[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Bác.
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Phó Dục tiến lên
ngăn cản người ba đang mệt mỏi: “Xin nghỉ cũng được nhưng dù sao ba cũng phải
nói cho con biết có chuyện gì mà gấp như vậy, có cần con làm gì không?”
Nhìn đứa con trai bây giờ còn cao hơn mình, trong lòng Phó Vĩ Bác vô cùng phức tạp.
“Nhà ông cậu ở Thượng Hải của con đã xảy ra chuyện, trong nhà chỉ còn lại một em gái nhỏ của con.”
Anh ấy vỗ vai con trai lớn, nói sơ qua mọi chuyện: “A Dục, con lớn rồi, mấy ngày nay ba không ở nhà, nhờ vào con cả.”
Phó Dục nghiêm trọng nhìn ba: “Bây giờ ba đi tìm chú ba à?”
“Đúng vậy, ba và chú ba con sẽ cùng đi Thượng Hải, sao nào?”
“Ba chờ con một lúc, con đi xin nghỉ.” Phó Dục tỏ vẻ không muốn nhiều lời với ba nữa.
“Con, ba và chú ba cùng đi, đợi con ở trạm bảo vệ vài phút.”
“…”
Ký túc xá huyện ủy.
“Sao hai người lại cùng tới đây?” Phó Vĩ Luân nhìn anh cả và cháu trai lớn đứng trước cửa. Anh ấy nghiêng người để hai người họ vào trong rồi đóng cửa lại.
Phó Dục nói với chú ba đang rót nước: “Chú ba, cháu đi với chú tới Thượng Hải, để ba cháu ở nhà.”
“Hả? Vì sao?”
Phó Dục nhận lấy cái ly chú ba đưa qua: “Dựa theo ý muốn của ông nội là để lá rụng về cội, nhưng tình hình cụ thể bên chỗ Thượng Hải như nào chúng ta vẫn chưa biết, lỡ như thủ tục làm chậm, ba cháu thân là đại đội trưởng không thể không có ở đội sản xuất một thời gian dài được.”
Thấy chú ba không có ý phản bác, cậu ấy tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu em gái muốn chuyện hộ khấu, ba cháu ở lại nhà có thể giúp đỡ chạy vặt. Có rất nhiều chuyện cần có đại đội trưởng đóng dấu phê duyệt, cháu ở nhà có nhiều chuyện sẽ không làm được.”
Phó Vĩ Luân khẽ mỉm cười nhìn đứa cháu trai nói năng đĩnh đạc của mình rồi nói với người anh cả ngồi muốn nói rồi lại thôi bên cạnh: “Anh cả, tối nay ngủ lại đây đi, sáng sớm mai đưa em và A Dục tới nhà ga rồi hãy về nhà.”
Phó Vĩ Bác nhìn hai người nói chuyện, trong lòng thầm chửi thề: Cách con trai lớn nói chuyện và làm việc càng ngày càng giống thằng ba.
“Anh cả, ba mình không sao chứ?”
Nghe thấy thằng ba nhắc tới ông già, anh ấy vội thu lại cảm xúc: “Có thể không sao à? Chú cũng biết quan hệ của ông già với chú nhỏ là tốt nhất, lúc này trong lòng chắc đang rất khó chịu.”
Hai anh em bọn họ nghĩ tới ông già nhà mình là lại im lặng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn đứa con trai bây giờ còn cao hơn mình, trong lòng Phó Vĩ Bác vô cùng phức tạp.
“Nhà ông cậu ở Thượng Hải của con đã xảy ra chuyện, trong nhà chỉ còn lại một em gái nhỏ của con.”
Anh ấy vỗ vai con trai lớn, nói sơ qua mọi chuyện: “A Dục, con lớn rồi, mấy ngày nay ba không ở nhà, nhờ vào con cả.”
Phó Dục nghiêm trọng nhìn ba: “Bây giờ ba đi tìm chú ba à?”
“Đúng vậy, ba và chú ba con sẽ cùng đi Thượng Hải, sao nào?”
“Ba chờ con một lúc, con đi xin nghỉ.” Phó Dục tỏ vẻ không muốn nhiều lời với ba nữa.
“Con, ba và chú ba cùng đi, đợi con ở trạm bảo vệ vài phút.”
“…”
Ký túc xá huyện ủy.
“Sao hai người lại cùng tới đây?” Phó Vĩ Luân nhìn anh cả và cháu trai lớn đứng trước cửa. Anh ấy nghiêng người để hai người họ vào trong rồi đóng cửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Dục nói với chú ba đang rót nước: “Chú ba, cháu đi với chú tới Thượng Hải, để ba cháu ở nhà.”
“Hả? Vì sao?”
Phó Dục nhận lấy cái ly chú ba đưa qua: “Dựa theo ý muốn của ông nội là để lá rụng về cội, nhưng tình hình cụ thể bên chỗ Thượng Hải như nào chúng ta vẫn chưa biết, lỡ như thủ tục làm chậm, ba cháu thân là đại đội trưởng không thể không có ở đội sản xuất một thời gian dài được.”
Thấy chú ba không có ý phản bác, cậu ấy tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu em gái muốn chuyện hộ khấu, ba cháu ở lại nhà có thể giúp đỡ chạy vặt. Có rất nhiều chuyện cần có đại đội trưởng đóng dấu phê duyệt, cháu ở nhà có nhiều chuyện sẽ không làm được.”
Phó Vĩ Luân khẽ mỉm cười nhìn đứa cháu trai nói năng đĩnh đạc của mình rồi nói với người anh cả ngồi muốn nói rồi lại thôi bên cạnh: “Anh cả, tối nay ngủ lại đây đi, sáng sớm mai đưa em và A Dục tới nhà ga rồi hãy về nhà.”
Phó Vĩ Bác nhìn hai người nói chuyện, trong lòng thầm chửi thề: Cách con trai lớn nói chuyện và làm việc càng ngày càng giống thằng ba.
“Anh cả, ba mình không sao chứ?”
Nghe thấy thằng ba nhắc tới ông già, anh ấy vội thu lại cảm xúc: “Có thể không sao à? Chú cũng biết quan hệ của ông già với chú nhỏ là tốt nhất, lúc này trong lòng chắc đang rất khó chịu.”
Hai anh em bọn họ nghĩ tới ông già nhà mình là lại im lặng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro