[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đào Kho Báu Tro...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Phó Hiểu thay trang phục của một người đàn ông trung niên trong không gian, đội tóc giả lên, che mặt, sau đó đặt một chiếc gối dưới chăn, làm như có người đang nằm ở đó.
Sau khi dùng tinh thần lực kiểm tra ở cửa phòng khách thấy cả cậu ba và anh cả đều đang ngủ, cô nhảy xuống từ trên tường mà không gây ra tiếng động nào.
Cô đã biết địa chỉ của Ủy ban Cách mạng từ trước.
Lấy các phương tiện vận chuyển đã chuẩn bị trước, ô tô chạy pin và thiết bị quan sát trong đêm ra khỏi không gian.
Đeo kính nhìn đêm, không cần bật đèn dọc đường, chỉ mất khoảng mười phút là đến đích.
Ủy ban Cách mạng là một khoảng sân rộng độc lập với những bức tường cao bao quanh. Cô đậu chiếc ô tô chạy pin vào một góc và quan sát trong sân bằng kính nhìn đêm.
Ở cổng chỉ có một người canh gác, dùng tinh thần lực cảm giác được trong sân không có người.
Tình huống rõ ràng như vậy, bình thường sẽ có ít nhất hơn chục nhân viên bảo vệ bên trong, nhưng bây giờ thì tốt rồi, họ đều đã được điều đi.
Đúng rồi, nó thật thuận tiện cho cô.
Cô nhảy vào sân nhờ sự giúp đỡ của cái cây lớn cạnh bức tường bao quanh sân.
Sau khi vào phòng chính, cô thấy rất nhiều hộp ở đó và mở một hoặc hai hộp.
Trời đất cỏ cây ơi!!
Tất cả đều là vàng! ! !
Sau khi đếm đại khái, tổng cộng có ba mươi hộp.
Hả......?
Không phải anh Hổ kia nói chỉ có hơn chục hộp sao?
Lúc này, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô ở bên ngoài.
Thật sự là quá to gan rồi...
Họ lái nguyên một chiếc xe tải đến?
Phó Hiểu nghiêng đầu nhìn mấy cái hộp, cô nghĩ trong một giây, lúc này đem hết đồ vật mang đi vẫn còn quá sớm.
Cô tìm một góc rồi trốn vào không gian ngồi chờ người đến.
Đợi một lúc, cô nhìn thấy ba người dẫn đầu với vết sẹo trên mặt chắc chắn là anh em của anh Hổ.
Phó Hiểu trốn trong không gian và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Một người gầy nói: "Anh Hổ, sao lại có nhiều hộp như vậy? Không phải chúng ta đã bàn là chỉ có hơn chục hộp sao?"
Anh Hổ mở vài chiếc hộp ra nhìn, cô ở trong không gian nhìn ra thì thấy được nó có đồ sứ, thư pháp và tranh vẽ, đồ trang sức bằng vàng và bạc, hầu hết đều là vàng.
"Tao nghe nói có một giám đốc bệnh viện khác đã bị cách chức. Mấy thứ này là do thu được từ ông ta."
Một đàn em khác nói: “Hai ngày nay ở đây có nhiều người quá, em không biết chúng ta phải làm sao. Quả thực rất nguy hiểm.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi dùng tinh thần lực kiểm tra ở cửa phòng khách thấy cả cậu ba và anh cả đều đang ngủ, cô nhảy xuống từ trên tường mà không gây ra tiếng động nào.
Cô đã biết địa chỉ của Ủy ban Cách mạng từ trước.
Lấy các phương tiện vận chuyển đã chuẩn bị trước, ô tô chạy pin và thiết bị quan sát trong đêm ra khỏi không gian.
Đeo kính nhìn đêm, không cần bật đèn dọc đường, chỉ mất khoảng mười phút là đến đích.
Ủy ban Cách mạng là một khoảng sân rộng độc lập với những bức tường cao bao quanh. Cô đậu chiếc ô tô chạy pin vào một góc và quan sát trong sân bằng kính nhìn đêm.
Ở cổng chỉ có một người canh gác, dùng tinh thần lực cảm giác được trong sân không có người.
Tình huống rõ ràng như vậy, bình thường sẽ có ít nhất hơn chục nhân viên bảo vệ bên trong, nhưng bây giờ thì tốt rồi, họ đều đã được điều đi.
Đúng rồi, nó thật thuận tiện cho cô.
Cô nhảy vào sân nhờ sự giúp đỡ của cái cây lớn cạnh bức tường bao quanh sân.
Sau khi vào phòng chính, cô thấy rất nhiều hộp ở đó và mở một hoặc hai hộp.
Trời đất cỏ cây ơi!!
Tất cả đều là vàng! ! !
Sau khi đếm đại khái, tổng cộng có ba mươi hộp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hả......?
Không phải anh Hổ kia nói chỉ có hơn chục hộp sao?
Lúc này, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô ở bên ngoài.
Thật sự là quá to gan rồi...
Họ lái nguyên một chiếc xe tải đến?
Phó Hiểu nghiêng đầu nhìn mấy cái hộp, cô nghĩ trong một giây, lúc này đem hết đồ vật mang đi vẫn còn quá sớm.
Cô tìm một góc rồi trốn vào không gian ngồi chờ người đến.
Đợi một lúc, cô nhìn thấy ba người dẫn đầu với vết sẹo trên mặt chắc chắn là anh em của anh Hổ.
Phó Hiểu trốn trong không gian và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Một người gầy nói: "Anh Hổ, sao lại có nhiều hộp như vậy? Không phải chúng ta đã bàn là chỉ có hơn chục hộp sao?"
Anh Hổ mở vài chiếc hộp ra nhìn, cô ở trong không gian nhìn ra thì thấy được nó có đồ sứ, thư pháp và tranh vẽ, đồ trang sức bằng vàng và bạc, hầu hết đều là vàng.
"Tao nghe nói có một giám đốc bệnh viện khác đã bị cách chức. Mấy thứ này là do thu được từ ông ta."
Một đàn em khác nói: “Hai ngày nay ở đây có nhiều người quá, em không biết chúng ta phải làm sao. Quả thực rất nguy hiểm.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro