bí thư chi bộ Tề vỗ vỗ vai anh ấy: “Tiểu Bác à, trong nhà có chuyện cứ nói một tiếng, trong thôn không có chuyện gì lớn, cháu cứ yên tâm.” Vừa nói ông ấy vừa rút ra một điếu thuốc đắt tiền đưa cho anh ấy
“Chú, chú nhỏ cháu xảy ra chuyện, cháu phải đi tới Thượng Hải, ông già trong nhà đã lo lắng mấy ngày nay rồi.”
Bí thư chi bộ Tề nghe xong bàn tay cầm thuốc khẽ run run, lặng lẽ làm rơi điếu thuốc: “Chú nhỏ của cháu? Anh Cần Sơn…?”
Phó Vĩ Bác nhặt điếu thuốc từ mặt đất lên đưa cho ông ấy rồi vội vã đi ra ngoài.
Bí thư chi bộ Tề run rẩy châm điếu thuốc. Ông ấy cố nén cơn ho hút mấy ngụm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro