[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Tương Ngộ Tại T...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Phó Dục đứng lên rót nước cho hai người: “Uống nước xong thì nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Ba, ngày mai ba tới trường học đón thằng hai về, tính cách của nó có thể dỗ dành được ông nội.”
“Con đi ngủ trước, ngày mai nhớ kêu con.”
Nói xong cậu ấy vẫy vẫy tay với hai vị trưởng bối rồi xuống đất ngủ.
Trong ký túc xá chỉ có một chiếc giường, miễn cưỡng nằm đủ hai người. Cũng may Phó Dục thường tới đây nên cũng đã quen với việc ngủ trên sàn.
Hai anh em liếc nhìn nhau, bê ly nước trên tay lên uống cạn rồi cũng lên giường ngủ.
Ba người mang theo đủ các suy nghĩ khác nhau yên lặng nằm trong. Bầu không khí ký túc xá đã trở nên im ắng.
Chẳng bao lâu họ đã tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi vừa mới rạng sáng, Phó Vĩ Bác đã đưa chú cháu hai người đến trạm xe.
Hai người Phó Vĩ Luân và Phó Dục mỗi người khoác một chiếc túi trên lưng, Phó Vĩ Bác đưa cái bọc cho cậu ba, nói: “Anh đã cho hai trăm đồng vào trong cái bọc này rồi, còn cả lương khô chị dâu cậu cho nữa, dọc đường đi hai đứa nhớ cẩn thận một chút đấy.”
Phó Vĩ Luân xốc cái bọc lên rồi cạn lời liếc Phó Vĩ Bác: “Nặng thế? Trên xe lửa cũng có đồ ăn rồi mà, hay là anh mang nó về đi.”
“Mang theo đi, đằng nào cũng mất đến ba ngày mới tới được Thượng Hải cơ mà, trong đó còn có cả tương ớt với trứng gà luộc chị dâu hai đứa làm nữa đấy, ở trên xe lửa mua thêm mấy cái màn thầu nóng mà ăn kèm.”
“Có cần nhờ đến anh chuyện gì thì cứ gọi điện tới đội sản xuất là được.”
Lần này Phó Vĩ Bác không đi theo được nên trong lòng cũng rất lo lắng, thế nhưng quả thật trong nhà không thể nào thiếu anh ấy được, chưa nói đến chuyện của đội sản xuất, mà việc của cha anh ấy cũng không thể nào yên tâm.
Chuyến xe lửa sẽ khởi hành vào lúc bảy giờ sáng, bọn họ đã có mặt trước giờ đi mười mấy phút.
Đợi một lúc sau đã thấy xe lửa tiến vào trạm, chú cháu hai người vẫy tay tạm biệt với Phó Vĩ Bác xong thì cũng xách theo bọc bước lên xe lửa.
Từ huyện An Dương tới Thượng Hải cũng cần đến tầm ba ngày ba đêm, Phó Vĩ Luân nhờ người mua vé giường nằm nên còn có thể ngủ, nếu không thì anh ấy thật sự sợ rằng mình sẽ không xuống được xe lửa mất.
Phó Vĩ Luân nhìn vẻ mặt tò mò nhìn ngó khắp nơi của Phó Dục thì không nhịn được mà có chút buồn cười, không ngờ cháu trai lớn bình thường chững chạc lại có một mặt trẻ con như vậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ba, ngày mai ba tới trường học đón thằng hai về, tính cách của nó có thể dỗ dành được ông nội.”
“Con đi ngủ trước, ngày mai nhớ kêu con.”
Nói xong cậu ấy vẫy vẫy tay với hai vị trưởng bối rồi xuống đất ngủ.
Trong ký túc xá chỉ có một chiếc giường, miễn cưỡng nằm đủ hai người. Cũng may Phó Dục thường tới đây nên cũng đã quen với việc ngủ trên sàn.
Hai anh em liếc nhìn nhau, bê ly nước trên tay lên uống cạn rồi cũng lên giường ngủ.
Ba người mang theo đủ các suy nghĩ khác nhau yên lặng nằm trong. Bầu không khí ký túc xá đã trở nên im ắng.
Chẳng bao lâu họ đã tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi vừa mới rạng sáng, Phó Vĩ Bác đã đưa chú cháu hai người đến trạm xe.
Hai người Phó Vĩ Luân và Phó Dục mỗi người khoác một chiếc túi trên lưng, Phó Vĩ Bác đưa cái bọc cho cậu ba, nói: “Anh đã cho hai trăm đồng vào trong cái bọc này rồi, còn cả lương khô chị dâu cậu cho nữa, dọc đường đi hai đứa nhớ cẩn thận một chút đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Vĩ Luân xốc cái bọc lên rồi cạn lời liếc Phó Vĩ Bác: “Nặng thế? Trên xe lửa cũng có đồ ăn rồi mà, hay là anh mang nó về đi.”
“Mang theo đi, đằng nào cũng mất đến ba ngày mới tới được Thượng Hải cơ mà, trong đó còn có cả tương ớt với trứng gà luộc chị dâu hai đứa làm nữa đấy, ở trên xe lửa mua thêm mấy cái màn thầu nóng mà ăn kèm.”
“Có cần nhờ đến anh chuyện gì thì cứ gọi điện tới đội sản xuất là được.”
Lần này Phó Vĩ Bác không đi theo được nên trong lòng cũng rất lo lắng, thế nhưng quả thật trong nhà không thể nào thiếu anh ấy được, chưa nói đến chuyện của đội sản xuất, mà việc của cha anh ấy cũng không thể nào yên tâm.
Chuyến xe lửa sẽ khởi hành vào lúc bảy giờ sáng, bọn họ đã có mặt trước giờ đi mười mấy phút.
Đợi một lúc sau đã thấy xe lửa tiến vào trạm, chú cháu hai người vẫy tay tạm biệt với Phó Vĩ Bác xong thì cũng xách theo bọc bước lên xe lửa.
Từ huyện An Dương tới Thượng Hải cũng cần đến tầm ba ngày ba đêm, Phó Vĩ Luân nhờ người mua vé giường nằm nên còn có thể ngủ, nếu không thì anh ấy thật sự sợ rằng mình sẽ không xuống được xe lửa mất.
Phó Vĩ Luân nhìn vẻ mặt tò mò nhìn ngó khắp nơi của Phó Dục thì không nhịn được mà có chút buồn cười, không ngờ cháu trai lớn bình thường chững chạc lại có một mặt trẻ con như vậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro