[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đào Kho Báu Tro...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-24 18:17:04
Anh Hổ hừ một tiếng: "Bọn mày thì biết cái gì? Hai năm nay tai nạn không thiếu đâu."
"Chuyện này đừng lo lắng. Mau nhanh lên. Nếu chúng ta chuyển nó ra ngoài xe thành công, nhiệm vụ coi như là kết thúc."
"Đại ca, chỉ cần đưa nó ra ngoài xe là xong rồi à? Từ giờ về sau chúng ta không cần làm gì nữa?"
Anh Hổ trừng mắt nhìn bọn họ: “Im đi, nhanh đi làm việc đi. Tài xế không phải người của chúng ta, phía trên đã có người rồi, đừng gây thêm chuyện.”
Đàn em ngừng nói.
Ba người họ bắt đầu di chuyển từng chiếc hộp một.
Phó Hiểu ở trong không gian suy nghĩ về sau phải sắp xếp đồ đạc như thế nào, nhưng lòng hiếu kỳ của cô đã hoàn toàn bị khơi dậy.
Những người lái xe bên ngoài không cùng nhóm với họ sao?
Vốn dĩ cô định trực tiếp lấy đồ từ trên xe tải, nhưng giờ cô lại có ý tưởng khác.
Hãy theo dõi họ và xem có điều gì bất ngờ không.
Cô quan sát thật kỹ từ trong không gian khi họ dọn sạch từng chiếc hộp trong phòng.
Bởi vì không gian của cô có quy luật, đi vào từ nơi nào thì khi bước ra sẽ ở nguyên nơi đó, nên cô phải theo họ ra xe tải.
Trong đêm tối.
Phó Hiểu, người bước ra khỏi không gian, cẩn thận đi theo họ, khi nhìn thấy chiếc xe tải, cô nhảy lên xe và tiến vào không gian với một tiếng động nhỏ nhất có thể trong khi họ không chú ý.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái xe tải mặc quần áo màu đen, trên mặt đeo khăn che mặt đen, lúc Phó Hiểu nhảy lên, người đàn ông đó đột nhiên nhìn và sang nói:
"Ai?"
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một khẩu súng lục và chĩa về phía cô.
Không thấy ai, sau đó anh ta còn chiếu đèn pin kiểm tra rồi mới yên tâm.
Phó Hiểu ở trong không gian: "Tính cảnh giác cao quá."
Lúc này, anh Hổ đi tới, lễ phép nói với người đàn ông: "Đồng chí, chúng tôi đã chuyển đồ xong rồi, tiếp theo anh muốn làm gì?"
Người nọ móc ra một xấp tiền từ trong túi ném cho anh ta: "Đi đánh sập tường trong sân đi, nhiệm vụ của mấy người coi như xong, từ nay trở đi hãy cẩn thận cái miệng của mình, đừng hỏi những câu không nên hỏi, nếu không thì..."
Anh ta rút khẩu súng lục ra và chĩa vào đầu anh Hổ.
"Đừng lo lắng, sau khi lấy số tiền này, ngày mai chúng tôi sẽ về quê."
Sau đó đám anh Hổ nhìn chiếc xe tải phóng đi với tư thế nịnh nọt.
"Anh Hồ, anh nghĩ chiếc xe này sẽ đi đâu?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Chuyện này đừng lo lắng. Mau nhanh lên. Nếu chúng ta chuyển nó ra ngoài xe thành công, nhiệm vụ coi như là kết thúc."
"Đại ca, chỉ cần đưa nó ra ngoài xe là xong rồi à? Từ giờ về sau chúng ta không cần làm gì nữa?"
Anh Hổ trừng mắt nhìn bọn họ: “Im đi, nhanh đi làm việc đi. Tài xế không phải người của chúng ta, phía trên đã có người rồi, đừng gây thêm chuyện.”
Đàn em ngừng nói.
Ba người họ bắt đầu di chuyển từng chiếc hộp một.
Phó Hiểu ở trong không gian suy nghĩ về sau phải sắp xếp đồ đạc như thế nào, nhưng lòng hiếu kỳ của cô đã hoàn toàn bị khơi dậy.
Những người lái xe bên ngoài không cùng nhóm với họ sao?
Vốn dĩ cô định trực tiếp lấy đồ từ trên xe tải, nhưng giờ cô lại có ý tưởng khác.
Hãy theo dõi họ và xem có điều gì bất ngờ không.
Cô quan sát thật kỹ từ trong không gian khi họ dọn sạch từng chiếc hộp trong phòng.
Bởi vì không gian của cô có quy luật, đi vào từ nơi nào thì khi bước ra sẽ ở nguyên nơi đó, nên cô phải theo họ ra xe tải.
Trong đêm tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Hiểu, người bước ra khỏi không gian, cẩn thận đi theo họ, khi nhìn thấy chiếc xe tải, cô nhảy lên xe và tiến vào không gian với một tiếng động nhỏ nhất có thể trong khi họ không chú ý.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái xe tải mặc quần áo màu đen, trên mặt đeo khăn che mặt đen, lúc Phó Hiểu nhảy lên, người đàn ông đó đột nhiên nhìn và sang nói:
"Ai?"
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một khẩu súng lục và chĩa về phía cô.
Không thấy ai, sau đó anh ta còn chiếu đèn pin kiểm tra rồi mới yên tâm.
Phó Hiểu ở trong không gian: "Tính cảnh giác cao quá."
Lúc này, anh Hổ đi tới, lễ phép nói với người đàn ông: "Đồng chí, chúng tôi đã chuyển đồ xong rồi, tiếp theo anh muốn làm gì?"
Người nọ móc ra một xấp tiền từ trong túi ném cho anh ta: "Đi đánh sập tường trong sân đi, nhiệm vụ của mấy người coi như xong, từ nay trở đi hãy cẩn thận cái miệng của mình, đừng hỏi những câu không nên hỏi, nếu không thì..."
Anh ta rút khẩu súng lục ra và chĩa vào đầu anh Hổ.
"Đừng lo lắng, sau khi lấy số tiền này, ngày mai chúng tôi sẽ về quê."
Sau đó đám anh Hổ nhìn chiếc xe tải phóng đi với tư thế nịnh nọt.
"Anh Hồ, anh nghĩ chiếc xe này sẽ đi đâu?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro