[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Trước Khi Rời Đ...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-24 18:17:04
Khi nhân viên thu ngân hét lên rằng đồ ăn đã sẵn sàng, Phó Dục đi đến cửa sổ lấy đồ ăn đặt lên bàn, sau đó hai người tập trung ăn cơm.
Mỳ bò ăn ngon nhưng thịt kho thì hơi dở, không ngon bằng món cô làm.
"Anh ơi, chúng ta có cần mang về cho cậu một ít đồ ăn không?"
“Không cần, chú ấy có thể tự lo được.”
Ăn xong, hai người đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng. Phó Dục đẩy xe đẩy, cô theo anh ấy về nhà.
Giữa tháng tư thời tiết đã rất nóng. Hai người về đến nhà đều toát mồ hôi. Họ rửa sạch hai quả táo và ăn nó trong lúc ngồi nghỉ ngơi.
Khi Phó Vĩ Luân về đến nhà đã hơn năm giờ chiều. Hai người dùng hết chỗ bột mì trắng cuối cùng trong bếp, làm mì và luộc hết số trứng được giữ lại để dành để ăn trên tàu vào ngày mai.
Bảy giờ tối, trời đã tối, mọi thứ đều được thu dọn xong.
Phó Vĩ Luân gọi hai người vào phòng khách, lấy ra hai tấm vé tàu đưa cho Phó Dục: “Ngày mai hai đứa đi tàu, chú đã vé mua giường ngủ rồi, nhớ chăm sóc em gái thật tốt nhé. Đừng ăn đồ ăn hay nước uống của người lạ. Hãy đưa tiền và những thứ quan trọng khác cho chú, chú sẽ giữ giúp hai đứa. Chỉ cần lấy một ít đồ ăn khô và mang theo tiền để ăn uống trên tàu thôi.”
Sau đó, anh ấy kể cho hai người nghe về bọn buôn người và mấy vụ bắt cóc người: "A Dục, nhớ kỹ, phải chăm sóc em gái thật tốt. Hai anh em phải chú ý an toàn. Khi đến nhà ga, chú sẽ đợi hai đứa ở đó."
"Cậu ơi, cậu không đi tàu cùng cháu à?"
“Cậu phải đi cùng xe chở đồ đạc, trên đường còn phải có người trông chừng, nếu không cậu sẽ cảm thấy bất an.” Người đàn ông hiền lành nở nụ cười trìu mến trên môi: “Cho nên là, cháu phải ngoan ngoãn đi theo anh cả của cháu."
Cả hai gật đầu liên tục sau khi nghe lời chỉ dẫn của anh ấy.
Phó Vĩ Luân nhìn cháu trai và cháu gái của mình, vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Dù mọi việc đã được sắp xếp nhưng anh ấy vẫn lo lắng.
Nhưng trong xe chỉ có thể thêm một người nên anh ấy đành phải nhờ các bạn cùng lớp làm việc trên tàu để mắt tới hai đứa.
"Được rồi, đi ngủ đi. Ngày mai cậu sẽ đưa hai đứa ra ga tàu."
Họ chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng.
Khi màn đêm buông xuống, trong đêm khuya, căn phòng tối om.
Phó Hiểu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường đột nhiên mở mắt ra...
"..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mỳ bò ăn ngon nhưng thịt kho thì hơi dở, không ngon bằng món cô làm.
"Anh ơi, chúng ta có cần mang về cho cậu một ít đồ ăn không?"
“Không cần, chú ấy có thể tự lo được.”
Ăn xong, hai người đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng. Phó Dục đẩy xe đẩy, cô theo anh ấy về nhà.
Giữa tháng tư thời tiết đã rất nóng. Hai người về đến nhà đều toát mồ hôi. Họ rửa sạch hai quả táo và ăn nó trong lúc ngồi nghỉ ngơi.
Khi Phó Vĩ Luân về đến nhà đã hơn năm giờ chiều. Hai người dùng hết chỗ bột mì trắng cuối cùng trong bếp, làm mì và luộc hết số trứng được giữ lại để dành để ăn trên tàu vào ngày mai.
Bảy giờ tối, trời đã tối, mọi thứ đều được thu dọn xong.
Phó Vĩ Luân gọi hai người vào phòng khách, lấy ra hai tấm vé tàu đưa cho Phó Dục: “Ngày mai hai đứa đi tàu, chú đã vé mua giường ngủ rồi, nhớ chăm sóc em gái thật tốt nhé. Đừng ăn đồ ăn hay nước uống của người lạ. Hãy đưa tiền và những thứ quan trọng khác cho chú, chú sẽ giữ giúp hai đứa. Chỉ cần lấy một ít đồ ăn khô và mang theo tiền để ăn uống trên tàu thôi.”
Sau đó, anh ấy kể cho hai người nghe về bọn buôn người và mấy vụ bắt cóc người: "A Dục, nhớ kỹ, phải chăm sóc em gái thật tốt. Hai anh em phải chú ý an toàn. Khi đến nhà ga, chú sẽ đợi hai đứa ở đó."
"Cậu ơi, cậu không đi tàu cùng cháu à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu phải đi cùng xe chở đồ đạc, trên đường còn phải có người trông chừng, nếu không cậu sẽ cảm thấy bất an.” Người đàn ông hiền lành nở nụ cười trìu mến trên môi: “Cho nên là, cháu phải ngoan ngoãn đi theo anh cả của cháu."
Cả hai gật đầu liên tục sau khi nghe lời chỉ dẫn của anh ấy.
Phó Vĩ Luân nhìn cháu trai và cháu gái của mình, vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Dù mọi việc đã được sắp xếp nhưng anh ấy vẫn lo lắng.
Nhưng trong xe chỉ có thể thêm một người nên anh ấy đành phải nhờ các bạn cùng lớp làm việc trên tàu để mắt tới hai đứa.
"Được rồi, đi ngủ đi. Ngày mai cậu sẽ đưa hai đứa ra ga tàu."
Họ chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng.
Khi màn đêm buông xuống, trong đêm khuya, căn phòng tối om.
Phó Hiểu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường đột nhiên mở mắt ra...
"..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro